Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 1: Nụ Đỗ Quyên



Người đàn ông ngồi nhìn xa xăm ra ô cửa kính ngoài quán cà phê, tia nắng cuối ngày chiếu đến vạt áo măng-tô màu nâu nhạt, phát họa sườn mặt góc cạnh cùng đôi hàng mi run run chớp động.

Từ sau quầy thanh toán, Thục Quyên không giấu được vẻ tò mò của mình mà cứ ngước lên nhìn về phía vị khách kỳ lạ ấy, ánh mắt long lanh của cô dừng lại nơi đầu mày đang nhíu chặt của người kia, rồi lại rơi xuống đôi môi mỏng vẫn luôn mím lại.

- Cạch- Chiếc đĩa sứ trắng đặt xuống mặt bàn, âm thanh duy nhất vang lên giữa không gian vốn đang tĩnh lặng không khỏi thu hút người đàn ông phải quay mặt lại nhìn.

Khải Danh ngơ ngác ngẩn đầu, bàn tay thuôn dài trong vô thức khẽ huơ vài cái:

- "Xin lỗi, hình như tôi không gọi cái này..."

- "Vâng, ngài không gọi món này, đây là phần bánh đặc biệt tôi mời riêng ngài".

Trước mặt ông, một người con gái với đôi mắt biết cười đang đứng ở đó, cô gái nhỏ nhắn với gương mặt trái xoan bầu bĩnh cong cong khóe môi, miệng chúm chím đỏ hồng, hai má lúm đồng tiền duyên dáng in sâu, mái tóc màu hạt dẻ được cột nhẹ vắt sang một bên. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu nâu đất, phối với chân váy dài, bên ngoài khoác tạp dề có in logo của tiệm, hai tay ôm chặt khay tròn vào lòng, đầu hơi cúi xuống để nói chuyện với người đối diện.

Dáng vẻ xinh đẹp đến mức làm người ta khó mà kềm lòng.

Trong thoáng chốc, Khải Danh có chút bối rối, ông cười cười, chà xát lòng bàn tay vào vải dệt trên chiếc quần tây đang mang.

- "À, ra vậy..."

Khi này ông mới giật mình mà nhìn một vòng cửa hàng, trông thấy bàn ghế xung quanh đều trống trơn, Khải Danh vội ngó lên đồng hồ treo trên tường, vẻ mặt liền tỏ ra thảng thốt:

- "Ồ, đã trễ đến vậy rồi sao?"

Nói rồi ông lại quay đầu sang cô gái nhỏ đứng bên cạnh mà mỉm cười ái ngại:

- "Xin lỗi, tôi quên không để ý thời gian, có phải đã đến giờ quán phải đóng cửa rồi không?"

Nhìn thấy vị khách luống cuống muốn đứng lên, Thục Quyên liền mỉm cười xua tay, cô bước đến chiếc ghế đối diện, nhẹ giọng hỏi:

- "Tôi ngồi ở đây có phiền đến ngài không?"

- "Không sao, cô cứ tự nhiên".

Lúc nghe cô nói, Khải Danh có hơi ngạc nhiên, thế nhưng ông vẫn lịch sự ngồi trở về chiếc ghế của mình, một chân vắt chéo, đôi bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt vẫn luôn bám chặt vào cô gái nhỏ trước mặt.

Thục Quyên mím môi, đẩy nhẹ đĩa bánh ngọt trên bàn về phía người đàn ông, lúng túng cất lời:

- "Xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng tôi cảm thấy có lẽ ngài đang có nhiều tâm sự, nếu đúng là vậy thì ngài nên ăn thử một ít thức ăn ngọt, nó có thể giúp ngài cải thiện tâm trạng hơn đó".

Đôi mắt sâu hun hút của vị doanh nhân nhìn vào đĩa bánh ngọt với lớp phủ sô cô la đen bên trên, rồi lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang đỏ mặt hướng ánh mắt trông đợi sang chỗ mình, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, ông cười lạnh một tiếng:

- "Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt".

Khải Danh tuy không tỏ ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác xem thường, hóa ra cô gái này cũng giống như những người khác, lại muốn dùng cùng một phương pháp ấu trĩ như nhau để tiếp cận ông.

Trước sự từ chối thẳng thừng ấy, Thục Quyên cũng biết có lẽ người đối diện không muốn nói chuyện với mình, thế nhưng hồi ức mang theo sự hối hận vẫn còn mắc kẹt ở trong quá khứ thôi thúc cô không nên rời đi, thà là cô giúp lầm người, còn hơn là bỏ qua cơ hội để có thể thay đổi được một kết cục khốn khổ nào đó.

Khải Danh đã nghĩ rằng cô gái trước mặt rất có thể sẽ vì lời nói khiếm nhã của mình mà trở nên tức giận, nhưng ông không ngờ Thục Quyên lại không làm vậy, cô hơi rụt vai, mím môi cười cười, có điều ánh mắt như mất đi sự tự tin mà chỉ nhìn vô thức xuống bàn:

- "Xin lỗi nếu như khiến ngài cảm thấy tôi đã nhiều lời, nhưng gần cả tháng nay ngày nào tôi cũng thấy ngài đến đây ngồi từ buổi chiều đến tận khuya, thú thật một phần cũng là vì tò mò, nhưng tôi mạo muội đoán có lẽ ngài có tâm sự, nếu không...ai lại chẳng muốn trở về nhà sau khi đi làm chứ..."

Dứt lời, bầu không khí vốn đã lạnh lẽo giữa hai người nay lại càng rơi vào tịch mịch, sự đông cứng khiến cho Thục Quyên mơ hồ cảm thấy có lẽ bản thân mới là kẻ gây ra rắc rối cho người khác, nếu không phải vì cô ngồi lại nhiều chuyện thì hẳn là giờ đây người khách cuối cùng này cũng đã đến nhà rồi.

Nụ cười mỉa mai trên đôi môi bạc dần dần hạ xuống, Khải Danh nhíu mày khó hiểu, ngón trỏ gõ nhịp không theo quy tắc:

- "Nếu đã quan sát tôi từ lâu, vậy thì vì sao đến hôm nay cô lại quyết định ở lại nói chuyện với tôi?"

- "Không vì sao cả!"

Thục Quyên cười cười, đầu chân nhẹ khẩy xuống sàn.

- "Tôi chỉ nghĩ...có lẽ ngài cần tâm sự".

Khải Danh không vội đáp, ông đợi cho cô nói hết những lời của mình:

- "Dù sao thì cuộc sống của người trưởng thành lúc nào cũng có khó khăn, biết đâu một lời tâm sự cùng người lạ sẽ khiến cho bản thân ngài cảm thấy thoải mái hơn thì sao?"

Nói rồi cô lại nghịch ngợm nhún vai:

- "Nếu không thể chia sẻ nỗi lo âu của mình cho người nhà, sao ngài không thử nói ra cho người lạ, biết đâu một người ngoài cuộc lại có thể giúp ích gì đó cho quyết định của ngài".

Nghe xong những lời của cô gái nhỏ trước mặt, người đàn ông đột nhiên bật cười thành tiếng, mấy ngón tay thon thon nhặt chiếc thìa inox được mạ vàng lên, nhẹ nhàng dùng lực xắn xuống miếng bánh ngọt, sau đó múc một mẫu nhỏ cho vào miệng.

- "Ừm, vị ngon lắm".

Khải Danh ngẩn đầu mỉm cười với cô, hành động đó cũng khiến cho Thục Quyên vui vẻ mà cong cong khóe môi, làm lộ răng hàng răng trắng ngà cùng chiếc răng khểnh ở bên trái.

- "Tôi xem qua chắc cô còn chưa quá hai mươi lăm".

- "Vâng, tôi vừa ra trường năm ngoái, bây giờ cũng gần hai mươi ba tuổi rồi!"

Nghe cô nói, Khải Danh đột nhiên hơi cúi đầu cười khổ:

- "Cô còn nhỏ tuổi hơn cả con trai tôi!"

- "Sao ạ?"

Lời nói của người đàn ông khiến cho Thục Quyên không khỏi sửng sốt, cô mở to mắt, vô thức đưa hai bàn tay lên che miệng, gương mặt biểu lộ sự kinh ngạc tột độ.

- "Tôi, tôi cứ tưởng..."

Nhận ra mình đã có phần vô lễ, người con gái liền tỏ ra bối rối, bàn tay xoắn xuýt đan vào nhau:

- "Xin lỗi ngài, tôi thoạt nhìn trông ngài vẫn còn trẻ, đoán chừng ngài cũng mới chỉ ngoài ba mươi, cho nên mới..."

- "Không sao".

Người đàn ông đưa tay tỏ vẻ không vấn đề gì.

- "Thật ra tôi cũng đã gần năm mươi rồi, cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, nhưng tôi sẽ xem đó như là một lời khen, ít ra thì trông tôi cũng còn phong độ lắm, đúng không?"

Khải Danh tỏ ra thoải mái mà bông đùa với cô, nhờ vậy Thục Quyên mới cảm thấy đỡ lúng túng, cô nhìn người đàn ông đối diện mình, phong thái lịch lãm đúng là đã che lấp đi dấu hiệu của thời gian.

Lúc này Khải Danh chợt ngẩn đầu nhìn đồng hồ trên tường, đầu mày hơi xô vào nhau, khẽ tặc lưỡi ra chiều tiếc nuối:

- "Đã trễ quá rồi..."

Thục Quyên cũng quay đầu lại nhìn theo, chiếc đồng hồ cúc cu bằng gỗ vốn đã cũ kỹ nhưng vẫn chạy đều từng nhịp, trên mặt gỗ có khắc dấu, hai chiếc kim ngắn dài sắp sửa nằm chồng lên nhau, biểu thị cho thời gian bắt đầu một ngày mới đã đến.

Khải Danh đứng dậy phủi phủi chiếc măng-tô của mình, ông nhã nhặn nói:

- "Cũng đã muộn rồi, hôm nay có lẽ không tiện nói chuyện, liệu có phiền đến cô không nếu ngày mai tôi lại đến?"

- "Không phiền, không có vấn đề gì, hoan nghênh ngài ngày mai lại đến!"

Nói xong Thục Quyên đưa bàn tay trái của mình ra, tay phải nắm trên cổ tay trái:

- "Rất vui được làm quen với ngài..."

Người đàn ông nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trước mặt, sau đó cũng nhẹ nhàng nắm lại:

- "Rất vui được làm quen với cô".

Hơi ấm cùng sự mềm mại truyền theo xúc giác đi đến đại não, Khải Danh bỗng cảm thấy toàn thân nóng bừng, cứ như thể ông đang đứng gần một lò sưởi cháy đỏ lửa.

Ông là một doanh nhân thành đạt, cũng đã từng trải qua những chuyện nam nữ thường tình, cuộc sống bao năm qua cũng không "thiếu bóng đàn bà", có người lòng dạ thâm sâu nào mà ông chưa từng gặp gỡ, đối phó với những người đó với ông từ lâu đã không còn là khó khăn nữa, chỉ có điều, khi tiếp xúc với cô thiếu nữ chất chứa đầy tuổi xuân và sức trẻ này, ông lại lúng túng không biết làm sao cho phải.

Lúc bước đến cửa, Khải Danh chợt quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ vẫn đứng ngay chỗ cũ nhìn theo ông:

- "Phải rồi, cô tên là gì nhỉ?"

- "Thục Quyên, tôi là Thục Quyên..."

Người đàn ông nghe xong thì lẩm nhẩm trong miệng, mỉm cười đáp:

- "Tên của cô hay lắm".

Nói xong, ông mở cửa bước ra bên ngoài, chiếc chuông treo trên cửa cất tiếng kêu leng keng, một cơn gió mạnh chợt lùa qua, khiến cho Khải Danh phải kéo chặt chiếc áo khoác của mình.

Bầu trời đêm nay trải đầy những vì sao, từ trên đồi nhìn xuống, thành phố này vẫn còn chưa ngủ, ánh đèn thắp sáng long lanh trong màn sương dày đặc, có một chiếc xe hơi đậu cách đó không xa, vừa nhìn thấy ông bước ra, người trên xe đã nhanh chóng đi xuống mở cửa, thế nhưng khác với mọi lần, Khải Danh lại ra hiệu cho người đó đừng vội lên tiếng, trong lúc ông quay đầu nhìn lại thì phát hiện quán cà phê vẫn còn sáng đèn, nhưng hình bóng nhỏ bé ban nãy thì đã không còn ở đó, khi này Khả Danh mới gật đầu để người trợ lý của mình mở cửa xe, lặng lẽ bước vào bên trong.

- "Chủ tịch, sao hôm nay ngài lại về trễ hơn mọi ngày vậy?"

Người trợ lý này đã đi theo ông từ rất lâu trước đây, tuy là dáng người có hơi gầy gò thấp bé, trên mặt còn đeo một chiếc kính dày cộp, nhưng hiệu suất làm việc của anh ta thì không có gì để bàn, là cánh tay đắc lực giúp cho ông xông pha thương trường suốt bao năm qua.

Nghe trợ lý hỏi, Khả Danh không vội trả lời, một lúc sau ông mới cười cười, đáp:

- "Có người tâm sự".

- "Hả?"

Trợ lý ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thế nhưng không biết chủ tịch của anh ta đã dựa ra sau ghế nhắm mắt lại từ khi nào, trợ lý cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể khó hiểu mà quay mặt sang nhìn tài xế cũng đang ngẩn tò te bên cạnh.

Căn nhà gỗ nhỏ nhắn nằm trên triền đồi chợt thắp sáng đèn, giữa không gian trùng điệp của núi rừng, những ngôi nhà gần đó đã tắt đèn đi ngủ từ lâu, chỉ còn một mảng tối om giao hòa giữa trời đất, giờ đây, duy nhất có ánh đèn vàng le lói phát ra từ những khe cửa bé xinh của nhà cô như biến thành một ngọn đèn dẫn đường giữa giao lộ mờ mịt.

Thục Quyên đặt chiếc túi đeo chéo lên bàn, cả người phủ đầy hơi sương, mang theo cơ thể thấm nhuần sự mệt mỏi nằm xuống giường.

Cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, nó khiến cho đôi mi của cô dần dần nặng trĩu, tay chân buông thõng yên vị trong chăn, nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng thấp, chẳng còn điều gì lý tưởng hơn là vùi mình vào chiếc giường ấm áp rồi đánh một giấc thật ngon.

Đột nhiên, Thục Quyên từ từ quay đầu sang nhìn chiếc tủ nhỏ đặt ngay đầu giường.

Trên mặt tủ, một tấm ảnh trắng đen được lồng khung cẩn thận, thời gian đã làm cho chất lượng bức hình không còn được như trước, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn còn thấy được có một người phụ nữ đang bế trên tay đứa bé con.

Thục Quyên đưa tay với lấy khung hình, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ sờ vào gương mặt của người phụ nữ, đôi môi bất giác cong lên nụ cười bình yên:

- "Mẹ ơi, hôm nay con đã gặp người đàn ông kỳ lạ đó, tuy rằng không nói, nhưng con có thể thấy được trong đôi mắt của ông ta chất chứa rất nhiều nỗi niềm, mẹ, có phải ông ta cũng giống như mẹ không? Có phải cũng không tìm được tiếng nói chung và sự đồng cảm từ người nhà của mình không?"

Nói đến đây, Thục Quyên đột nhiên lại im lặng, vẻ mặt mang theo bi thương không nói thành lời, thở dài một tiếng, cô ôm lấy bức ảnh vào lòng, rủ đầu thổn thức:

- "Mẹ, con nhớ mẹ lắm, con xin lỗi, giá mà lúc đó con đủ lớn, đủ nhận thức để có thể hiểu được những tổn thương của mẹ, thì có lẽ, mẹ đã không lựa chọn rời đi bằng cách đó...".

Ngôi nhà nhỏ vẫn sáng đèn, ô cửa sổ đã cài then đóng chặt, gió rít qua rừng thông chạy dài đằng đẵng ngoài kia, ném những quả thông già rơi lộp bộp xuống thảm cỏ bên dưới.

Giữa khu vườn được bao phủ bởi những bụi hồng tươi thắm nằm trong căn biệt thự nguy nga, một người phụ nữ với bộ dạng thê thảm đang nắm chặt con dao trong tay, lăm lăm như chực đăm về phía trước. Đầu tóc cô ấy rối bời, hai mắt thâm quầng trũng sâu, gương mặt hóp lại bê bết tóc cùng những vệt bẩn khô cứng, áo quần trên người cô ấy cũ sờn rách rưới, hai chân trần bẩn thỉu dẫm trên nền cỏ xanh, vẻ đẹp thời son sắt khiến cho ai nấy đều mê đắm đã sớm bị hiện thực thảm khốc vùi lấp.

Đứa nhỏ được ôm ghì trong tay đôi vợ chồng già nhìn thấy hình ảnh đó thì hoảng sợ đến mức bật khóc, nó vùng vẫy gào lên:

- "Mẹ đáng ghét quá, con ghét mẹ, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa, mẹ đi chỗ khác đi".

Như bị đánh một đòn chí mạng, người phụ nữ trở nên đau khổ ú ớ không thành câu, cô ấy muốn đi đến ôm đứa con gái của mình vào lòng, nhưng lại bị những người ở xung quanh ngăn lại.

Tiếng chửi rủa, tiếng nhục mạ, tiếng xua đuổi vang lên chồng chéo vào nhau, người mẹ chồng cay nghiệt không ngừng buông ra những lời mắng nhiếc về phía người phụ nữ bất hạnh, mặc cho con dâu mình đau khổ ôm lấy ngực trái, bà ta vẫn điên cuồng mắng chửi:

- "Mày biến khỏi nhà tao ngay, cút khỏi mắt tao, đừng bao giờ để tao phải nhìn thấy mày nữa, nhà tao không có đứa con dâu ghê tởm như mày".

Lời nói như xát muối vào những vết thương đang lở loét trong lòng người phụ nữ, cô ấy đau đớn quỳ thụp xuông, run rẩy ôm chặt lấy hai tai, điên cuồng lắc đầu, sau đó gào lên thảm thiết một tiếng rồi dùng dao đâm liên tục vào ngực mình.

Máu nóng phụt ra trong sự hoảng hốt và tiếng thét thống khổ của người đàn ông, đứa bé cũng bị cảnh tượng kinh hãi trước mắt làm cho sững sờ, từ đằng xa, một người đàn ông vẫn còn mặc chiếc áo blouse trắng lao nhanh đến, ông ôm chầm lấy người phụ nữ bất hạnh vào lòng, vẻ mặt chứa đầy sự oán hận nhìn một vòng những kẻ thủ ác đứng gần đó.

Đột nhiên, đôi mắt người phụ nữ từ từ mở ra một cách khó khăn, cô ấy dùng chút sức lực cuối cùng của mình để hướng về phía đứa bé con, đôi môi khô khốc mấp máy một cách yếu ớt:

- "Đừng...Dương...con...con...đi...đừng..."

Nói rồi, người phụ nữ ấy nấc lên một tiếng, đôi tay gầy gò lặng lẽ buông xuôi.

- "Mẹ ơi".

Giữa đêm, Thục Quyên bật người ngồi dậy cùng với gương mặt đầm đìa nước mắt, vạn vật xung quanh cô bỗng chốc trở nên biến dạng, uốn lượn thành những hình ảnh méo mó.

- "Mẹ ơi..."

Cô thu chân, co rúm người lại, hai tay ôm lấy đầu gối rồi bật khóc nghẹn ngào...