Sự lo lắng của Tiêu Sắt Sắt không phải là không có lí do. Tuy rằng bữa trưa cô đã kìm sức ăn của Bạch Cố Kiềm lại nhưng tới buổi chiều anh vẫn bắt đầu sinh bệnh.
Khi cô đang dọn dẹp phòng ngủ của Bạch Cố Kiềm thì chợt nghe thấy tiếng rêи đau đớn ở góc phòng, vừa quay đầu liền thấy người nọ cuộn tròn trêи giường, mắt nhắm lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Quá sợ hãi, Tiêu Sắt Sắt vội vàng cho anh uống thuốc dạ dày.
Đáng tiếc là viên thuốc này không hề có tác dụng giảm đau, ngược lại càng làm dạ dày Bạch Cố Kiềm nhộn nhạo. Sắc mặt anh biến đổi, vọt tới phòng vệ sinh bắt đầu nôn mửa.
Sau ba lần liên tiếp vào phòng vệ sinh, anh đã nôn tới mức chỉ còn dịch dạ dày mới dừng.
Kiếp trước Tiêu Sắt Sắt cũng đã từng bị viêm ruột cấp tính nên biết bệnh này đau đớn đến thế nào, cô vừa lo lắng vừa áy náy đỡ anh nằm xuống giường. Rõ ràng anh cũng là một người đàn ông cao lớn, thế mà lại gầy như trang giấy, tưởng chừng như không có trọng lượng.
Sau khi nằm lên giường, Bạch Cố Kiềm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lông mày nhíu thật chặt, vừa nhìn là biết cơn đau không hề giảm đi.
Tiêu Sắt Sắt không dám chậm trễ nữa, cô vừa đứng dậy đi gọi điện thoại thì lại bị anh túm chặt ống tay áo, lôi cô ngồi trở lại chỗ cũ.
Cô quay đầu nhìn thì thấy Bạch Cố Kiềm vừa rồi đang bệnh đến mơ màng nay đã mở to mắt, đôi môi mỏng tái nhợt mấp máy, dường như muốn nói chuyện.
“A Kiềm, anh đừng vội, tôi đi gọi xe cứu thương ngay đây.” Tiêu Sắt Sắt sờ mặt anh, lấy bàn tay mình lau mồ hôi lạnh trêи trán anh. Thế nhưng cô lại không hề đề phòng rồi bị một bàn tay khác nắm được, lực lớn tới nỗi như muốn bóp gãy cổ tay cô.
Cánh tay gầy trơ xương lạnh lẽo của Bạch Cố Kiềm đối lập với Tiêu Sắt Sắt đầy đặn. Anh nắm lấy và không muốn buông ra, cứ như tìm được nguồn sáng ấm áp ở vùng băng thiên tuyết địa lạnh chết người.
“Đau…” Bạch Cố Kiềm thấp giọng nỉ non, thanh âm khàn khàn kỳ cục.
Tiêu Sắt Sắt muốn rút tay về nhưng lại không biết làm thế nào, đành thở dài: “Tôi biết anh đau mà, cho nên tôi muốn đi tìm bác sĩ cho anh. Nếu anh càng đau thì bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.”
Hình như là giọng nói mềm nhẹ của cô đã đánh thức thần trí Bạch Cố Kiềm, hàng mi dày của anh run nhẹ, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô.
Thuốc viên, thuốc viên đâu rồi, bệnh đến ngốc rồi sao? Lại còn gọi người khác là mẹ, cô nhỏ hơn anh một tuổi đấy, được đối xử như này ngượng ngùng quá.
Nhưng thôi vị bệnh nhân đáng thương này mê man đầu óc, trong lòng Tiêu Sắt Sắt cũng cho là vậy. Cô nắm tay anh, nhéo nhéo lòng bàn tay.
“Bị bệnh thì phải gọi bác sĩ, kêu mẹ cũng vô dụng thôi.”
Có lẽ là những lời này có tác dụng, Bạch Cố Kiềm sửng sốt rồi buông tay cô một cách không tình nguyện.
“Tôi đi gọi điện thoại đã, anh nằm đấy đừng nhúc nhích.” Tiêu Sắt Sắt dịch chăn cho anh, đứng dậy đi lấy điện thoại riêng trong phòng.
Biết rõ sẽ bị trợ lý Trương mắng nên Tiêu Sắt Sắt gọi điện thoại vô cùng áp lực. Quả nhiên đầu dây bên kia nghe cô xin giúp đỡ thì im lặng một lúc, ngay sau đó một trận mưa rền gió dữ nổi lên, mắng đến nỗi người trưởng thành như Tiêu Sắt Sắt cũng phải chai mặt.
Tất cả đều là do cô không cẩn thận, không có gì phải phản bác cả.
Cũng may, trợ lý Trương tuy hơi hung dữ nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao, không lâu sau hắn đã mang theo bác sĩ tư nhân của nhà họ Bạch đến biệt thự.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thiếu gia nhà họ Bạch đã phải khám gấp tận hai lần, những nhân viên y tế kia đều nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm.
Bên Tiêu Sắt Sắt cũng không tốt hơn. Cô đứng ở ngoài phòng, cúi đầu nghe trợ lý Trương quở trách. Bên trong chữa bệnh bao lâu, cô bị quở trách bấy lâu.
Trợ lý Trương nói xong lời cuối cùng thì miệng lưỡi cũng đã khô, hắn hắng giọng rồi đưa ra câu kết: “Cô Tiêu, hi vọng cô hiểu rõ thân phận của bản thân, chỉ khi cô chăm sóc tốt thiếu gia thì cô mới được coi là phu nhân nhà họ Bạch. Ngược lại nếu cô…” Nói đến đây, hắn dừng một chút, không nói tiếp là để cho cô chút thể diện cuối cùng.
“Có lẽ đại tiểu thư cũng đã nói chuyện với cô, cô ấy cực kì chú ý đến tình trạng sức khỏe của thiếu gia, dự tính trong tháng này sẽ về nước. Đến lúc đó, nếu cô ấy phát hiện cô không chăm sóc thiếu gia chu toàn, mọi việc sẽ không chỉ đơn giản là hủy bỏ hôn ước giữa cô và thiếu gia thôi đâu.”
Tiêu Sắt Sắt cắn môi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đương nhiên cô biết, với phong thái có thù tất báo của nữ chính thì chắc chắn sẽ không bỏ qua người đã bắt nạt em trai cô ấy..
Tưởng tượng đến kết cục của nguyên chủ là lau nước mắt trong song sắt, sắc mặt Tiêu Sắt Sắt càng thêm ủ rũ…
Nhìn thấy gương mặt này lộ vẻ hối hận, trợ lý Trương ngẩn người. So với những người khác ở nhà họ Bạch thì hắn xem như là người tiếp xúc với Tiêu Sắt Sắt nhiều nhất, cũng hiểu khá rõ về cô.
Lúc trước, thiếu gia sau khi hôn mê tỉnh lại vẫn không chịu tiếp xúc với người khác, ngoại trừ Tiêu Sắt Sắt là người đưa anh vào bệnh viện còn có thể tới gần nửa mét, thế nhưng anh cũng không muốn giao lưu với cô ta.
Người nhà họ Bạch cũng đã đưa Bạch Cố Kiềm đi gặp bác sĩ tâm lý, phản ứng bất thường của anh được chẩn đoán là PTSD*, phải mất một thời gian dài can thiệp tâm lí mới chữa được. Vì vậy bọn họ mới đưa Bạch Cố Kiềm tới biệt thự ven biển để tĩnh dưỡng.
*PTSD (Posttraumatic Stress Disorder): Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.
Nhưng Tiêu Sắt Sắt này lại không biết ơn, yêu cầu nhà họ Bạch cho cô ta một thân phận, nếu không thì sẽ không chịu chăm nom Bạch Cố Kiềm. Nhưng mà kỳ lạ là ông Bạch lại đồng ý, còn để cô ta lấy thân phận vị hôn thê của Bạch Cố Kiềm mà sống tại nhà họ Bạch.
Trợ lý Trương không có tư cách hỏi lại quyết định của ông chủ. Từ đó về sau, cái đuôi của Tiêu Sắt Sắt như muốn vểnh lên tận trời, cô luôn hất hàm sai khiến cấp dưới lớn tuổi của nhà họ Bạch, không tôn trọng ai, tự cho mình là nữ chủ nhân nhà họ Bạch.
Trong lòng trợ lý Trương cực kỳ chán ghét, mỗi lần tới đều phải châm chọc cô một hồi. Trước kia da mặt Tiêu Sắt Sắt rất dày, hoàn toàn không để lời hắn nói vào lòng.
Thật ra sau hai lần này thì cô đã thay đổi thái độ không ít, ít nhất thì không khiến người ta chán ghét.
Bác sĩ của Bạch Cố Kiềm được trợ lý Trương bảo viết cho Tiêu Sắt Sắt cái bảng giờ giấc. Khi nào uống thuốc, khi nào ăn cơm, ăn cái gì, đều liệt kê rành mạch trêи bảng. Tiêu Sắt Sắt cũng cực kỳ nghiêm túc mà lấy bút chép lại, viết tất cả những lời bác sĩ dặn dò vào.
Trợ lý Trương thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra. Nghe được bên trong nói Cố Kiềm đã tỉnh, đang nháo nhào muốn gặp Tiêu Sắt Sắt thì hắn mới gật đầu cho phép cô đi vào, còn mình mang theo đội bác sĩ ra khỏi biệt thự.
Một hồi lăn lộn, mặt trời cũng đã xuống núi, trong phòng yên tĩnh làm Tiêu Sắt Sắt không kìm lòng mà nhớ lại lúc cô mới xuyên không, cũng là địa điểm như này, sự kiện như này.
Chỉ là lần này Bạch Cố Kiềm không còn vừa thấy cô là đã trốn vào trong chăn nữa. Ngược lại vừa nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên, lại còn vươn tay ra…
“… Có còn đau không?” Tiêu Sắt Sắt đến gần, nhìn thấy lỗ kim trêи mu bàn tay anh, trong lòng rất áy náy: “Vừa nãy bác sĩ dạy tôi cách chăm sóc dạ dày của anh, về sau uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng hạn sẽ không bị bệnh như vậy nữa.”
Cô vừa nói vừa dán bảng giờ giấc lên đầu giường của Bạch Cố Kiềm, quay đầu lại thì thấy tay anh còn dừng ở giữa không trung, giống như không nắm được tay cô thì sẽ không bỏ xuống.
“Ừm, có thể do cơn đau kéo dài nên để lại di chứng, anh tự mình xoa xoa một chút là đỡ.”
Bạch Cố Kiềm sao có thể nghe hiểu những lời này, anh lại nắm tay Tiêu Sắt Sắt, vuốt ve lòng bàn tay cô giống như vừa phát hiện đồ chơi mới.
“Lại không nói gì!” Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ, duỗi tay chọc vào trong chăn, vị trí thắt lưng anh: “Bảo anh tự mình xoa xoa chỗ này, đừng khiến cho đau đến ngủ không yên.”
Bạch Cố Kiềm như là bị đụng tới chốt mở, đột nhiên co rụt lại, đôi con ngươi trong veo tràn đầy ý cười.
“Anh sợ nhột?” Tiêu Sắt Sắt rất ngạc nhiên.
Sau đó cô thấy mũi anh nhăn lại, cười rộ lên.
Lúc này Tiêu Sắt Sắt mới phát hiện giọng nói của Bạch Cố Kiềm thực sự rất êm tai, cứ như đàn cello từ trường sâu và thấp, có mị lực độc đáo với người khác giới, rất tương xứng với vẻ ngoài của anh.
Có thể hình dung rằng bình thường Bạch Cố Kiềm là kiểu vạn người mê, rất được nữ giới yêu thích.
Đáng tiếc hiện tại cái vạn người mê này cười đến giống như đứa ngốc, túm chặt tay Tiêu Sắt Sắt không buông.
“Đừng cười ngây ngô như thế…” Tiêu Sắt Sắt cười khẽ ra tiếng, đưa cho anh túi chườm nóng mà bác sĩ chuẩn bị sẵn: “Cầm đi, đặt ở trêи bụng cho ấm dạ dày.”
Bạch Cố Kiềm làm theo, Tiêu Sắt Sắt lại đắp chăn lên cho anh, ghém lại góc chăn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn.”
Lăn lộn một buổi trưa, Tiêu Sắt Sắt cũng hơi mệt. Nghĩ đến nhiệm vụ chăm sóc Bạch Cố Kiềm còn gian khổ hơn so với tưởng tượng của cô, áp lực trong lòng lại càng đè nặng hơn…
Tiêu Sắt Sắt ngồi ở mép giường tự hỏi nhân sinh. Ban đầu cô muốn chờ Bạch Cố Kiềm ngủ rồi mới về phòng của mình, thế nhưng không biết có phải do tối qua không nghỉ ngơi tốt hay không, chẳng bao lâu sau cô đã bắt đầu ngáp, đầu gật gà gật gù khụy xuống, ghé vào mép giường ngủ.
…
Tiêu Sắt Sắt cứ như vậy vô tư ngủ trêи ghế cả một đêm. Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, một tia nắng ấm áp chiếu vào mặt, cô mới chậm rãi tỉnh giấc.
Tối hôm qua ngủ thật sự ngon nhưng lại không tính là ngủ ngon. Cô mới vừa cựa mình một cái đã thấy đau nhức cả người, muốn cử động cánh tay một chút, lại phát hiện tay phải của mình đang với vào trong chăn của Bạch Cố Kiềm, lòng bàn tay nóng rẫy sờ vào tơ lụa vải dệt.
“…”
Cô giật mình, bỗng nhiên nhớ lại một chút ký ức tối hôm qua.
Hình như là do túi chườm nóng đã nguội nên bụng Bạch Cố Kiềm lại bắt đầu nhói đau, anh kéo tay cô vào làm ấm dạ dày. Lúc ấy Tiêu Sắt Sắt ngủ đến mơ màng, cũng không có chống cự, cho nên hiện tại chúng ta có hình ảnh như vậy.
“Anh hưởng thụ quá đấy, hại eo tôi nhức quá.”
Tiêu Sắt Sắt hừ nhẹ, tức giận mà chọc chọc bụng anh, vừa muốn rút tay về lại bỗng nhiên phát hiện cảm giác không đúng lắm…
Vải dệt vốn đã nóng hầm hập lại càng thêm nóng, bằng mắt thường có thể thấy thứ đang mềm mại phía dưới bỗng dần dần cao lên, nơi nào đó không thể miêu tả trở nên hùng vĩ…
“…”
Nếu không biết đó là cái gì thì Tiêu Sắt Sắt chính là đồ ngốc.
Nhưng mà kiếp trước cô còn không có cơ hội tiếp xúc với thứ này, giờ gặp được liền tức khắc lúng túng tay chân.
Sau đó cô đã làm theo bản năng của mình… tát bay cái thứ đồ kia…
“…”
“…”
Chờ khi cô lấy lại ý thức, Bạch Cố Kiềm đã co lại như con tôm nấu chín, vết sẹo trêи trán có thể lờ mờ thấy được gân xanh…