Phó Hành Chu dẫn cô xoay người lại, nhìn về phía Ôn Lệ, thấp giọng nói: “Bố, giao Ôn Dạng cho con đi ạ.”
Ôn Lệ mỉm cười, gật đầu.
Ông nhìn con gái.
Ôn Dạng dịu dàng gọi: “Bố.”
Cô vẫn chưa có thời gian ngắm kỹ bố mình. Hôm nay ông rất đẹp trai, trước đây đi làm đa phần ông đều mặc đồng phục. Đồng phục của ngành điện lực tuy đơn giản nhưng rất dễ nhận biết. Sau này lên chức rồi thi thoảng ông cũng không cần phải mặc đồng phục nữa. Trong ấn tượng của cô, ông chỉ mặc âu phục hai ba lần, hai lần duy nhất đều là trong hôn lễ của cô.
“Ôn Dạng.”
Ôn Lệ đưa tay ra.
Ôn Dạng dạ một tiếng, Ôn Lệ nắm tay cô đặt lên cánh tay Phó Hành Chu, nói: “Hãy dũng cảm bước về phía trước nhé.”
Hốc mắt Ôn Dạng nóng lên. Cô gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô mỉm cười nhìn bố mình. Ôn Lệ cũng nhìn cô đầy trìu mến.
Phó Hành Chu khẽ gật đầu với Ôn Lệ, dẫn Ôn Dạng xoay người bước lên sân khấu. Tà váy dài của Ôn Dạng trải dài trên sàn chữ T, hoa hải đường rải đầy trên mặt đất như thể đang nở rộ.
Những người khác thi nhau hú hét.
Dư Tình, Lục Trạm và những người khác dưới sân khấu cũng đang chăm chú theo dõi hai người.
Đến sân khấu, MC cầm mic phát biểu một loạt những lời chúc phúc, màn hình phía sau lần lượt chiếu những bức ảnh cưới, bản nhạc “I DO” cũng đồng thời vang lên theo những bức ảnh đó.
Trong đó có bức ảnh Ôn Dạng và Phó Hành Chu chia tay nhau ở sân bay Paris. Lúc đó không biết là ai đã chụp lại, sau này được Phó Hành Chu mua lại. Cũng có ảnh chụp lúc hai người đi du lịch trấn cổ, Ôn Dạng đội chiếc mũ che nắng bị anh kéo thấp vành mũ xuống, hai người cùng lọt vào ống kính. Cũng có một số bức ảnh đời thường trong căn nhà ở câu lạc bộ, ví dụ như hai người đang chơi cờ vua; ví dụ như Ôn Dạng vòng tay ôm cổ Phó Hành Chu từ phía sau, nói chuyện với anh. Còn có ảnh chụp ngày chuyển đến Hoa Phủ, Ôn Dạng mặc chiếc váy dài bưng lọ hoa đặt trên quầy bếp, góc nghiêng xinh đẹp. Cuối cùng là ảnh cưới được đóng khung lại.
Phó Hành Chu và Ôn Dạng đã trao nhẫn xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
MC mỉm cười nói: “Cô dâu chú rể cùng uống rượu giao bôi nào.”
Dư Tình và Lục Trạm bưng rượu đến, Ôn Dạng và Phó Hành Chu mỗi người cầm một ly. Hôm nay lông mi Ôn Dạng dài hơn bình thường, tay cô và tay anh lồng vào nhau, ánh mắt chạm nhau, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
MC nói: “Uống rượu giao bôi tượng trưng cho việc hai người đã trở thành một thể thống nhất, trăm năm hạnh phúc, cùng nhau trải qua những đắng cay ngọt bùi, đồng cam cộng khổ.”
Bản thân Ôn Dạng có hơi khát nước, vừa nhấp được ngụm rượu mát lạnh, cô lại vô thức uống thêm một ngụm nữa.
Phó Hành Chu nuốt rượu xuống, lấy ly của cô đưa cho Lục Trạm bên cạnh. Ôn Dạng khẽ kéo tay áo anh, Phó Hành Chu hiểu ý, anh nói: “Ly này không thể uống nhiều.”
Lục Trạm đưa một ly nước trái cây khác đến, Ôn Dạng nhận lấy uống một hơi hết sạch, vô cùng sảng khoái.
MC đứng bên cạnh không khỏi bật cười, sau đó tiếp tục phần tiếp theo.
Đến tiết mục bố mẹ phát biểu.
Bố mẹ hai bên đã chuẩn bị bài phát biểu bài bản, nhưng cuối cùng lại không có ai nói hết ý, đều ứng biến tại chỗ. Hôm nay Khưu Phái rất xinh đẹp, lúc bước lên sân khấu hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác, bà ấy cầm mic, mỉm cười nói: “MC nói đúng, đồng cam cộng khổ. Tôi cảm thấy yêu nhau thì dễ bên nhau mới khó, nhưng cũng chính vì khó nên mới càng thêm quý giá.”
“Tôi hy vọng Phó Hành Chu và Ôn Dạng có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời, đầu bạc răng long.”
Bà ấy vừa nói vừa nhìn Ôn Dạng và Phó Hành Chu. Với tư cách là một người mẹ thì đây là điều bà ấy mong muốn nhất, cũng là điều mà bản thân bà ấy vẫn chưa làm được. Thế nên bà ấy hy vọng con trai và con dâu được ở bên nhau đến già, cả đời này sẽ không phải luyến tiếc điều gì cả.
Ôn Dạng mỉm cười với Khưu Phải.
Phó Hành Chu cũng nhìn mẹ mình, tuy không nói gì, nhưng anh hiểu ý của mẹ, anh khẽ gật đầu.
Khưu Phái mỉm cười, dời tầm mắt rồi nói tiếp: “Hiếm khi có dịp lên sân khấu, hôm nay tôi xin hát tặng mọi người một bài, cũng là dành tặng cho con trai và con dâu của tôi.”
“Cậu ấy sẽ là chú rể của con, từ nay về sau cậu ấy sẽ trở thành người bạn đồng hành cùng con đi đến cuối cuộc đời. Mọi thứ của cậu ấy đều sẽ gắn bó mật thiết với con, phúc họa cùng hưởng. Cô ấy sẽ là cô dâu của con, cô ấy được người khác yên tâm giao phó cho con, con phải dùng cả đời mình để chăm sóc yêu thương cô ấy. Dù khổ đau hay vui sướng cũng phải cùng nhau trải qua. Phải có duyên phận đặc biệt thì mới có thể trở thành người một nhà…”
“Người ấy yêu con nhiều hơn một chút, con hãy đáp trả người ấy nhiều hơn một chút, góp nhặt từng khả năng hạnh phúc. Từ nay về sau không còn một mình nữa, phải luôn luôn nghĩ rằng, con bỏ ra bao nhiêu phần thì tình yêu sẽ viên mãn bấy nhiêu.”
Giọng hát của Khưu Phái rất da diết, lời bài hát cũng rất hay.
Nhiều người có mặt ở đó đều cảm động, Ôn Dạng nhìn Khưu Phái, cảm thấy bà ấy thực sự là một người mẹ rực rỡ, bà ấy không nói gì nhiều với Phó Hành Chu, chỉ siết chặt cánh tay anh.
Còn anh thì nắm chặt lấy tay cô.
Cảm ơn mẹ.
Chúng con sẽ cố gắng.
Bài hát kết thúc, Ôn Dạng ôm Khưu Phái, Khưu Phái xoa đầu cô.
Đến lượt bố mẹ Ôn Dạng lên sân khấu thì nói nhiều hơn một chút. Chúc Vân nhìn con gái, dặn dò thêm vài câu: “Trưởng thành thực sự, là khi đã trải qua tổn thương nhưng vẫn còn đủ can đảm để yêu thương và đón nhận ánh dương rực rỡ.”
“Dạng Dạng, con làm rất tốt.”
Ôn Dạng mím môi, gật đầu với Chúc Vân.
Chúc Vân ôm lấy cô: “Con gái của mẹ rất giỏi.”
Ôn Dạng khẽ vâng một tiếng.
Tiếp theo là giai đoạn tung hoa cưới. Ôn Dạng cầm bó hoa cưới nhỏ xinh trên tay, đứng giữa sân khấu, phía sau là mười mấy người độc thân đang đứng chờ. Phó Bân và Lão Thất chen chúc nhau, một hai đòi đẩy đối phương ra khỏi sân khấu. Lục Trạm khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt không mấy hứng thú. Dư Tình thì bị Đào Lật kéo tay, nửa đẩy nửa kéo ra vẻ e lệ thẹn thùng.
Bụp——
Bó hoa lướt qua không trung, rơi thẳng vào lòng Lục Trạm.
Lục Trạm ngỡ ngàng.
Mẹ kiếp.
Đồng thời cũng có một người khác ngỡ ngàng không kém, đó là Dư Tình. Trên bó hoa này có một chiếc nơ, chiếc nơ tuột ra rơi vào tay Dư Tình. Phó Bân đang chen chúc cũng dừng động tác, thò đầu liếc nhìn.
“Woa, ý gì đây, hai người các anh…”
Lục Trạm cầm bó hoa bị tuột nơ, đá Phó Bân một cái: “Đừng nói bậy.”
Dư Tình cầm chiếc nơ mà mặt đỏ bừng cả lên. Nhưng chiếc nơ rất đẹp, cầm trên tay cũng giống như bó hoa vậy. Đào Lật ồ lên một tiếng, nhìn sang Lục Trạm, Dư Tình bèn che mắt cô ấy lại.
Đào Lật gỡ tay Dư Tình ra: “Được rồi được rồi, em biết rồi.”
Cô ấy nhìn Từ Nhứ đang ngồi dưới hội trường.
Ôn Dạng quay đầu lại nhìn thấy, cô mỉm cười cầm mic nói: “Hy vọng người tiếp theo là hai người nhé.”
Lúc nói câu này, cô nhìn thẳng vào Dư Tình.
Dư Tình nhận được ánh mắt của cô, dùng khẩu hình nói không không không.
Ôn Dạng mỉm cười, sau đó được Phó Hành Chu ôm eo bước xuống bậc thang, đi thay lễ phục mời rượu.
Quá trình mời rượu rất dài, khách khứa lại đông đúc, thế nên cô đã cố tình chọn lễ phục tiện lợi hơn một chút. Nào là họ hàng bên Nam An, họ hàng bên Phó Hành Chu, tổng giám đốc của tập đoàn Phó Hằng – Phó Lâm Viễn đến từ Bắc Kinh, vợ anh ấy là Trần Tĩnh. Ngoài ra còn có Phó Diên của Khoa học Công nghệ Diên Tục và vợ là Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn Ôn Dạng, nhiều năm rồi không gặp, cả hai đều thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra nhau ngay lập tức.
Lúc đến mấy bàn bên họ hàng Nam An, mấy người dì kéo tay Ôn Dạng, nói: “Hôm nay nhìn cháu xinh quá đi.”
Hôn lễ cũng được trang trí rất sang trọng.
Bọn họ đã từng tham dự hôn lễ đầu tiên của Ôn Dạng, đến lần thứ hai này ít nhiều gì cũng sẽ so sánh. Nói cho cùng thì Chúc Vân rất biết dạy con gái, con gái phải ưu tú thế nào thì mới có thể càng ngày càng tốt lên được.
Ôn Dạng cười nói: “Các dì cũng vậy, hôm nay trông ai cũng đẹp hết ạ.”
“Ấy, bọn dì già cả rồi, Ôn Dạng, cháu phải sống thật tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Mấy người dì đó lại nhìn thoáng qua Phó Hành Chu, thấy anh đang xắn tay áo lên cụng ly với mấy người chú bác của Ôn Dạng, khí chất tuy vẫn cao quý nhưng không hề tạo ra khoảng cách, điều quan trọng nhất là tướng mạo rất tuấn tú.
Cũng trẻ nữa.
Điều này mới là bất ngờ nhất.
Khi biết Phó Hành Chu là tổng giám đốc của tập đoàn Khinh Chu, ai cũng nghĩ rằng ít nhiều gì anh đã có chút tuổi, nào ngờ lại trẻ trung điển trai như vậy.
Phó Hành Chu nghe các chú bác của Ôn Dạng nói vài câu chúc phúc, anh khẽ mỉm cười: “Vâng ạ, các ơn các chú các bác.”
Mời xong một vòng rượu, Ôn Dạng cũng đã uống khá nhiều, nhưng cô chủ yếu chỉ uống trà thảo mộc Vương Lão Cát, còn Phó Hành Chu thì toàn là rượu thật. Uống đến sau cùng anh cũng hơi không chịu nổi, đã vượt quá tửu lượng của anh, người thì lại quá đông, thế là Phó Bân, Lão Thất, Lục Trạm và Phó Diên lần lượt bước tới chia sẻ áp lực cho anh. Chu Thế Nguyên cũng lôi kéo một nhóm bạn bè đi cụng ly.
Mọi người đều đang giúp cô dâu chú rể giảm bớt gánh nặng.
Cùng lúc đó.
Kết quả cuộc thi thiết kế ‘Nhà kính trồng hoa’ cũng đã có.
Studio Vân Xích lọt vào top 3, đứng đầu danh sách, phía trước còn có một giải đặc biệt. Có điều, qua sự bình chọn của ban giám khảo cấp thành phố, bản thiết kế đoạt giải đặc biệt tuy rất cá tính nhưng ý tưởng lại không khả thi, cộng thêm việc quá mức tân tiến không phù hợp với đường lối phát triển hiện nay của Nam Thành, thế nên đã quyết định chọn lựa bản thiết kế đứng nhất của Vân Xích. Mãi đến tối muộn Ôn Dạng và Dư Tình mới xem được thông tin này.
Nhận được tin vui như thế vào ngày vui như hôm nay chẳng khác nào song hỷ lâm môn.
Dư Tình mừng rỡ vô cùng.
Tiệc rượu kết thúc, cô ấy lại kéo những người khác đi tăng hai. Ôn Dạng thì đã quá mệt, đành cùng Phó Hành Chu về Hoa Phủ trước. Phó Bân 666 muốn bám theo để náo loạn đêm động phòng của đôi vợ chồng mới cưới, nhưng bị Phó Lâm Viễn túm cổ áo lôi xềnh xệch trở về.
Phó Hành Chu gật đầu cảm ơn anh họ, sau đó ôm Ôn Dạng vào xe.
Phó Bân còn gào thét theo đuôi xe: “Đại ca à….”
Chiếc xe hơi màu đen cứ thế chạy thẳng, bỏ lại anh ấy bơ vơ ở phía sau.
Từ ngày chọn được ngày lành tháng tốt dọn vào Hoa Phủ đến giờ cũng đã được nửa tháng, trong thời gian chuẩn bị hôn lễ, người nhà cũng đã đến đây xem qua, chỉ có điều Ôn Dạng và Phó Hành Chu vẫn chưa dọn về ở.
Hôm nay coi như chính thức dọn vào.
Cánh cửa vừa đóng lại.
Trong nhà thoang thoảng mùi đàn hương hòa quyện với hương hoa nhàn nhạt. Những bông hoa trên quầy bếp khoe sắc rực rỡ. Ôn Dạng cởi giày cao gót ra, chân trần bước vào nhà, đi đến chiếc ghế sofa rồi nằm vật xuống.
Cô mặc bộ lễ phục màu đỏ tươi nằm trên ghế sô pha màu xám tro, dáng người xinh đẹp quyến rũ.
Phó Hành Chu tới quầy bếp rót một cốc nước rồi đi qua đưa cho cô. Anh cũng uống khá nhiều, cổ áo đã được cởi ra. Ôn Dạng ngồi dậy uống nước. Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô, mấy giây sau, cô đặt chiếc cốc nước lên bàn trà, Phó Hành Chu cúi đầu xuống phủ lên môi cô.
Mùi rượu nồng nặc nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Ôn Dạng ngửa đầu hôn đáp trả anh, chiếc váy trên người khá vướng víu, cô bèn vươn tay cởi bỏ. Không lâu sau, cô nhổm người dậy, được anh ôm vào lòng, vòng tay rắn chắc siết chặt lấy eo cô.
Một lúc lâu sau, Ôn Dạng lại ngã xuống ghế sô pha, Phó Hành Chu cúi người xuống hôn cô.
Ôn Dạng vòng tay ôm lấy cổ anh, cơ thể khẽ run rẩy. Ánh mắt chạm nhau, Phó Hành Chu đặt một nụ hôn lên trán cô, giữ chặt lấy eo cô, từ từ tiến vào.
Móng tay Ôn Dạng bấu chặt vào vai anh, để lại trên đó những dấu vết đậm nhạt.
Đêm tân hôn.
Trong căn phòng tân hôn được bài trí lộng lẫy này, quấn quýt bên nhau cả đêm là chuyện tất nhiên, làm sao có thể để Phó Bân đến phá rối được. Có điều, tuy Phó Hành Chu đã uống không ít rượu nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, Ôn Dạng thì hoàn hoàn kiệt sức, vùi đầu vào cổ anh gần như mất hết ý thức. Sau vài lần, cô lại được nụ hôn dịu dàng của anh đánh thức.
Đêm khuya.
Cô dâu mặc bộ váy ngủ mềm mại cuộn tròn trong lòng anh ngủ rất ngon.
Phó Hành Chu lau mồ hôi trên cổ cô, tắt đèn rồi kéo cô vào lòng, cũng nhắm mắt ngủ theo.
–
Ngày mai còn rất nhiều việc.
Một số họ hàng từ xa đến ở lại qua đêm, sáng ra bọn họ phải đến gặp mặt một lát, sau đó lại chạy về nhà tổ dùng cơm với bà nội. Ôn Dạng cùng Dư Tình còn phải đi nhận giải thưởng cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa nữa.
Giải đặc biệt là một studio mới mở.
Giải nhì là một studio đã có thâm niên.
Studio của Lưu Ngu là Vận Nhiễm xếp hạng ba, coi như là lựa chọn dự phòng. Lưu Ngu chỉ cách top 3 một bậc, Dư Tình sau khi nhận giải bèn cười nói: “Hèn gì bảo tụi mình từ bỏ cuộc thi.”
Ôn Dạng ôm lấy vai cô ấy: “Không sao.”
Dư Tình ừ một tiếng.
Phong cách của studio đạt giải đặc biệt quả thực rất thời thượng, Ôn Dạng và Dư Tình cũng xem qua tác phẩm của đối phương, không khỏi thán phục sức sáng tạo của họ. Quả đúng là núi cao còn có núi cao hơn, phải liên tục trau dồi học hỏi thì mới có thể tiến bộ. Có điều lần này bọn họ cũng đã rất may mắn rồi, bản thiết kế của họ được cấp thành phố lựa chọn, cũng đạt được mục tiêu gia tăng danh tiếng cho studio.
Nhận giải cùng Dư Tình xong, Ôn Dạng và Phó Hành Chu về nhà tổ ăn cơm, ăn cơm xong lại quay về Hoa Phủ. Cả ngày hôm nay Ôn Dạng chạy tới chạy lui mấy bận, về đến nhà là cô chỉ muốn tắm rửa trước. Tắm xong đi ra ngoài thì nhận được tập tin Vu Chiêm gửi tới.
Là tập tin về cổ phần, cần cô xem qua, tiện thể kí tên.
Ôn Dạng vừa lau mái tóc dài còn hơi ẩm ướt vừa nhìn khung chat của Vu Chiêm, cô soạn tin hỏi: [Ai đề bạt anh lên vậy?]
Vu Chiêm: [Tổng giám đốc Phó.]
Ôn Dạng: [Sao tự dưng Trình Ngôn Vũ lại muốn rút lui?]
Vu Chiêm nhìn chữ ‘Trình Ngôn Vũ’ mà Ôn Dạng gửi đến, trước kia khi cô hỏi thông tin về sếp Trình đều gọi là ‘Chồng tôi’, ‘Ngôn Vũ’, hoặc là trêu chọc như ‘sếp Trình của các anh’.
Một năm trở lại đây quả thực đã thay đổi rất lớn.
Vu Chiêm trả lời: [Sức khỏe mẹ của sếp Trình không được tốt, anh ấy muốn quay về bầu bạn với bà ấy. Tổng giám đốc Phó đã gật đầu đồng ý rồi.]
Ôn Dạng: [Thế à.]
Vu Chiêm: [Đại khái là như vậy.]
Ôn Dạng: [Ừm.]
Cô định đặt điện thoại xuống, đúng lúc này Vu Chiêm lại gửi tới một tin nhắn.
Vu Chiêm: [Kỳ thật tổng giám đốc Phó cũng không muốn lắm…]
Ngay sau đó, anh ta lập tức thu hồi lại.
Ôn Dạng nhìn.
Câu nói này của Vu Chiêm có ẩn ý khác. Thực ra dựa theo hiểu biết của Ôn Dạng về Trình Ngôn Vũ thì đáng ra anh sẽ không rời khỏi Nhất Ngôn vào lúc này. Nhất Ngôn đang trên đà phát triển, anh cũng từng nói là muốn đi du ngoạn khắp mọi miền đất nước, nhưng đó là chuyện sau khi không còn động lực để phấn đấu nữa. Hiện tại Trình Ngôn Vũ vẫn chưa tới ba mươi tuổi đã rút lui, rời khỏi Nhất Ngôn.
Thời điểm rời đi quả thật rất khéo.
Ôn Dạng xuống giường đi ra ngoài, tới sô pha ngồi xuống. Cô vừa mân mê mái tóc dài vừa ngó đầu thăm dò Phó Hành Chu. Phó Hành Chu đang xem máy tính bảng, thấy vợ yêu đột nhiên thò đầu qua, anh khẽ liếc mắt nhìn.
Ôn Dạng nhẹ giọng hỏi: “Chuyện Trình Ngôn Vũ rời khỏi Nhất Ngôn có liên quan gì tới Khải Tín không?”
Phó Hành Chu ngước mắt lên nhìn cô: “Em đoán được à?”
Ôn Dạng ngẫm nghĩ, Vu Chiêm không nói hết lời, vậy thì cũng được tính là cô đoán được đúng không?
Cô gật đầu: “Có liên quan đến anh sao?”
Phó Hành Chu để máy tính bảng sang một bên, một tay chống lên đầu gối, vén lọn tóc mái ẩm ướt của cô lên: “Nếu như có liên quan thì sao?”
Ôn Dạng khẽ chớp mắt, thì thầm: “Nhưng mà tại sao?”
Phó Hành Chu nhéo chóp mũi cô: “Em nói xem là tại sao?”
Ôn Dạng nhìn anh, không đáp lời, đôi mắt long lanh như ngậm nước. Cô chỉ tò mò tí thôi mà.
Giọng Phó Hành Chu dịu dàng: “Anh cũng muốn gặp được em vào năm hai mươi tuổi.”
“Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.”
Cũng sẽ không có chuyện của Trình Ngôn Vũ nữa.
Nghe anh nói vậy, khóe môi Ôn Dạng khẽ cong lên, cô hiểu ý anh, bèn đáp: “Em của hiện tại cũng rất yêu anh.”
Đôi mắt Phó Hành Chu sâu thẳm: “Anh cũng vậy.”
Ngẫm nghĩ giây lát anh lại nói: “Là Vu Chiêm nói à?”
Ôn Dạng ngẩn người, phát hiện người đàn ông này cực kỳ nhạy bén, cô hỏi: “Sao anh biết?”
“Anh nói xem, liệu có phải anh ta cố tình nói với em chuyện này không? Anh ta đã thu hồi tin nhắn rồi.”
Phó Hành Chu cụp mắt nhìn điện thoại của cô: “Chắc là muốn chứng minh lòng trung thành đấy.”
“Thay vì để sau này em nghe được từ người khác, chi bằng cậu ta tự nói ra.”
Ôn Dạng ngây người.
Vu Chiêm này quả thật không thể xem thường được.
Có thêm một sự trợ giúp, cô và Phó Hành Chu cùng nhau thổ lộ hết lòng mình. Khi cô đã hiểu được suy nghĩ của Phó Hành Chu rồi, tình cảm của hai người cũng tự nhiên nồng thắm hơn.