Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ nhíu chặt mày nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Cố Kiềm ở cách đó không xa, hình như là cô nghĩ nhiều thật rồi.
Tiêu Sắt Sắt: “Tối hôm qua anh cũng đến phòng em đúng không?”
“Ừm.” Bạch Cố Kiềm gật đầu thừa nhận.
“…”
Tiêu Sắt Sắt nhìn bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của anh mà có phần không phản bác lại được: “Sao anh có thể học theo cái này được chứ! Hai người họ là vợ chồng mà.”
Chúng ta cũng vậy.
Ánh mắt Bạch Cố Kiềm tối sầm lại, nói tiếp ở trong lòng. Đầu óc của anh luôn xoay chuyển rất nhanh, anh công khai hôn Tiêu Sắt Sắt như vậy thì cũng đã nghĩ ra được một trăm cách lấp ɭϊếʍ cho qua rồi. Tiếc là mặc dù đã đạt được mục đích nhưng khi đối mặt với sự tức giận của cô, trong lòng vẫn khó tránh khỏi đau xót.
Cho đến nay Tiêu Sắt Sắt vẫn không hề có tình yêu nam nữ với anh, đây là một sự thật tàn khốc. Nhưng lời nói dối lại giống như một cái động không đáy, một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại được, ngay cả anh cũng bắt đầu khinh bỉ sự hèn hạ của bản thân.
Tiêu Sắt Sắt xoắn xuýt cau mày, không hề để ý tới sắc mặt của Bạch Cố Kiềm hơi lạnh xuống, nhưng mà cô cũng không tiếp tục nữa.
“Ừm, anh có hi vọng mình sẽ khôi phục ký ức không?” Tiêu Sắt Sắt nghiêng đầu dò hỏi.
Cô đang thăm dò anh à?
Bạch Cố Kiềm im lặng nâng mắt nhìn lên, dưới ánh đèn mờ, mái tóc được uốn xoăn của Tiêu Sắt Sắt xõa lên đầu vai trắng nõn, cả người ôn nhu vô hại. Cô tốt đẹp thế đó, nhưng chính bởi vì quá tốt đẹp nên giống như bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ rời khỏi anh.
Tiếc là bây giờ anh vẫn đang phải báo thù, dây dưa với đủ loại nhân tố thắng bại, tạm thời không thể thú thật làm rối loạn kế hoạch của mình.
Bạch Cố Kiềm không lên tiếng, Tiêu Sắt Sắt cũng không để ý lắm, ánh mắt cô chuyển sang vườn hoa, thở dài yếu ớt: “Haizz, thật ra em hi vọng anh có thể khôi phục sớm một chút.”
“Chị của anh nói lúc trước anh là một người rất có khát vọng, tình huống hiện tại lại hạn chế tài hoa của anh.” Cô quay lại cười với Bạch Cố Kiềm: “Cũng không biết sau khi anh khôi phục lại thì sẽ như thế nào nhỉ? Có phải sẽ rất xa lạ không?”
Không đâu.
Bạch Cố Kiềm lặng lẽ đáp lại trong lòng, anh cảm giác ngày này cũng không còn xa nữa.
Tiêu Sắt Sắt nghĩ đến tâm sự của mình, hai người đứng không xa, cả hai đều nhìn nhau. Không biết qua bao lâu, mãi đến khi ánh trăng kéo dài cái bóng của hai người trêи mặt đất.
“Bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào nhà thôi.” Tiêu Sắt Sắt xoa xoa cánh tay nổi da gà, nói xong cũng dẫn đầu vào biệt thự.
Bạch Cố Kiềm đứng ngẩn người tại chỗ rồi cũng đi theo.
Sau khi chúc ngủ ngon, Tiêu Sắt Sắt trở về phòng khép cửa lại, ánh mắt của cô dừng trêи khóa cửa thật lâu. Mặc dù biểu cảm của Bạch Cố Kiềm không hề có chút sơ hở nào nhưng mà một khi đã nảy sinh nghi ngờ, sự tin tưởng sẽ giống như vết nứt hở ra trêи lọ thủy tinh, bề ngoài trông không có gì khác thường nhưng một khi đổ nước vào thì sẽ làm lộ ra chỗ thiếu sót.
A Kiềm sẽ không lừa cô nhưng cũng không đại biểu Bạch Cố Kiềm sẽ không lừa cô.
Còn về cuộc đối thoại đêm nay, rốt cuộc là cô đang nói chuyện với Bạch Cố Kiềm hay là A Kiềm thì trong lòng cô cũng không có đáp án.
Cô đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng vẫn không khóa cửa lại. Không biết vì sao, mặc dù nảy sinh nghi ngờ với Bạch Cố Kiềm nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh sẽ không làm hại mình. Chỉ mong sự tin tưởng của mình cũng có thể trở thành tỉ lệ thuận với sự thẳng thắn của anh vậy.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt thầm nghĩ rồi lắc đầu đi vào phòng tắm.
Mà người trong căn phòng khác cũng đang xoắn xuýt như cô.
Lúc tâm trạng của Bạch Cố Kiềm không tốt thì anh thường hút thuốc và đi săn, bây giờ hút thuốc xong cũng không có chỗ đi săn, anh đành phải lấy đao cụ cất giấu đã lâu ra, ngồi lau dưới ánh trăng.
Nhưng mà công việc này cũng không thể làm cho tâm trạng của anh bình tĩnh trở lại, trái lại nó ngày càng tệ đi. Rõ ràng lúc trước anh rất hưởng thụ khi giấu diếm tất cả mọi người, vậy mà bây giờ anh cũng mơ hồ bắt đầu hối hận về quyết định này rồi.
Nhưng cũng chỉ là phút chốc mà thôi, anh lấy điện thoại ra gọi cho David.
“Cậu, chuyện đó sắp xếp xong chưa? Sinh nhật của người phụ nữ kia sắp tới rồi.”
Dường như David vẫn còn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, hoàn cảnh hỗn loạn làm hắn ta không nghe rõ Bạch Cố Kiềm nói gì. Chờ sau khi đổi sang chỗ khác, nghe thấy anh mất kiên nhẫn lặp lại một lần, hắn ta mới nhạy bén phát hiện cảm xúc tồi tệ của anh.
“Đương nhiên, cháu chờ trò hay trình diễn đi.” David vô cùng đắc ý.
“Ừm.” Bạch Cố Kiềm thấp giọng đáp một tiếng.
David hơi khựng lại rồi hỏi: “Sao đấy? Có muốn ra ngoài giải trí tí không?”
Hắn ta nói xong mới nhớ Bạch Cố Kiềm không thích mấy thứ này, vì thế vội bổ sung: “À quên mất cháu còn cô gái siêu nhân của cháu mà ha ha, cậu muốn được gặp cô ta sớm một chút ghê, để xem đó là loại phụ nữ gì mà có thể hút hồn cháu trai của cậu như thế.”
Bạch Cố Kiềm cong môi tự giễu: “Qua một khoảng thời gian nữa sẽ có cơ hội, bây giờ tạm thời cậu đừng đi quấy rầy cô ấy.”
Nghe thấy anh sốt sắng cho Tiêu Sắt Sắt như vậy, David không nhịn được cười nhạo: “Cháu không sợ sau khi cô ta biết cháu lừa cô ta thì cô ta sẽ trở mặt với cháu à?”
Câu nói của hắn ta khiến Bạch Cố Kiềm khựng lại, anh trầm mặc một hồi, ngoài miệng vẫn cố chấp nói: “Thì sao chứ? Không phá thì không xây được.”
Mặc dù David không hiểu nghĩa của câu nói này nhưng vẫn nghe ra được sự tự tin của anh, hắn ta nhếch môi nói vào điện thoại: “Được thôi, vậy cậu sẽ đợi cháu dẫn cô ta tới gặp cậu nhé.”
Bạch Cố Kiềm khẽ hừ một tiếng rồi cúp điện thoại, cúi đầu yên lặng dọn đao cụ vào trong hộp.
Ngay cả người thông minh như anh cũng không dự liệu được sự tự tin hôm nay của mình sẽ chôn một quả bom hẹn giờ cho tương lai của bản thân anh.