Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 8



Đêm khuya.

Ôn Dạng sấy khô tóc và lên giường. Trình Ngôn Vũ điều chỉnh đèn ngủ mờ đi, vừa xoay người lại thì cô đã nằm nghiêng. Trình Ngôn Vũ nhìn bóng lưng của cô, bỗng cảm thấy hoảng hốt vô cớ, liền nhích lại gần, đưa tay ôm eo cô.

Phản xạ đầu tiên của Ôn Dạng là muốn gạt tay anh ta ra, nhưng hơi thở của anh ta ngay sau ót cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Anh ta luôn thích hôn cô như vậy, nhẹ nhàng và thâm tình.

Hương thơm quen thuộc trên người anh ta là thứ cô luôn lưu luyến. Cô khẽ nghiêng mặt, nước mắt rơi trong im lặng.

Không biết qua bao lâu.

Trình Ngôn Vũ đã ngủ.

Ôn Dạng vẫn mở mắt, cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở lên và nhìn thấy hai bức ảnh cô đã chụp: số điện thoại và WeChat của Lê Mạn. Cô nhìn một lúc rồi mở một tài khoản WeChat khác, nhập tài khoản của Lê Mạn vào.

Nội dung yêu cầu kết bạn viết rằng...

Ôn Dạng ngừng lại một lúc, rồi gõ vào ô trống: Chào cô Lê, tôi muốn tìm hiểu về mẫu dây chuyền mới nhất của thương hiệu bên cô. Sau đó được gửi đi.

Sau một lúc lâu, khi Ôn Dạng nắm chặt điện thoại đến mức đổ mồ hôi, thì "ting", thông báo đến.

Bên kia đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Ôn Dạng siết chặt điện thoại trong tay. Đúng như dự đoán, đó là người từ công ty tổ chức triển lãm trang sức.

Ngón tay cô run rẩy.

Người đó nhanh chóng gửi tin nhắn lại.

Lê Mạn: [Chào bạn, xin hỏi họ của bạn là gì?]

Ôn Dạng: [Tôi họ Trần.]

Lê Mạn: [Chào cô Trần, tôi sẽ sắp xếp giám đốc sản phẩm liên hệ với cô.]

Ôn Dạng: [Được, cảm ơn.]

Lê Mạn: [Không có gì.]

Ngay sau đó, có một người khác kết bạn với cô, gửi cho cô một mẫu đơn và mời cô tham gia triển lãm trang sức. Ôn Dạng xem qua tài liệu, trong đó yêu cầu điền rất chi tiết, như thường đeo loại trang sức nào, sở thích cá nhân về trang sức, v.v. Nhưng Ôn Dạng không điền mẫu đơn đó, mà mở xem trang cá nhân của Lê Mạn. Đây là tài khoản cá nhân của cô ta.

Bức ảnh mới nhất là chính cô ta, mái tóc dài chạm thắt lưng, mặc chiếc váy lụa ngồi trên ghế, mỉm cười với ống kính, phía sau là bầu trời trên những tòa nhà cao tầng.

Nụ cười của Lê Mạn rất đẹp, đôi hoa tai là những viên kim cương nhỏ lấp lánh.

Bên ngoài cửa sổ là những tòa nhà chọc trời ở trung tâm kinh tế của Nam Thành, khung cảnh sang trọng và xa hoa phản chiếu qua kính và trên chiếc ghế ngồi.

Một người phụ nữ như vậy, không chỉ đẹp mà cuộc sống của cô ta hiển nhiên cũng rất tốt.

Ôn Dạng nhìn thấy gương mặt đối phương mà không khỏi sững sờ. Cô dừng lại ở bức ảnh đó rất lâu, cố tìm ra một chút khuyết điểm nào trên người cô ta như lông mày, đôi mắt, môi, vóc dáng... Nhưng không có, cô không tìm thấy gì cả.

Lê Mạn rất xinh đẹp, đó là sự thật không thể chối cãi. Mắt Ôn Dạng bắt đầu đỏ lên, cô lướt xuống và nhìn thấy một video. Trong video, con chó chăn cừu của Lê Mạn ngậm đĩa chạy về, Lê Mạn mặc váy ôm lấy cổ nó, cười và nhận lấy đĩa từ miệng nó, mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống vai. Sau khi lấy đĩa đi, người phụ nữ cười và vuốt ve chú chó, vẻ mặt dịu dàng và xinh đẹp, còn quay lại nhìn vào ống kính và nói chuyện.

Ôn Dạng tắt tiếng nhưng vẫn mơ hồ hình dung được ngữ điệu khi cô ta nói trong video.

Cô ta thật hoàn hảo.

Lướt xuống tiếp. Lê Mạn ở trong studio của thương hiệu bọn họ, trò chuyện với người khác và chụp ảnh chung. Cô ta vẫn mặc váy, tóc búi lên, để lộ chiếc cổ thiên nga. Có một chuỗi dây chuyền kim cương nhỏ trên bàn trưng bày bên cạnh rất hợp với cô ta.

Còn rất nhiều ảnh thường ngày phía sau.

Cô ta cầm ly rượu tựa vào ghế sofa, đối diện với ống kính, viết: Uống một ly nhé?

Cũng có bức ảnh chụp trong studio khi uống cà phê, cùng với dòng trạng thái: Thêm cốc cà phê.

Còn có vài bức ảnh khác như đến vùng núi xa xôi để quyên góp.

Đồng thời cũng có hình cô ta ôm chú chó chăn cừu ngồi trên ghế sofa nhà mình, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn gợi lên cảm giác tan nát cõi lòng.

Một người phụ nữ như vậy, đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải rung động. Ôn Dạng cắn môi, không kìm được mà nhớ lại giọng điệu dè dặt, cẩn thận của Trình Ngôn Vũ khi gọi điện cho cô ta.

Trong cơn mưa bão đêm đó, xung quanh đầy tiếng ồn, nhưng cô vẫn có thể nghe ra giọng điệu của Trình Ngôn Vũ. Có thể tưởng tượng được, bình thường anh ta cẩn thận, che chở đến thế nào khi đối diện với Lê Mạn.

Nước mắt của Ôn Dạng tuôn rơi, ướt đẫm gối.

Cô không thể kiểm soát mình mà tiếp tục lướt xuống, muốn tìm ra điểm không tốt của Lê Mạn, tìm kiếm một bức ảnh xấu, khó coi, và lướt tới tận ba tháng trước.

Có hai bức ảnh.

Đó là tại một sự kiện nào đó, Lê Mạn mặc một chiếc váy đen, trên vai khoác một chiếc áo ngoài, được một người đàn ông dắt tay bước lên bậc thang. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông ấy có bờ vai rộng, đôi chân dài, mặc một bộ suit đen, bóng lưng cao lớn.

Ở một bức ảnh khác, cô thấy rõ mặt người đàn ông đó. Người đàn ông đang nói chuyện với người khác, ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, trông như một ngôi sao. Lê Mạn đứng bên cạnh người đàn ông, hai người cũng không có nắm tay, người phụ nữ nói gì đó với người đàn ông mà ánh mắt lấp lánh.

Dòng trạng thái: Ngài Phó của tôi.

Ôn Dạng xem đến đây thì sững sờ.

Cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên cử động, Trình Ngôn Vũ hơi tỉnh, thấy bên phía cô có ánh sáng yếu ớt, giọng nói rất nhẹ: "Vợ?"

Tim Ôn Dạng đập mạnh, cô nhanh chóng giấu điện thoại dưới gối, nhắm mắt lại. Trình Ngôn Vũ hôn nhẹ lên tóc cô, hỏi: "Em không ngủ được à?"

Giọng của Ôn Dạng hơi khàn, cô nói khẽ: "Em sắp ngủ rồi."

"Em xoay người lại đi." Trình Ngôn Vũ dịu dàng nói, muốn cô tiến vào trong lòng ngực mình. Ôn Dạng mím môi, vài giây sau mới xoay người, rúc vào ngực anh ta. Ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ từ người anh ta, mắt cô lại nóng lên.

Trình Ngôn Vũ ôm chặt cô, vỗ nhẹ lên lưng cô: "Ngủ đi."

Ôn Dạng mơ màng, suy nghĩ lộn xộn.

Tối qua cô đã không ngủ, cơ thể đã đến cực hạn. Cuối cùng, cô không chống cự được nữa mà thϊếp đi trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.

- --

Hôm sau.

Khi Ôn Dạng tỉnh dậy, bên cạnh không có ai. Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã muộn rồi. Nhịp sống của cô và Trình Ngôn Vũ hiện tại đã bị đảo lộn, cô đắm chìm trong những cảm xúc rối ren mà không thể thoát ra.

Cô xuống giường, xỏ dép rồi đi vào phòng tắm, rửa mặt xong liền kéo cửa phòng. Ánh nắng bên ngoài tràn ngập vào.

Trình Ngôn Vũ mang đồ ăn sáng vừa đặt hàng vào đến bên đảo bếp, thấy cô thức dậy, anh ta dịu dàng nói: "Em dậy rồi à? Anh đặt bánh bao chiên mà em thích này."

Ôn Dạng đến bên bàn bếp.

Trình Ngôn Vũ cẩn thận mở hộp đồ ăn, lấy bánh bao chiên ra đĩa, sau đó quay người đưa cho cô một ly sữa. Điện thoại trên bàn reo, anh ta liếc nhìn rồi cầm lên. Người gọi là A Chiêm.

A Chiêm không biết nói gì ở đầu dây bên kia, Trình Ngôn Vũ đáp lại với giọng ôn hòa nói: "Đúng vậy, chuẩn bị cà phê và bánh quy ca cao, đổi ghế trong phòng làm việc của tôi, gửi bản thiết kế trước xem có sử dụng được không, đừng để xảy ra lỗi như lần trước."

Ôn Dạng vừa ăn bánh bao chiên vừa uống sữa, nghe anh ta cẩn thận dặn dò mọi việc.

Trình Ngôn Vũ ngước mắt lên, thấy Ôn Dạng với mái tóc dài buông xõa, gương mặt tái nhợt nhìn anh ta, tim anh ta thắt lại. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay cô, hỏi: "Mấy ngày nay em sao vậy?"

Ôn Dạng nhìn anh ta, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là ngủ không ngon thôi."

"Ăn xong rồi ngủ thêm chút nữa đi."

Ôn Dạng khẽ đáp một tiếng.

Trình Ngôn Vũ nói: "Có gì thì phải nói với anh nhé."

Sắc mặt của Ôn Dạng có phần mơ hồ. Cô từng nghĩ rằng cô có thể vô tư thoải mái trước anh ta, nhưng khi phát hiện ra anh ta có thể đã rung động với người khác, yêu một người phụ nữ khác thì cô lại không dám mở miệng hỏi thẳng anh ta.

Ôn Dạng lau vết sữa trên môi, nhìn anh ta: "Sáng nay anh anh phải họp à?"

Trình Ngôn Vũ ngẩn người, rồi gật đầu: "Ừ."

Ôn Dạng: "Là dự án triển lãm trang sức phải không?"

Trình Ngôn Vũ đứng sau bàn bếp, nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay anh ta lướt nhẹ trên chiếc điện thoại, sau đó gật đầu: "Dạo này chủ yếu là dự án đó, sắp xong rồi. Khi đó anh sẽ có thời gian ở bên em."

Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Ăn sáng xong, Trình Ngôn Vũ trở vào phòng để thay quần áo và thắt cà vạt. Ôn Dạng vẫn còn đang uống sữa, cô quay đầu nhìn anh ta. Thấy anh ta chỉnh lại cổ áo, cô đột nhiên nhớ ra dạo gần đây, anh ta đã bắt đầu mặc đồ chỉnh tề hơn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người đàn ông cao lớn đứng cạnh Lê Mạn, khiến cô siết chặt ly sữa trong tay, răng vô thức cắn lên vành ly.

Những thay đổi nhỏ nhặt này, đến bây giờ cô mới nhận ra.

Anh ta đã bắt đầu chăm chút cho bản thân, muốn trở nên trưởng thành hơn để xứng đáng với một ai đó.

Ôn Dạng cắn chặt đến mức răng cảm thấy ê ẩm, cố gắng kìm nén những suy nghĩ muốn gào thét lên.

"Em ở nhà nghỉ ngơi nhé, ngủ thêm bù giấc. Buổi trưa anh sẽ gọi đồ ăn cho em." Trình Ngôn Vũ thắt cà vạt, quay lại vuốt ve mặt Ôn Dạng. Đôi mắt cô hơi ươn ướt, khẽ đáp lời nhưng không thèm nhìn anh ta, chỉ cắn vào vành ly, nhấm nháp sữa.

Lúc này, cô trông thật mong manh, khiến nỗi lo lắng trong lòng Trình Ngôn Vũ càng lúc càng lớn. Anh ta không nỡ rời cô nhưng vẫn phải bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên.

Ôn Dạng đặt ly xuống bàn một tiếng "cạch" vang vọng, như thể đang cần hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô quay lại phòng, cầm điện thoại lên và gọi cho Dư Tình.

Dư Tình đang ở bên kia cãi lý với đàn chị.

Trong văn phòng giám đốc vang lên những tiếng tranh cãi: "Chị sắp xếp trợ lý này cho tôi là có ý gì? Muốn sau khi tôi dạy cô ta xong thì đuổi tôi đi, hay để cô ta tiếp quản các đơn hàng của Từ Nhứ?"

Đàn chị Lưu Ngu tỏ ra không vui: "Sao em lại nghĩ như vậy, tôi chỉ thấy em bận quá nên sắp xếp thêm một trợ lý cho em."

"Bận quá? Tôi không có trợ lý sao? Trợ lý này vừa đến đã liên hệ trực tiếp với Từ Nhứ mà không qua tôi, chị giải thích thế nào về việc này?"

Tim Lưu Ngu đập mạnh.

Cô ta bám vào bàn: "Tôi nghĩ em đã hiểu lầm."

"Tôi không hiểu lầm."

Dư Tình ném nửa bản thiết kế lên bàn của Lưu Ngu: "Tôi đã tìm hiểu rõ về trợ lý của chị rồi, cô ta không cần tôi dạy gì cả, làm trợ lý cho tôi thì phí phạm tài năng của cô ta. Chị đưa thiết kế của Từ Nhứ cho cô ta làm tốt hơn."

Lưu Ngu lúc này mới hoảng sợ: "Ơ, Dư Tình..."

Dư Tình xoay người bỏ đi, đến cửa thì điện thoại reo, liền nhìn qua rồi bắt máy.

Giọng nói yếu ớt của Ôn Dạng từ đầu bên kia truyền tới: "Dư Tình, tớ nghi ngờ Trình Ngôn Vũ đang nɠɵạı ŧìиɧ."

"Cái gì?!"

Dư Tình dừng lại, Ôn Dạng khẽ nói: "Thật đấy, cậu có thể đến nhà tớ một lát không? Tớ muốn gặp cậu."

"Tớ đến liền."

Nói xong, Dư Tình mở cửa bước ra, bỏ lại tiếng gọi của Lưu Ngu phía sau.

- --

Sau khi cúp máy, Ôn Dạng dựa vào ghế sofa, bấm điện thoại. Vị giám đốc mà Lê Mạn giới thiệu đã nhắn tin hỏi cô xem đã điền xong mẫu đơn chưa, nhưng cô không trả lời. Mười mấy phút sau, Dư Tình đến nơi, Ôn Dạng đi chân trần xuống mở cửa cho cô ấy.

Dư Tình thấy sắc mặt tái nhợt của cô, giật mình hỏi: "Cậu sao lại thành ra thế này?"

Ôn Dạng lắc đầu: "Không ngủ được."

Dư Tình thay giày: "Trình Ngôn Vũ làm cái gì mà để cậu thành ra như vậy."

Ôn Dạng không trả lời, đi chân trần trở lại ghế sofa. Dư Tình nhìn thấy cô thậm chí còn không mang dép, liền nhặt đôi dép và đặt bên cạnh ghế sofa cho cô. Sau đó, cô ấy ngước mắt lên, nhìn thấy đĩa ăn sáng trên bàn bếp vẫn chưa được dọn dẹp.

Trước đây, Ôn Dạng không bao giờ như thế này, cô luôn sống một cách sạch sẽ và tinh tươm.