Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 19: Tỏ tình



- "Thục Quyên".

Louis sau một lúc đuổi theo thì cuối cùng cũng bắt kịp bước chân của người con gái đang bước vội trên hành lang vắng. Hắn nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, hai chân mày nhíu vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vùng gáy trắng sứ.

Hít sâu một hơi, Thục Quyên chậm rãi xoay mặt về người đang đứng sau lưng mình, cô muốn vùng thoát khỏi hắn, thế nhưng bàn tay cứng rắn như sắt thép vẫn mãi không buông.

- "Giám đốc, đây không phải giờ làm việc, yêu cầu anh không làm phiền đến thời gian cá nhân của tôi".

Thục Quyên lạnh lùng nói, cánh tay dứt khoát vung mạnh trở về.

- "Tôi có chuyện cần nói với em".

- "Tôi thiết nghĩ giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì đáng để nói với nhau cả".

Cô lạnh lùng đáp, sự kiên định nơi ánh mắt khiến người khác khó lòng liên tưởng đến hai từ mềm mại thường ngày.

Louis hiểu rõ rằng sự việc ngày đó hiển nhiên đã khiến cho cô tức giận đến mức nào, không chỉ vậy, cả tuần nay Thục Quyên cũng tránh mặt hắn, cô không cho hắn cơ hội được ở riêng dù chỉ một phút giây, càng không cho hắn thêm quyền giải thích về hành động bộc phát khi ấy.

Đến giờ thì Louis mới hiểu, hóa ra cô gái mà bình thường vẫn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, tưởng chừng ai cũng có thể bắt nạt cho phát khóc ấy nhưng thật ra lại mạnh mẽ và kiên quyết đến khôn lường. Đối với việc kẻ khác có lỗi với cô, Thục Quyên sẽ không để thù hận ghìm chặt mà khống chế bản thân, tuy vậy, có để cho người đó chuộc lỗi hay không thì còn chưa biết được.

- "Sao lại chẳng có gì, Thục Quyên, xin em một lần thôi, cầu xin em hãy cho tôi được nói rõ mọi chuyện".

Có thể là nghiệp quật, cũng có thể xem là tự làm tự chịu, Louis sống ở đời ba mươi năm rồi, hơn hai phần ba quãng đường ấy hắn đã dùng để nếm thử hương vị chua cay mặn đắng của nhân gian, cũng dùng để hưởng thụ những thú vui trụy lạc mà không phải ai cũng có cơ hội được trải nghiệm, tuy vậy, trong tất cả những người phụ nữ từng bước vào và rời đi khỏi cuộc đời mình, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào giống Thục Quyên cả.

Đối với dạng người như Louis, tình yêu là một thứ gì đó rất xa vời, rất khó hiểu, rất phức tạp, trong khi đó, hắn tự cảm thấy mình là một kẻ lười biếng, chẳng muốn rước thêm phiền phức vào thân, cho nên, Louis chưa bao giờ thật lòng muốn nghiêm túc để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với người nào khác.

Thật ra nếu nói đúng thì hắn cũng từng có người yêu, vài cô gái đặt biệt mang đến cho hắn những cảm xúc khác lạ, bọn họ vô tình xuất hiện trong những phút giây tầm thường khiến cho hắn cảm thấy hứng thú hơn, nhưng rồi cũng chỉ vậy thôi, đối với một kẻ bất cần như hắn, người yêu và người tình chẳng khác nhau là mấy.

Cho đến khi hắn gặp phải Thục Quyên, cô gái mong manh ngày ấy cứ như thể tai kiếp mà thiên lôi đột ngột giáng xuống cuộc đời hắn vậy, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào cả, cô ngang nhiên xông vào trái tim của hắn, khiến cho lý trí mạnh mẽ thường ngày thoáng chốc trở nên mờ mịt ngu si.

Làm gì có chuyện không biết yêu, chẳng qua là đã gặp được người mình phải yêu hay chưa thôi.

- "Đi cùng tôi một lúc thôi có được không, chỉ cần nghe tôi nói vài điều thôi, nếu sau đó em không thể chấp nhận, vậy thì tôi sẽ không ép buộc em nữa".

Khi thấy bộ dạng người trước mặt như sắp quỳ xuống van xin đến nơi thì rốt cuộc cũng có thể khiến cho Thục Quyên mềm lòng, sau vài phút suy tư đắn đo, cuối cùng cô quyết định sẽ cho người đàn ông này một cơ hội.

Trên tầng thượng công ty vắng lặng chẳng có lấy bóng người, không khí se lạnh khiến cho những hơi sương ngưng thành từng giọt nước đang còn đọng lại trên lan can kim loại. Cánh cửa sắt chầm chậm hé mở, Thục Quyên bước đến một góc sân thượng, ánh mắt nhìn về phía hàng cây xanh bên dưới.

Louis đúng là biết lựa nơi để nói chuyện, chỉ cần nhìn lại chỗ này là bao nhiêu ký ức trong cô vào ngày hôm ấy lại ùa về.

Bao gồm cả nụ hôn vô thức phát sinh giữa hai người...

- "Thục Quyên".

Bất chợt, người phía sau đột nhiên lên tiếng, giọng hắn trầm khàn khô khốc, cứ như đang phát ra từ một chiếc đài cát-sét cũ kỹ:

- "Chuyện ngày hôm đó...tôi vô cùng xin lỗi em".

- "Tôi cũng không hiểu sao bản thân lại có thể làm ra những chuyện... như vậy với em được nữa.

Đang nói, Louis bỗng từ từ ngẩng đầu dậy nhìn cô đầy bi thương, trong ánh mắt ấy, vừa có chút gì đó khổ sở, lại như thể đau đớn vô cùng.

Khiến cho đáy lòng Thục Quyên cũng tê dại theo.

- "Xin lỗi em, lẽ ra...tôi không nên để tình cảm cá nhân của mình khiến cho em bị tổn thương đến mức này".

- "Ắt hẳn em cho rằng tôi đang xúc phạm em, nhưng Thục Quyên, tôi chỉ mong em hiểu một điều, tôi chưa bao giờ muốn làm em tổn thương cả, tôi trân trọng và yêu quý em hơn bất kỳ điều gì trên đời".

- "Nhưng xin em thương xót, lý trí của tôi vẫn không đủ mạnh mẽ để chống lại cám dỗ từ những kẻ xung quanh em được".

- "Mong em...thứ lỗi cho tôi vì hành động nông nỗi đó..."

- "Tôi không dám bắt buộc, tôi chỉ cầu xin em, xin em...cho tôi một cơ hội..."

- "Thục Quyên, tôi yêu em..."

Cả hai người đều biết rõ tình cảm mà Louis dành cho Thục Quyên là như thế nào, dù vậy, chẳng ai trong họ là sẵn lòng phá vỡ đi giới hạn cuối cùng ấy, thế mà hôm nay, Louis lại thẳng thắn bước qua vách ngăn mong manh đó, tự tay vén lên bức màn vô hình ngăn cách hai bọn họ ngoài vòng quan hệ của nhau.

Sau những ngày tĩnh lặng vừa rồi Louis cũng đã suy nghĩ thông suốt, bởi vì hoàn cảnh giữa hai người không đơn giản để có thể tiến vào một giai đoạn mới, vậy nên nếu không muốn Thục Quyên bị kẻ khác cướp mất thì hắn cần phải nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối không đáng có này, và rồi sau đó, dù là thiên đường hay địa ngục thì hắn cũng sẽ cam lòng để đối diện với kết quả cuối cùng.

Nghe thấy lời tỏ tình trần trụi phát ra từ người đàn ông trước mặt, Thục Quyên ngơ ngác không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy thấy trái tim mình đang đập nhanh liên hồi, lý trí điên cuồng gào thét điều gì đó, thế nhưng cô không thể nghe rõ, cũng không thể biết hiện tại nên quyết định ra sao.

- "Anh, anh vừa...vừa nói sao?"

Nhìn vào đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, Louis chầm chậm bước gần đến cô, hai tay hắn đặt lên đôi vai gầy yếu, sự điên cuồng trong từng hơi thở chiếm giữ lấy cơ thể mỏng manh.

- "Phải, Thục Quyên...tôi yêu em, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy em xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của Kiều Chi, kể từ giây phút ấy, chưa bao giờ trí óc và trái tim của tôi ngừng nghĩ về em cả..."

- "Không thể nào, sao lại có thể..."

Thục Quyên thều thào đáp, cô tránh đi ánh mắt nồng nhiệt của hắn, run rẩy lắc đầu.

- "Tôi biết em vẫn còn trách tôi về chuyện của đêm hôm ấy, bởi vì tôi là người có lỗi, tôi không nên thừa nước đục thả câu, để rồi..."

- "Tôi thừa nhận, trong lòng tôi lúc nào cũng chỉ muốn có thể ở bên cạnh em thật gần, lúc nào cũng muốn thân mật với em, nhưng mà Thục Quyên, tôi không muốn làm tổn thương em, vào ngày hôm sau khi em bỏ đi, tôi biết rõ bản thân mình đã sai rồi, tôi là kẻ có tội, là tôi hồ đồ đánh mất lý trí".

Nghe đến đây, Thục Quyên liền chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt của cô tĩnh lặng đến vô cùng, không chút xúc động, không một gợn sóng,

- "Tôi không còn trách anh chuyện đó nữa, mọi thứ đã qua rồi, tôi đã hiểu rằng bản thân cần phải sống cho thực tại và tương lai, mong anh không cần vì tôi mà dằn xé lòng mình, cũng đừng...vì cảm thấy có lỗi với tôi mà làm như vậy nữa".

- "Không phải, em đang hiểu lầm ý tôi rồi đúng không?"

Louis kinh ngạc thốt lên, hắn đảo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như châu ngọc của Thục Quyên, lực tay càng lúc càng siết lại.

- "Tôi không phải vì có lỗi mà mới...mới tỏ tình với em, Thục Quyên, tình cảm của tôi dành cho em chỉ đơn giản là xuất phát từ trái tim, không phải vì trách nhiệm, chẳng lẽ suốt khoảng thời gian qua em chưa từng cảm nhận được lần nào sao?"

- "Không thể nào, sao anh...sao anh lại thích tôi được?"

Cô ngẩn ngơ hỏi, tâm trí rối loạn đến mức không còn biết nghĩ gì.

- "Sai lại không được, nhưng chuyện tôi có tình cảm với em là do chính bản thân tôi, không vì điều gì cả, cho nên...tôi hy vọng em sẽ không vì lẽ đó mà cảm thấy quá nặng nề, hay thậm chí là...tránh mặt tôi".

Khẽ vuốt nhẹ một lọn tóc rối ra sau tai cho cô, Louis trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt đang không ngừng né tránh mình, sự dịu dàng của người đàn ông khiến cho Thục Quyên như rơi vào bể nước sâu thẳm, không ngừng trôi nổi dập dờn.

- "Tôi...tôi...tôi..."

Nhìn thấy được sự bối rối ấy của cô gái nhỏ khiến cho Louis không đành lòng, hắn nở một nụ cười đầy cưng chiều, đôi bàn tay cũng rút lại mà chắp ra phía sau, lưng hơi cúi xuống, tạo thành một tư thế vừa như chiếm hữu lại vừa là bảo vệ.

- "Em không cần lo lắng, tôi sẽ không ép buộc em phải ngay lập tức chấp nhận tình cảm này, tôi chỉ hy vọng em sẽ cho phép tôi theo đuổi em, để tôi có thể chứng minh với em rằng những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng tôi cũng hy vọng... khi em đã suy nghĩ thật kỹ xong thì sẽ cho tôi một cơ hội để được ở bên cạnh em".

Sau những lời ấy, Thục Quyên chỉ cắn môi không đáp, không gian trong thoáng chốc bỗng trôi vào im lặng, phải mất một lúc lâu sau, đến mức mà Louis cảm giác được sự tuyệt vọng như sắp nhấn chìm chính mình thì mới nghe được người nào đó khe khẽ nói:

- "Tôi không thích một người có hành động khiếm nhã với mình".

- "Cũng không thích bị người khác đột nhiên kiểm soát cuộc sống cá nhân".

- "Tôi... tôi cũng...cũng không thích...cậu nhóc đó".

Mấy lời sau cuối Thục Quyên nói rất bé, từng câu chữ vang lên thật nhẹ chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, thế mà lại có thể khiến cho tâm trạng của ai đó cứ như vừa bắt được vàng.

Louis mừng rỡ nở nụ cười, chưa bao giờ hắn có cảm giác vui vẻ như hôm nay, mặc dù Thục Quyên không nói rõ ràng cô có cho phép hắn theo đuổi mình hay không, thế nhưng bản thân cả hai đều hiểu được, khi nói ra những lời ấy thì có nghĩa là Thục Quyên đã dành cho hắn một sự ưu ái hơn bất kỳ ai cùng chung ý định ở ngoài kia rồi.

Cho nên sau ngày hôm đó, Thiên Bảo không hiểu sao lần nào cậu gặp sếp lớn thì cứ có cảm giác như mặt hắn sẽ hất lên đến tận trời, mà Thục Quyên mỗi khi nhìn thấy cậu chàng thì lại né như né tà, không lùi đường này cũng đi đường khác.

Khiến cây si vừa mọc chẳng được bao lâu thì đã bị thái độ lạnh nhạt của đằng ấy làm cho chết ngang.

Thật đáng tiếc, toàn bộ nhân viên trong công ty ai cũng hiểu, chỉ một người là không hiểu.

Quá ghê gớm, quá thủ đoạn.

Đúng là ngạo nghễ Louis.

Người đàn ông ngã đầu ra chiếc ghế salon đặt trong phòng ngủ, làn khói trắng mờ ảo bay lên từ khoang mũi còn đọng lại hương vị bạc hà.

Khải Danh híp mắt nhìn vào không trung, tấm rèm đỏ rực không được đóng kín hé ra một khoảng vừa đủ để ánh trăng bên ngoài ô cửa lọt vào, ánh sáng đục ngầu kéo chiếc bóng của ông đến tận góc tường gần đó.

Đôi chân dài vắt chéo vào nhau, cánh tay gác trên điểm tựa của ghế, đôi ba cúc áo đã bị tháo gỡ từ bao giờ để lộ ra lồng ngực mạnh khỏe rắn chắc.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Khải Danh có cảm giác như càng lúc chất lượng cuộc sống của ông càng đi xuống, vật chất và tình dục không còn đủ để đáp ứng ông được nữa, ông không mưu cầu những thứ đó, điều Khải Danh cần không nằm ở quanh đây.

Đáng lý ra, lúc này chính là khoảng thời gian hiếm hoi để ông có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn sau bao năm chiến đấu không ngừng nghỉ trên đường đua thương trường tàn khốc, ấy vậy mà giờ đây Khải Danh lại chỉ cảm thấy toàn là ưu tư muộn phiền, những thú vui trần thế mà ngày trước ông vẫn luôn hứng thú, đến lúc này cũng chỉ còn là những trò cười tẻ nhạt không đáng nhắc đến.

Cơn buồn ngủ sau đôi ba ly rượu mạnh bắt đầu đánh tới, người đàn ông nghiêng đầu sang một bên, đôi hàng mi dài mịn chậm rãi khép lại, hơi thở nặng nề vang lên đều đều, rất nhanh sau đó Khải Danh đã rơi vào mộng đẹp.

Khung cảnh khi rõ khi mờ như những chiếc bóng không ngừng chồng chéo vào nhau, có khi thời không ở quá khứ và hiện tại tưởng chừng biến thành những bức tường đang bị xô lệch, đôi lúc địa điểm và không gian lại chẳng khác nào bị bàn tay ai đó bóp méo.

Chìm nổi trong hố sâu vô định mất một lúc, cuối cùng mọi thứ ở trước mặt Khải Danh mới dần dần rõ ràng, khi tấm rèm trắng lướt qua mặt ông, Khải Danh đột nhiên thấy xuất hiện trước mắt mình là một thân hình nóng bỏng của ai đó.

Váy ngủ bằng lụa màu đỏ rực tôn lên làn da trắng như sứ, da thịt mịn màng đang cọ xát xuống vải giường thô cứng làm phát ra những tiếng sột soạt, đôi bàn chân nghịch ngợm không ngừng xoắn vào nhau, đùi thon khép kín, hợp cùng lớp ren mỏng ngắn chỉ che được một đoạn mông cùng nơi bí mật ngọt ngào. Hai cánh tay người con gái chống ở phía sau, khoe ra vòng eo thon thả cùng đôi quả đào thơm tho ngon lành.

Khải Danh híp mắt đầy ngờ vực, ông nhìn đến đôi vai gầy đang run rẩy, sau đó lại men theo chiếc cổ thiên nga để rồi ngây ngốc phát hiện ra người phụ nữ quyến rũ ở trước mặt và người con gái vẫn luôn tồn tại trong tim mình chính là cùng một người.

- "Thục Quyên? Sao em lại ở đây?"

Nghe ông hỏi, Thục Quyên không vội đáp, cô cong khóe môi, hàm răng trắng sứ chỉ để lộ ra một nữa, đôi mắt biết cười nhìn về phía người đàn ông đầy mê hoặc. Đột nhiên, cô rướn người dậy rồi chậm rãi bò về phía ông, lớp áo rũ xuống để lộ ra khe núi đầy đặn lại tưởng chừng mềm như bông.

Khải Danh đứng chôn chân tại đó mà mở to mắt nhìn người đang đến gần mình, hai bàn tay như con rắn nước đặt trước ngực ông, gương mặt xinh đẹp chẳng khác nào tiên nữ hiện ra thật rõ ràng trong tầm mắt. Hương thơm dìu dịu quẩn quanh đầu mũi, mang theo sự nồng nàn tinh khiết không rõ đến từ đâu.

- "Thục Quyên, tôi nhớ em, nhớ em lắm, em đã ở đâu suốt thời gian qua, tại sao tôi đã cho người đi tìm mà vẫn không thể tìm được em?"

Không cần biết đây là thực hay ảo, tựa như tìm được chìa khóa đánh thức khao khát trong lòng, Khải Danh ôm chầm lấy cơ thể mềm mại của cô mà ngấu nghiến, những vết đỏ trải dài trên làn da tơ lụa, váy áo rối tung rơi xuống đất thành một miếng vải rách vô dụng.

- "Em biết, em cũng nhớ ngài lắm"

Mặc cho người đàn ông đang điên cuồng xâu xé thân thể của mình, Thục Quyên chỉ ngoan ngoãn ngửa đầu tận hưởng, cô như một đứa trẻ sơ sinh đang khát cầu nguồn sinh khí dồi dào mà bám víu vào cơ thể của người đối diện, không thể rời khỏi dù chỉ là một phút giây.

- "Thục Quyên, em biết không, tôi đã yêu em, tôi rất muốn được gặp em một lần để có thể nói rõ cho em biết tất cả".

Đến đây, Khải Danh chợt dừng lại, ông nhìn thẳng vào mắt cô, không ngừng vuốt ve cơ thể nồng nàn quyến rũ.

- "Trả lời cho tôi biết đi, em có yêu tôi không. Thục Quyên, em có muốn ở bên cạnh tôi không?"

Ngửa đầu đón nhận những yêu thương mà người đàn ông trao cho mình, cô vòng tay lên cổ Khải Danh, ánh mắt mê man sung sướng.

- "Có, em đã thuộc về ngài rồi mà, em đã là của ngài, chỉ có một mình ngài".

Nói rồi cô đột nhiên câu chân vào phần hông chắc khỏe mà đẩy người ngồi dậy, khi thế chủ động đã thuộc về mình, Thục Quyên đan chặt bàn tay hai người lại với nhau, sự nhiệt tình nhanh chóng chạm đến nơi cao nhất của khoái cảm.

Sau một hồi cuồng nhiệt, Khải Danh chống tay ngồi dậy ôm lấy cô gái nhỏ của ông vào lòng, tấm lưng như ngọc dưới sự vuốt ve càng trở nên quyến rũ.

- "Hứa với tôi đi, Thục Quyên, em hãy hứa rằng cả đời này cũng chỉ ở bên cạnh tôi, chúng ta sẽ mãi mãi không tách rời nhau thêm lần nào nữa".

Từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống vành tai nhỏ xinh của cô, tiếng cười khúc khích vang lên khiến cho ngực trái ấm nóng thoáng chốc rung động.

Thục Quyên ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, sự quyến luyến khiến cho kẻ khác sẵn sàng vì cô mà điên cuồng.

Cô của giờ phút này trông chẳng khác nào con chiêng ngoan đạo dâng lên thần linh của mình những thứ quý giá nhất. Nhẹ đẩy ngã ông xuống giường, cơ thể mỏng manh áp sát vào người ông, đôi môi thơm hương khẽ khàng chạm xuống gương mặt nam tính của người nằm phía dưới.

Một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng cháy bỏng lại lần nữa chậm rãi thiêu đốt dục vọng của cả hai người, từng cái chạm tay cũng có thể dễ dàng khơi lên lửa tình nồng cháy, lướt trên da thịt quý giá của người con gái, Khải Danh tận hưởng cảm giác đê mê mà cõi thần tiên nào đó mang lại.

Trong giây phút thăng hoa đó, đột nhiên Thục Quyên nhìn thẳng vào mắt ông rồi nở một nụ cười quái dị, sự ma mị nơi khóe môi đang nhếch cao đánh thẳng vào tiềm thức mơ hồ của người đàn ông, gương mặt ngây thơ đơn thuần trong thoáng chốc bỗng trở nên thay đổi đến lạ.

- "Thục Quyên..."

Khải Danh mê mẩn cất tiếng gọi, cảm nhận người con gái ở phía trên vẫn luôn dán sát vào người mình, từng cử động nhẹ nhàng cũng đủ để hút đi hồn phách của ông bất kỳ lúc nào. Cô đưa bàn tay yêu kiều vuốt ve gương mặt góc cạnh anh tuấn, âm thanh réo rắt như dòng suối trong lành vang lên bên tai:

- "Ngài Khải Danh, thật đáng tiếc, ngài chậm một bước rồi".

Lời nói ấy khiến cho Khải Danh không khỏi sững sờ, khi giật mình ngồi bật dậy, khung cảnh trong chớp mắt lại bất ngờ bị thay đổi. Chiếc giường mềm mại trống rỗng chỉ còn một mình ông, người con gái vừa mới ở ngay đây không biết đã biến đi đâu mất, cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt khiến cho Khải Danh càng trở nên mờ mịt.

Đột nhiên, những âm thanh nóng bỏng từ nơi nào đó bất ngờ lan truyền vào khắp phòng, không thể xác định chính xác là từ nơi nào phát ra, Khải Danh chỉ có thể quay cuồng nhìn tứ phía.

Tấm rèm lại lần nữa bay lên, vải voan trắng ẩn hiện một khung cảnh nồng cháy đến mức khiến người khác phải đỏ mặt khi vô tình bắt gặp.

Trên chiếc giường vừa xảy ra cuộc hoang lạc của hai người, có đôi tình nhân nào đó cũng đang tận hưởng niềm vui thể xác với nhau.

Xuyên qua bóng lưng to lớn, gương mặt vốn luôn xinh đẹp của cô lại trở nên méo mó đến đáng sợ, vẻ hận thù và thỏa mãn đồng thời xuất hiện cùng một lúc, cơ thể nhỏ bé được người đàn ông không thấy mặt kia ôm vào lòng, những hành động thân mật đến nóng bỏng giữa hai người khiến cho Khải Danh có cảm giác như đang bị thiêu sống.

Trái tim đau đớn đến tê liệt, môi mấp máy không nói nên lời, cả người như bị ai trói chặt lại, hai mắt nức ra nhìn chằm chằm cô gái mình yêu nhất đang rên rỉ hạnh phúc vì một kẻ khác.

Cơn ác mộng kéo dài cho đến khi ánh sáng của ngày mới chiếu thẳng vào mặt. Sau một đêm kinh hoàng, Khải Danh tỉnh dậy trên chiếc ghế salong trong tình trạng không phân rõ hiện tại là thực hay mơ, phải mất một lúc lâu để có thể hoàng hồn trở lại, khi nhìn xuống đũng quần, những gì còn sót không khỏi khiến cho ông cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ mặt, cơn tức giận vô cớ đột ngột tràn đến lấp đầy tâm trí.

Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị một cô bé khiến cho mộng xuân đến nỗi này.