Trong nhà một mảnh yên tĩnh, Tiêu Sắt Sắt tắt đèn đi, đứng ở một góc trong phòng đánh giá bốn bức tường đen sì trước mặt. Nó đen đến không nhìn thấy cái gì, cô mới lại giơ tay bật đèn.
Trong nháy bắt bỗng sáng bừng lên, Bạch Cố Kiềm đã đi từ sô pha đến trước mặt cô, Tiêu Sắt Sắt sợ tới mức ngẩn người: “Làm sao vậy? Không phải tôi bảo anh ngồi im trêи sô pha đừng làm loạn sao.”
Bạch Cố Kiềm không chớp mắt nhìn cô, lại nhìn công tắc đèn, tựa hồ như tò mò vì sao cô tắt đèn đi rồi lại bật lên.
“Tôi… đang kiểm tra đèn trong phòng có hư hay không.” Tiêu Sắt Sắt tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ.
Cô nhớ rõ trước kia nhìn thấy các bước hướng dẫn tìm camera mini trêи mạng, hình như là sau khi tắt đèn thì dùng camera sau của di động chiếu sáng, nếu phát hiện trong tầm mắt có chấm đỏ, như vậy chắc chắn là lỗ kim không thể nghi ngờ.
Tiêu Sắt Sắt không cần biết người nhà họ Bạch trang bị camera với mục đích gì. Nhưng việc này liên quan đến sự riêng tư của cô, kể cả không thể tháo ra được thì cũng phải biết rõ nó ở đâu.
Trong biệt thự chỉ có một cái di động, là của nguyên chủ. Từ khi Tiêu Sắt Sắt xuyên vào đây vẫn chưa hề kiểm tra, bây giờ mở lên mới thấy đã hết sạch pin…
Cô vội vàng tìm đồ sạc di động, chờ khi lượng pin đã đầy mới bấm nút nguồn.
Kiểu dáng của chiếc điện thoại này hơi thô sơ, đã sử dụng ít nhất ba bốn năm, khi mở máy lên thì nó đơ một cách bất thường. Cô còn chưa cả kịp nhập mật mã thì chiếc điện thoại như nổ tung, leng ka leng keng vang lên, hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ WeChat hiện ra.
“… Ai thế, điên cuồng như vậy.” Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, nhấn vào kiểm tra.
Cuộc gọi nhỡ hầu hết đều đến từ một dãy số ghi là “Trương Tình”, ký ức trong đầu nhanh chóng phản ứng lại, đây là mẹ của nguyên chủ.
Mà tin nhắn ở WeChat đều đến từ anh trai Tiêu Bân Bân lưu manh không học vấn không nghề nghiệp của cô.
Tiêu Sắt Sắt tùy ý click mở tin nhắn thoại mới nhất, một giọng nói thô cuồng mang theo tức giận nổ tung bên tai cô: “Nha đầu chết tiệt kia, trèo lên cao rồi nên quên mất gốc đúng không? Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, nếu không phải anh mang mày ra ngoài thì mày có ngày hôm nay không? Mày muốn làm mẹ tức chết mày mới vừa lòng đúng không? Cuối tuần này phải về nhà, mang theo cả vị hôn phu ngốc nghếch của mày về nữa! Đừng quên vòi tiền người Nhà họ Bạch!”
Giọng nói đến đây đột nhiên im bặt, Tiêu Sắt Sắt xoa xoa lỗ tai bị đau đớn, có ý định muốn đập nát điện thoại.
Người trong nhà nguyên chủ chẳng phải thứ tốt lành gì, trọng nam khinh nữ thì không nói, sau khi nguyên chủ vào nhà họ Bạch còn giống như quỷ hút máu bức cô gửi tiền về nhà. Bây giờ một nhà bọn họ đã từ nông thôn dọn lên trung tâm thành phố còn chưa thỏa mãn, mỗi ngày đều nhắn tin điên cuồng trêи điện thoại, yêu cầu Tiêu Sắt Sắt đem Bạch Cố Kiềm về để dạy dỗ anh một chút.
Tiêu Sắt Sắt không phải thánh mẫu, mặc kệ đôi mẹ con quỷ hút máu này. Để báo ân dưỡng ɖu͙ƈ, tiền nhà họ Bạch đưa như vậy là đủ rồi, không cần cô phải đi chịu khinh bỉ.
Thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ xóa hết tin nhắn trêи điện thoại đi, Tiêu Sắt Sắt cảm giác thế giới thanh tịnh hơn. Cô nhanh chóng tìm được giao diện camera, muốn đi tắt đèn lại thấy Bạch Cố Kiềm còn ngơ ngốc ngồi ở bên cạnh, lại không yên tâm mà kéo anh lên.
“A Kiềm, chúng ta chơi trốn tìm đi.”
Trong mắt Bạch Cố Kiềm đột nhiên sáng lên hứng thú, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Sắt Sắt…
Một chiêu này quả nhiên là dùng được, Tiêu Sắt Sắt mang camera đi dạo một vòng trong phòng, thành công tìm ra bốn lỗ kim. Trong đó có một cái còn ở phòng bếp, một cái ở nhà ăn. Hai chiếc còn lại được đặt trêи cầu thang tầng hai và tầng ba.
Đối với căn phòng của cô và Bạch Cố Kiềm, không có dấu vết của camera được lắp đặt.
Sau khi tìm thấy lỗ kim, cô không phá hủy hay che đậy ngay mà chỉ nhắc nhở bản thân phải chú ý hơn trong cuộc sống tương lai.
Bận rộn xong đã tới gần 9 giờ, đã đến lúc Bạch Cố Kiềm nên đi ngủ. Tiêu Sắt Sắt đưa anh tới phòng ngủ, anh chàng này tuy rằng rất không tình nguyện kết thúc trò chơi nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhớ tới câu “Vị hôn phu ngốc nghếch” của anh trai nguyên chủ, bật cười: Vị hôn phu ngốc nghếch thì có chỗ nào không tốt? Nghe lời như vậy, tốt hơn người bình thường nhiều.
Chỉ là cô không nghĩ tới, mới vừa nói xong câu đó, không đến hai ngày đã bị vả mặt.
Đó là một buổi trưa đầy nắng, Bạch Cố Kiềm thức dậy sau giờ nghỉ trưa, Tiêu Sắt Sắt gọt táo cho anh, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Tiêu Sắt Sắt nhai quả táo đi nhận, khi nhìn thấy ghi chú trêи màn hình, hoảng đến vội vàng nuốt quả táo vào
Thế nhưng là điện thoại của Bạch Thơ Ly!
Khẳng định là đang quan tâm tới tình huống của Bạch Cố Kiềm!
Cô hắng giọng, nhấn nút nghe: “Alo? Chào Bạch tiểu thư, tôi là Tiêu Sắt Sắt.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói sáng ngời nhẹ nhàng: “Chào Tiêu tiểu thư! Gần đây tôi hơi bận nên vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho cô, không biết A Kiềm có tốt lên chút nào không?”
Vừa nghe là biết chắn chắn cô ấy đã hỏi thăm rõ ràng từ chỗ trợ lý Trương rồi, Tiêu Sắt Sắt cũng không dám nói dối, thành thật nói: “Trừ bỏ tuần trước bởi vì tôi sơ sẩy khiến anh Bạch bị bệnh dạ dày, ngoài ra đều rất tốt. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn dựa theo lời dặn của bác sĩ mà nấu ăn cho anh Bạch, anh ấy đã không còn xuất hiện tình trạng đau dạ dày nữa.”
Bạch Thơ Ly kia đầu trầm mặc một lát: “Vậy là tốt rồi, thân thể khỏe mạnh mới có lợi cho việc hồi phục. Đúng rồi, Tiêu tiểu thư, hiện tại A Kiềm hiện tại vẫn còn sợ giao lưu với người khác sao? Lúc cô nói chuyện với em ấy, em ấy cũng sẽ lảng tránh?”
Tiêu Sắt Sắt: “Như thế thì không có, anh Bạch không bài xích ở chung với tôi, nhưng bình thường tôi phải nói chậm và lặp lại hai ba lần anh ấy mới nghe hiểu.”
“Như vậy sao…” Bạch Thơ Ly trầm tư một lát, bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Bạch tiểu thư, ước chừng là một tuần nữa tôi sẽ về nước, đến lúc đó tôi muốn đưa bác sĩ tâm lý lâm sàng đến tư vấn tâm lý cho A Kiềm.”
Bác sĩ trong lời của cô ấy chỉ sợ là Lăng Chiêm, Tiêu Sắt Sắt vội vàng đáp ứng: “Không thành vấn đề, xin hỏi tôi có cần chuẩn bị gì không?”
“Không có gì đặc biệt cần chuẩn bị. Tất nhiên, nếu A Kiềm hợp tác, cô có thể cố gắng đưa em ấy tiếp xúc với những điều mới mẻ ở thế giới bên ngoài trong những ngày này, người bạn là bác sĩ của tôi nói việc điều trị mẫn cảm cần phải được thực hiện từng bước, còn phải khiến Tiêu tiểu thư tốn nhiều công sức.”
Tiêu Sắt Sắt nghiêm túc nghe, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh tối sầm lại, hóa ra là Bạch Cố Kiềm ngồi lại đây, một bàn tay cầm quả táo, nhìn dáng vẻ là ăn xong rồi nên muốn cô gọt cho quả nữa.
“Anh chờ một chút, tôi đang gọi điện thoại.” Tiêu Sắt Sắt che microphone lại, đẩy đẩy anh.
Cô luôn luôn đáp ứng yêu cầu của Bạch Cố Kiềm, bây giờ lại vì việc khác mà từ chối anh, Bạch Cố Kiềm rất không vui.
Tuy rằng không biết Tiêu Sắt Sắt đang làm gì, nhưng anh chán ghét loại cảm giác bị xem nhẹ. Bạch Cố Kiềm hy vọng Tiêu Sắt Sắt có thể giống như bình thường, đặt lực chú ý trêи người anh.
Tiêu Sắt Sắt còn đang gọi điện thoại, hoàn toàn không biết cảm xúc của Bạch Cố Kiềm không ổn, chỉ cảm thấy người bên cạnh bỗng nhiên trở nên nôn nóng, thỉnh thoảng lại đưa tay chọc vào eo cô, hay lại gần lấy tay xoa xoa vai cô, rất giống một con mèo tìm chủ nhân làm nũng.
Tiêu Sắt Sắt bên này bị Bạch Cố Kiềm phân tán lực chú ý, trì hoãn một chút mới trả lời, khiến Bạch Thơ Ly nhận thấy được khác thường.
“Tiêu tiểu thư, bên kia của cô có chuyện gì sao?”
“Ờm… là anh Bạch… Anh ấy muốn tôi gọt cho anh ấy quả táo.”
Bạch Thơ Ly vừa nghe là Bạch Cố Kiềm, ngữ khí trở nên càng nhẹ nhàng, nửa hưng phấn nửa do dự hỏi: “Tiêu tiểu thư, cô xem có thuận tiện hay không để A Kiềm nhận điện thoại, không biết em ấy còn nhớ rõ tôi không…”
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Sắt Sắt nhìn Bạch Cố Kiềm bên cạnh, lại thấy đồng tử anh híp lại, bướng bỉnh nhìn mình chằm chằm, biểu tình lạnh lẽo hơn bình thường một chút.
Cô ngẩn người: “A Kiềm, làm sao vậy, ăn quả táo không? Tôi gọt cho anh.”
Tiêu Sắt Sắt một bên mở loa ngoài điện thoại, một bên lấy quả táo trêи tay anh, dẫn chuyện: “A Kiềm, anh đoán xem tôi gọi điện thoại với ai.”
“…” Tâm tình Bạch Cố Kiềm không tốt, mặt đơ không nói lời nào.
“Là chị anh đấy, cô ấy rất quan tâm anh, anh có muốn nói chuyện với chị anh không?” Nói xong để điện thoại trước mặt Bạch Cố Kiềm.
Nhưng mà anh lại không cho mặt mũi, thậm chí còn không thèm liếc qua, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt Sắt, như thể muốn nhìn thấu cô.
Bạch Thơ Ly trong điện thoại lại cho rằng những lời này là nói với cô, lập tức nói lên: “A Kiềm! Em còn nhớ rõ chị không? Chị là chị của em đây.”
Âm lượng từ điện thoại rất lớn, giọng nói của Bạch Thơ Ly vang vọng trong không gian an tĩnh của căn phòng.
Bạch Cố Kiềm vẫn luôn chú ý Tiêu Sắt Sắt, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói này, cả người anh chấn động, đồng tử hơi co lại, cả người trở nên căng thẳng.
“A Kiềm, em có nghe thấy tiếng của chị không? A Kiềm…”
“Bang –“
Bạch Thơ Ly nói được nửa chừng thì điện thoại vỡ vụn, cuộc gọi bị chấm dứt.
“…”
Tiêu Sắt Sắt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bạch Cố Kiềm, mảnh vụn điện thoại trêи sàn nhà nhắc nhở cô về chuyện vừa phát sinh.
Bạch Cố Kiềm đập vỡ điện thoại… Vì sao khi nghe thấy tiếng của Bạch Thơ Ly thì anh lại phản ứng lớn như vậy?!
“Anh, anh làm sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt khẩn trương hỏi.
Bạch Cố Kiềm giờ phút này vẫn còn tức giận, lông mày nhíu chặt vào nhau, đôi mắt Đạm Hạt Sắc lóe lên một tia tàn nhẫn. Anh đột nhiên ôm đầu, ngón tay ấn chặt hai bên thái dương, ra sức xoa.
Dáng vẻ này của anh thực sự làm Tiêu Sắt Sắt sợ hãi, vội vàng ôm lấy anh: “Làm sao vậy?”
“Đau…” Giọng Bạch Cố Kiềm khàn khàn nói.
“Đau chỗ nào vậy, là bệnh dạ dày lại tái phát sao?”
“Đầu…” Bạch Cố Kiềm cắn răng nhả ra một chữ đã là nhẫn nại cực độ.
Biểu cảm hung tợn của anh làm Tiêu Sắt Sắt cảm thấy thực xa lạ, lại không kịp tự hỏi quá nhiều, đứng dậy muốn đi lên trêи tầng lấy điện thoại gọi cấp cứu.
“Đừng đi!” Bạch Cố Kiềm lại bỗng nhiên trở tay ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm vai Tiêu Sắt Sắt, rầu rĩ mà cầu xin: “Đừng đi…”
Tựa như một người sắp chết đuối bỗng vớ được một cọng rơm rạ, Tiêu Sắt Sắt bị anh ôm đến không thở nổi…