Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 72



Suy nghĩ của Ôn Dạng vẫn đang hỗn loạn vì những lời nói của Lê Mạn hôm nay, thế nên khi nghe Phó Hành Chu nói ra câu này, cô có chút sửng sốt, lập tức ngước mắt lên nhìn anh. Phó Hành Chu vuốt lại tóc mai cho cô, ôn tồn nói: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, không cần phải vội vàng trả lời anh.”

Ôn Dạng nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

Cô ở bên anh chưa đầy năm tháng, nhưng không thể phủ nhận rằng trong quãng thời gian ở bên anh, cuộc sống của cô đã ổn định về mọi mặt. Cũng có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp và ngọt ngào.

Anh là một người đàn ông có sức hấp dẫn, dù là từ ngoại hình, hành vi cho đến suy nghĩ. Cũng giống như lý do ban đầu cô gật đầu đồng ý quen anh vậy, anh cho cô cảm giác an toàn, trong những ngày tháng bên nhau, anh vẫn luôn khiến cô thấy yên tâm. Mỗi lần anh đến Hồng Kông, dẫu muộn thế nào anh cũng sẽ liên lạc với cô, gọi điện thoại, gửi tin nhắn văn bản, tin nhắn thoại hoặc gọi video, đương nhiên nhiều nhất là gọi video.

Anh đặt mua rất nhiều quần áo và phụ kiện cho cô, nhưng không trực tiếp nói ra mà chỉ âm thầm bỏ vào phòng thay đồ của cô. Hành động này của anh khiến cô không cảm thấy chút áp lực nào, mối quan hệ của hai người cứ thế mà trở nên vô cùng thuần khiết.

Điều quan trọng nhất là từ khi ở bên nhau đến nay, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào khác. Có lúc Ôn Dạng vô tình cầm điện thoại của anh lên xem, trừ Tưởng Dược ra thì những trợ lý khác của anh cũng là nam. Bên phía công ty chi nhánh ở Hồng Kông có một vị quản lý cấp cao là nữ, Ôn Dạng có gặp qua trong một buổi họp trực tuyến, nhưng hai chiếc điện thoại của Phó Hành Chu đều không có liên lạc với người này.

Sau đó cô nghe nói là đều do Tưởng Dược chịu trách nhiệm liên lạc, Phó Hành Chu vốn không thích những việc như vậy, bởi vì anh sợ phiền phức.

Lúc làm việc tuy biểu hiện của anh rất ôn hòa, nhưng Tưởng Dược nói chỉ có ở nhà anh mới như vậy. Trên thực tế, lúc ở công ty anh gần như xa cách lạnh lùng. Nhưng dù ôn hòa hay xa cách lạnh lùng thì đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dạng biết thế nào là cảm giác si mê người tài giỏi. Cô thích dáng vẻ khi làm việc của anh, thong thả ung dung nhưng gọn gàng dứt khoát, dường như với anh không có bất cứ chuyện gì có thể trở thành vấn đề.

Một người đàn ông như vậy.

Bình thường vốn là người khiêm tốn kín tiếng, chỉ khi sống chung với anh lâu rồi mới có thể từ từ thấu hiểu con người của anh. Anh không bao giờ ép buộc cô phải thay đổi theo ý mình, mà bằng lòng chiều theo thói quen của cô để hòa hợp với cô, sau đó âm thầm cho cô thêm sức mạnh, ủng hộ cô.

Ôn Dạng khẽ lên tiếng: “Có hơi đường đột, anh cho em thời gian suy nghĩ kỹ được không?”

Phó Hành Chu gật đầu: “Đương nhiên, anh đã nói rồi, em không cần phải vội vàng trả lời anh.”

Ôn Dạng ôm chặt cổ anh, suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi khẽ: “Sao bỗng dưng anh lại muốn kết hôn?”

Ánh mắt Phó Hành Chu vẫn luôn dừng trên người cô: “Không phải là bỗng dưng, mà từ ban đầu đã xác định quen nhau là tiến tới hôn nhân rồi.”

Vừa nghe anh nói vậy, Ôn Dạng lập tức ngước mắt nhìn anh.

Hình như đúng là thế thật.

Ban đầu cả hai người họ đều rất thận trọng khi bắt đầu mối quan hệ này.

Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên trán cô, hơi ấm từ đôi môi mỏng của anh truyền đến khiến cho cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự thân mật âu yếm từ anh. Phó Hành Chu khẽ nói bên tai cô: “Mai cùng anh đến một nơi nhé.”

Ôn Dạng nép trong lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu.



Sáng sớm hôm sau.

Nắng sớm chan hòa, lúc Ôn Dạng tỉnh dậy, Phó Hành Chu đã ra bên ngoài nghe điện thoại xử lý công việc. Sau khi Ôn Dạng rửa mặt xong, dì Chung hiếm khi gõ cửa, cười tủm tỉm chỉ vào bộ váy mới được gửi đến vào hôm qua, nói: “Dạng Dạng, bộ này rất hợp với cháu.”

Ôn Dạng tò mò nhìn qua, đưa tay lấy xuống xem thử, là một bộ váy liền kiểu Pháp chiết eo, nhìn khá là trang nhã lịch sự.

Sau khi thay bộ váy vào, nước da của Ôn Dạng trông trắng hơn, nhưng cũng chững chạc hơn.

Dì Chung cười gật đầu: “Thật sự rất đẹp.”

Ôn Dạng mỉm cười nói: “Cháu cảm ơn dì Chung đã khen.”

Cô cầm đôi giày cao gót đi cùng bộ váy, xách túi đi ra ngoài. Phó Hành Chu đang nói chuyện điện thoại, anh quay đầu lại nhìn thấy cô đi ra, cũng hiếm khi thấy cô ăn diện như vậy, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Anh dậy sớm hơn Ôn Dạng nên cũng đã ăn sáng trước, tranh thủ xử lý một số công việc.

Ôn Dạng ngồi xuống bàn ăn sáng, dì Chung đã chuẩn bị sẵn sữa yến mạch cho cô, yến mạch giòn tan, thơm ngon. Sau khi Ôn Dạng ăn xong, Phó Hành Chu cũng đã cúp điện thoại, khoác áo khoác ngoài đứng chờ cô.

Ôn Dạng đứng dậy, đi giày vào chân.

Cô ít khi mang giày cao gót, đôi giày được đặt riêng này là loại gót nhỏ, khi mang vào tôn lên đôi chân thẳng tắp của cô. Phó Hành Chu đưa tay ra đỡ cô, chờ Ôn Dạng đứng vững lại mới có thể bước đi bình thường.

Cô nhìn anh, nói: “Bình thường em ít khi mang lắm, nhưng cũng có thể mang được, trước kia đã từng mang rồi.”

Phó Hành Chu mở cửa, dịu giọng hỏi: “Từng mang lúc nào?”

“Lúc học đại học, khi đó phải tham gia một cuộc thi khiêu vũ, nhảy bằng giày cao gót, em đã tập luyện rất lâu, cả một kì nghỉ hè đều mang giày cao gót chạy khắp nơi.”

Phó Hành Chu lắng nghe.

Có thể hình dung ra dáng vẻ cô cố gắng học mang giày cao gót.

Anh nói: “Em rất hợp mang giày cao gót, rất đẹp.”

Tai Ôn Dạng hơi nóng lên.

Tưởng Dược lái xe đến chờ dừng dưới lầu, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu lên xe. Chiếc xe màu đen khởi động, Ôn Dạng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cũng muốn hỏi anh đi đâu, nhưng lại muốn giữ lại chút bất ngờ.

Chiếc xe hơi chạy trên con đường rộng rãi, đến sau cùng lại càng bát ngát mênh mông, bốn phía đều là cánh đồng. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở một lối vào nghĩa trang, Ôn Dạng nhìn thấy nơi này thì trái tim khẽ thắt lại.

Cô xoay đầu nhìn Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu véo nhẹ chóp mũi cô: “Hôm nay là ngày giỗ bố anh.”

Ôn Dạng ngẩn người.

“Sao anh không nói sớm, em chẳng chuẩn bị gì cả.”

“Em cùng anh đến đây đã là một sự chuẩn bị chu đáo rồi.”

Ôn Dạng sững người, sau đó theo anh xuống xe. Tưởng Dược mở cốp xe lấy xì gà, hoa và rượu ra. Ôn Dạng ôm lấy bó hoa, là hoa hồng Nàng Tiên Cá, cô nhìn Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu: “Tặng loài hoa em thích nhất cho ông ấy, ông ấy sẽ rất vui.”

Ôn Dạng mím môi, tay kia khoác lấy tay anh, bỗng nhiên cô hiểu vì sao hôm nay dì Chung lại bảo cô mặc chiếc váy này. Chắc hẳn dì Chung biết bọn họ sẽ đi đâu, muốn cô ăn mặc trang trọng một chút.

Lúc bước lên bậc thang, Phó Hành Chu thấp giọng nói: “Bố anh là người Nam Thành, mẹ anh là người Hồng Kông.”

“Khinh Chu vốn là của nhà họ Khưu, nhà họ Phó cũng có cơ ngơi riêng. Thời điểm bố mẹ anh kết hôn, nhà họ Khưu làm ăn sa sút, bố anh đành phải tiếp quản, vì đó là tâm huyết của ông bà ngoại anh.”

Ôn Dạng đi cùng anh trên con đường bậc thang dài hun hút, nghe anh kể chuyện xưa, cô khẽ ngước nhìn.

Giọng điệu anh đều đều chẳng hề có chút xúc động nào khác, lại dắt cô bước lên một bậc thang, đến trước một ngôi mộ cao nhất. Người đàn ông trên tấm bia có hàng lông mày rậm, đôi mắt sáng, khóe môi hơi nhếch lên như đang cười, thoạt nhìn có rất nhiều nét tương đồng với Phó Hành Chu.

Trên đó có khắc tên ông ấy.

——Phó Lễ An.

Tưởng Dược đặt cả hộp xì gà xuống, Phó Hành Chu bỏ ly rượu xuống, Ôn Dạng cúi người, nhẹ nhàng đặt bó hoa cạnh ly rượu. Bó hồng xanh Nàng Tiên Cá rực rỡ tươi đẹp, lại có chút gì đó phù hợp với người đàn ông trong ảnh.

Phó Hành Chu nhìn người đàn ông trên tấm bia, nói với Ôn Dạng: “Hồi sinh lại Khinh Chu là một việc làm rất khó khăn, phải mất rất nhiều năm trời bố anh mới vực dậy được, mà cơn khủng hoảng tài chính năm 98 đó đã suýt chút nữa cướp đi mạng sống của ông ấy.”

Ôn Dạng nghe mà lòng quặn thắt, cô nhìn người đàn ông bên cạnh.

Phó Hành Chu nói: “Năm xảy ra khủng hoảng tài chính, kinh tế Hồng Kông suy thoái nặng nề, đáng lý ra Khinh Chu phải phá sản từ lúc đó, nhưng bố anh đã cố gắng gồng gánh, bán hết cổ phần của nhà họ Phó để chống đỡ, chật vật chờ đến lúc được nhà nước cứu trợ.”

Nghe đến đây, vành mắt Ôn Dạng đỏ hoe, cô cũng đưa mắt nhìn người trên bia đá.

Giọng Phó Hành Chu đều đều: “Kể từ lúc đó sức khoẻ của bố anh ngày một sa sút, đến năm 2008 thì tình hình lên đến đỉnh điểm, vượt qua được năm 2008 Khinh Chu mới ổn định trở lại, thế nhưng cơ thể của ông ấy lại không trụ được nữa, chưa đến mấy năm đã qua đời.”

“Ông ấy chẳng được chứng kiến lúc Khinh Chu huy hoàng nhất, mấy năm cuối đời chỉ toàn là khổ cực.”

Hai mắt Ôn Dạng đỏ hoe.

Phó Hành Chu đưa tay lau nước mắt cho cô, an ủi: “Đó cũng là lý do mẹ anh không muốn quay về Hồng Kông, bà ấy cảm thấy nhà họ Khưu và mảnh đất Hồng Kông này đã hại chết chồng mình.”

“Cảm thấy đau khổ vì bà ấy cũng là người nhà họ Khưu.”

Ôn Dạng nghe vậy vừa đau lòng vừa cảm thấy lần đầu được gần gũi anh đến thế. Anh chưa từng kể với cô về cái chết của bố mình, nhưng khi đã quyết định nói ra thì đâu chỉ đơn giản dùng vài ba câu là có thể diễn tả hết được những đau đớn giằng xé đó.

Phó Hành Chu lấy khăn giấy lau nước mắt: “Vậy nên từ ngày anh tiếp nhận Khinh Chu, anh chỉ có một mục đích duy nhất là khiến nó trường tồn mãi mãi.”

Ôn Dạng dịu dàng cất lời: “Anh làm tốt lắm.”

Bây giờ, cho dù là ở Hồng Kông hay Nam Thành thì Khinh Chu đều nổi tiếng, uy danh lừng lẫy, nó dường như đã trở thành một tượng đài vững chắc khó có thể lay chuyển.

Dùng hết khăn giấy, Phó Hành Chu đưa ngay cọ nhẹ vào mí mắt cô, nói: “Là anh gặp thời thôi.”

“Đó cũng là nhờ anh có năng lực.”

Ôn Dạng không chút keo kiệt khen ngợi anh.

Khóe môi Phó Hành Chu khẽ cong lên: “Cám ơn em.”

Ôn Dạng khoác tay anh, nhìn người đàn ông trong ảnh, hỏi: “Bác ấy thương anh lắm đúng không?”

Phó Hành Chu thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, đáp: “Cũng tàm tạm, dù có bận rộn thế nào cũng nhớ rõ sở thích của con trai.”

Ôn Dạng bèn nói: “Vậy là rất thương anh đó. Con người ta một khi đã bận lên là quên hết mọi sự trên đời, hồi xưa bố em cũng vậy, mỗi khi vùi đầu vào mấy công trình là quên luôn cả ngày sinh nhật con gái.”

“Sau đó mẹ em đã gọi điện mắng ông ấy, ông ấy mới cuống cuồng chạy về. Vì để bù đắp cho em, ông ấy còn tặng quà sinh nhật gấp đôi.”

“Anh nhìn xem, bác trai còn tốt với anh hơn cả bố em đối với em nữa.” Vừa nói Ôn Dạng vừa ngẩng lên nhìn anh. Phó Hành Chu nhìn vào đáy mắt cô, nghe ngữ khí của cô, trong mắt anh thoáng hiện ý cười.

“Ừm.”

Phó Hành Chu mở chai rượu, hơi ngồi xổm xuống rót rượu vào ly.

Sau đó, anh châm xì gà, đặt trên miệng ly rượu, nhìn người bố trong tấm hình.

Ôn Dạng đứng một bên bầu bạn cùng anh.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đợi cho đến khi điếu xì gà cháy hết rồi lại châm thêm điếu nữa.

Chờ đến khi xì gà cháy hết thì mặt trời đã lên cao, Tưởng Dược cầm mũ đến, Phó Hành Chu nhận lấy, đội lên đầu Ôn Dạng. Trùng hợp là cái mũ anh mua ở trấn cổ rất hợp với nhiều kiểu quần áo.

Ôn Dạng khoác tay anh, hai người cùng bước xuống bậc thang.

Thấy dáng vẻ vừa rồi của anh, Ôn Dạng bỗng nhớ đến lời Lục Trạm từng nói. Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Phó Hành Chu nhận ra ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn lại: “Hửm?”

Ôn Dạng cười cười, nói: “Em chợt nhớ ra, trước đây anh Lục đã từng nói anh…”

“Nói anh thế nào?”

“Là người không biết yêu.”

Phó Hành Chu nhướng mày: “Cậu ta hay nói anh như vậy. Còn em cảm thấy thế nào?”

Giờ phút này, với tư cách là người phụ nữ đang ở bên cạnh và yêu anh say đắm, Ôn Dạng là người có cảm nhận rõ ràng nhất. Sao anh lại không biết yêu được chứ, rõ ràng là rất biết yêu, chỉ là tình yêu của anh có phần kín đáo hơn thôi. Có lẽ anh không nói ra miệng, nhưng trong lòng anh thấu hiểu, tôn trọng, hay thậm chí là yêu rất sâu đậm. Như cách anh đối xử với bố mình vậy, ít nói, lạnh nhạt nhưng lại thấu hiểu nỗi đau của bố, thấu hiểu nỗi đau của mẹ, biết bố muốn gì và kiên trì theo đuổi điều gì.

Và anh đang thay bố mình gìn giữ thực hiện nó.

Người đàn ông như vậy làm sao có thể không biết yêu được?

Anh biết đấy.

Ôn Dạng ngẩng đầu lên: “Em thấy lời anh Lục nói có phần phiến diện.”

Phó Hành Chu nhìn cô mấy giây, sau đó khẽ hỏi: “Vậy nên, em có sợ gả cho anh không?”

Ôn Dạng nhìn thẳng vào mắt anh. Dưới chân là cầu thang dài hun hút, sau lưng là Tưởng Dược đang cầm ô che nắng cho họ, cản đi một nửa ánh mặt trời. Ôn Dạng im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lại lời thăm dò của anh: “Không sợ.”

Nghe vậy, ánh mắt Phó Hành Chu càng sâu hơn.