Những xà ngang bị ngọn lửa diễm lệ quấn lấy không ngừng rơi xuống, giữa ngọn lửa bùng lên dữ dội ấy, hòa lẫn vào đó là tiếng kêu đầy đau đớn. Ngọn lửa tựa như những cơn sóng, nó dường như muốn thiêu rụi hết những người trong đó. Cả ngôi nhà cũng sụp đổ.
Trong ánh lửa, một khuôn mặt nhuốm đầy máu và nước mắt, hoảng hốt và lo sợ nhìn qua, tựa hồ muốn vươn tay cầu cứu. Nhưng ngay sau đó, đã bị ngọn lửa ở phía sau nuốt lấy...
Người trong phòng ngủ không được sâu lắm, chốc lại mở mắt, cả đầu đầy mồ hôi lạnh, đứng lên lại ngồi xuống, thở gấp một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Không ngoài dự liệu, tức khắc đã có tiếng gọi lần thứ bảy trong ngày vang lên...
"Thẩm Tĩnh Hạc!"
Thẩm Chỉ đang dựa cây cột bên ngoài phòng lờ mờ ngủ, nhướng mi; rất muốn giả vờ như không nghe thấy, lại bị bạn đồng sự bên cạnh chọc chọc.
"Điện hạ gọi cậu kìa."
Thân mang trọng trách, thân bất do kỷ.
Chàng trai trẻ chậm chạp mở mắt, nở một nụ cười không mấy vui vẻ với bạn đồng sự của mình. Mặc cho y có tính tình hòa nhã, ôn tồn lễ độ như thế nào đi nữa, bị sai bảo cả nửa ngày, lại chịu sự giày vò của vị chủ nhân trong căn phòng kia lúc nửa đêm, thật sự có chút bực dọc khó chịu.
Trong đầu Thẩm Chỉ vừa suy nghĩ rốt cục bản thân mình đã làm chuyện thương thiên hại lí gì mới bị ném đến quý phủ này làm việc, còn tay thì lại đẩy cửa bước vào.
Vị chủ tử đã làm náo loạn lúc nửa đêm đang tựa vào thành giường, trên khuôn mặt trong trẻo và xinh đẹp lại tràn đầy vẻ mệt nhoài, nhưng vẫn bướng bỉnh mà gắng gượng, không chịu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Thấy y vào, vị chủ nhân cao quý liền hất cằm, mặt không cảm xúc, giọng nói trong trẻo đầy "nam tính" vang lên: "Ta không ngủ được, ngươi hát một điệu hát dân gian cho ta nghe đi."
Thẩm Chỉ ngước nhìn sắc trời. Từ trước đến giờ, y ở nhà đều tuân theo giờ Tuất ngủ, giờ Tỵ dậy, nhưng lúc này đã là giờ Dần rồi, thậm chí bên cạnh cũng không có một cái gối.
Nước mắt lưng tròng, Thẩm Chỉ cúi lạy một cách cứng nhắc, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ: "Điện hạ, thuộc hạ là Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ, chủ đích bảo vệ an nguy phủ công chúa, bảo hộ công chúa điện hạ chu toàn..."
"Nên là?"
"Thuộc hạ không biết."
Công chúa điện hạ cao quý thản nhiên nói: "Thế bổn công chúa dùng ngươi làm gì?"
Không dùng được gì! Trong lòng Thẩm Chỉ nhất thời vui vẻ nở hoa.
Sự tồn tại của Hàm Ninh công chúa là một trong những điều đặc biệt nhất ở kinh thành, thực sự là một hồ nước đục đúng nghĩa. Nhưng xui rủi làm sao, không biết cha y bị cái gì mà lại cầu về cái chức Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ này rồi nhét y vào phủ công chúa. Mới đến một ngày mà đã bị giày vò đến mức khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt Thẩm Chỉ chợt sáng, vui vẻ nói: "Thuộc hạ quả thật là không dùng được gì cả, chỉ làm chướng mắt điện hạ, khiến điện hạ phiền, không bằng..."
Khương Hành gõ gõ giường, nét mặt cười mà như không: "Biết ngươi vô dụng, lăn đến đây cho ta."
Thẩm Chỉ: "..."
Thẩm Chỉ khuất nhục lăn trên mặt đất.
Không đợi y đứng dậy, Khương Hành tiếp tục nói: "Cút ra ngoài cho bổn công chúa, biết ngươi không vui khi đến phủ của ta, nhưng ta và người đều không thể làm chủ được."
Thẩm Chỉ được nuông chiều từ nhỏ, từ bé đến giờ chưa có ai dám nặng lời với y, chẳng qua trời sinh tính cách ôn hòa, nghe vậy cũng không lấy làm giận, mỉm cười tự đứng dậy rời khỏi phòng.
Người trong phủ Hàm Ninh công chúa không nhiều, ngoài trừ vú nuôi của công chúa điện hạ thêm vài tỳ nữ ra thì đều là những thị vệ được hoàng đế phái đến bảo vệ công chúa, thị vệ cận thân càng ít, Thẩm Chỉ vừa đến là tụ được một bàn mạt chược. Ngoài Thẩm Chỉ, các thị vệ khác đều có xuất thân bình thường. Thẩm Chỉ vẫn chưa tự giới thiệu, thái độ của bạn đồng sự gác đêm cùng y tối nay lại vô cùng tự nhiên, vỗ vai y: "Tính tình điện hạ vốn không tệ, chỉ là sắp đến ngày đó, gần đây điện hạ liên tục gặp phải ác mộng, cậu phải vất vả nhiều hơn rồi."
Thẩm Chỉ ngáp một cái: "Không dám, không dám."
Ngược lại không vất vả gì, chỉ là dường như Khương Hành không có cái nhìn tốt về y.
Cho nên, mới ngày đầu tiên nhậm chức, đường đường là nhất đẳng thị vệ đã trở thành nhất đẳng tạp dịch. Thẩm Chỉ sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bị bắt đi dọn mao xí vì "đứng sai tư thế". Thẩm Chỉ nghiêm túc nhớ lại những chuyện xấu mình đã làm, không có gì ngoài việc lén lút ném đá đệ đệ khi thằng bé đang luyện tập khiến nó vấp té, giật nhẹ bím tóc của tiểu muội nhà mình. Cha y dù có tức giận y vì "lớn không nên nết" cũng không nên dùng biện pháp này trừng phạt y mới phải.
Bỏ đi.
Thẩm Chỉ nheo mắt, sớm nghĩ cách thoát thân khỏi đây mới được.
***
Chỉ mới nhậm chức ở phủ công chúa vài ngày, Thẩm Chỉ đã vinh dự được thăng chức, không cần dọn nhà xí nữa mà thăng lên quét tướt hậu viện.
Tuy đương kim thánh thượng chăm chỉ "cày bừa" như thế nào, nhưng vẫn không thể khai chi tán diệp, các hoàng tử công chúa cộng lại cũng không tới năm người. Mấy năm trước còn mất đi một hoàng tử, chính là tam hoàng tử - ca ca của Hàm Ninh công chúa.
Thẩm Chỉ trước giờ không thích để ý tới mấy việc này, càng không rõ những bí mật trong đó. Chỉ biết đương kim thánh thượng vừa hết mực yêu thương vừa áy náy với đứa con gái duy nhất này của mình, vì thế mấy năm nay đều có phần nuông chiều nàng, dường như muốn gì được đó. Cho nên là, phủ công chúa rất lớn, mà hậu viện cũng rất lớn.
Vừa khéo mùa hè đương lúc nóng bức, ánh mặt trời rọi xuống dường như muốn thiêu đốt cả làn da trần này. Vị họ Thẩm nào đó luôn tay luôn chân chăm chỉ không nghỉ, quét liên tục hai ngày, đến ngày thứ ba thì không kìm được mà trốn dưới cây đại thụ làm biếng. Thoải mái tựa vào dưới thân cây lớn nhất ở hậu viện, Thẩm Chỉ hoài niệm về những ngày nhàn hạ của mình, chợt hối hận vì không đi tham gia khoa cử, làm một chức quan nhỏ ở bên ngoài cũng không cần chịu giày vò như vậy.
Tính lười nổi lên, hơn nữa cả đêm chưa ngủ, Thẩm Chỉ dựa vào thân cây, gió thổi nhè nhẹ, từng chút một chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một tiếng bước chân khiến cho Thẩm Chỉ tỉnh giấc. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cả người Thẩm Chỉ chấn động. Y chưa từng nghĩ mình sẽ bị bắt tội vì lười biếng. Đủ loại suy nghĩ vút qua trong đầu, cuối cùng một ý nghĩ kinh hoàng chợt nảy ra.
Thẩm Chỉ lẳng lặng ngã xuống đất, giả chết, "trước khi chết" vẫn còn nhớ ôm chặt cây chổi.
Khương Hành mang theo vẻ mặt phức tạp: "..."
Nàng trầm mặc chăm chú nhìn Thẩm Chỉ thoải mải nằm trên mặt đất chừng như muốn ngủ một giấc trong giây lát, cúi người xuống, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi có biết phủ của ta sẽ xử lý người chết như thế nào không?"
Thẩm Chỉ chết đi sống lại, vẻ mặt phiền não gãi đầu, nói một cách đứng đắn: "Thuộc hạ chưa từng luyện võ, thân thể gầy yếu, bất cẩn té xỉu, xin điện hạ lượng thứ."
Khương hành cười khẩy một tiếng, đá y một đá: "Đứng dậy."
Thẩm Chỉ lặng lẽ liếc nhìn ra phía sau nàng, phát hiện không có người đi theo mới yên tâm mà đứng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Hành rồi lại cúi xuống.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm...
Thẩm Chỉ ngẩn người, lại ngẩng đầu, Khương Hành và y bốn mắt nhìn nhau.
Công chúa điện hạ cũng không trách tội thái độ vô lễ của y, trong đôi mắt phượng không có bất cứ cảm xúc nào, im lặng đối diện với y.
"..."
Thẩm Chỉ thầm nghĩ, hoàng tộc đúng là trời sinh tài giỏi hơn người, nhưng tại sao công chúa điện hạ còn cao hơn y nửa cái đầu? Dòng dõi hoàng tộc trời sinh, ngay cả chiều cao cũng phải cao hơn cả người thường một bậc?!
Khi y đến nhậm chức mấy hôm trước, công chúa điện hạ đang nằm trên nhuyễn tháp, Thẩm Chỉ cũng chưa chú ý tới vấn đề này. Ngạc nhiên một lát mới giật mình phát hiện bản thân thất lễ, lại cúi xuống lần nữa.
Khương Hành lười tính toán với y: "Hôm nay xuất kinh, đi chuẩn bị đi."
Thẩm Chỉ khựng lại: "Xuất kinh?"
Khương Hành tựa hồ đã quen với thói thất thố, vô lễ của y, giọng điệu bình tĩnh: "Đi viếng mộ."
Bệnh hay quên của Thẩm Chỉ rất lớn, đi phía sau Khương Hành vài bước mới giật mình nhớ tới điều gì đó, dường như có chút đăm chiêu liếc nhìn Khương Hành một cái, không lên tiếng. Ca ca tam hoàng tử của Hàm Ninh công chúa được phong Chiêu Vương, đất phong ở Quỳnh Châu, đã chết vào bốn năm trước. Mộ của hắn ở Quỳnh Châu, cách rất xa bầu trời của thiên tử, Khương Hành chỉ có thể mỗi năm ra khỏi kinh thành đi thăm mộ của hắn.
Chiêu Vương...
Thẩm Chỉ đi một hồi lâu. Bốn năm trước y mắc phải bệnh nặng, trí nhớ về chuyện trước đó đều mơ hồ không rõ. Lúc này nghĩ lại, chỉ bắt được được một chút đầu đuôi trong trí nhớ; mơ hồ nhớ lại, dường như y và Chiêu Vương cùng học ở Quốc Tử Giám vài năm, giao tình không sâu, trái lại có vài mâu thuẫn nhỏ, thù địch lẫn nhau.
Chiêu Vương chết như thế nào?
Quên rồi.
Hôm nay Khương Hành xuất kinh không phô trương bày vẻ, chỉ mang theo bốn người thị vệ cận thân. Nàng vận y phục được làm từ tơ lụa trắng như tuyết, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, dung mạo thanh lệ lại mang theo khí chất kiêu ngạo, từ trên nhìn xuống khiến cho mọi người không khỏi sợ hãi. Theo lời của vài người mà nói, đó là "khí thế hoàng gia".
Đây là vẻ đẹp pha lẫn giữa nam và nữ. Cái thiếu duy nhất có lẽ chính là vì thân phận công chúa điện hạ cao hơn người thường một bậc, thậm chí cả chiều cao cũng cao hơn người khác...
Thẩm Chỉ sờ vào thanh kiếm trên thắt lưng, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm. Nhưng thời tiết quá nóng, y híp mắt ngáp dài, như một con mèo lười bị người khác cưỡng ép gọi dậy.
Bạn đồng sự bên cạnh liếc mắt trộm dò xét Thẩm Chỉ. Cậu luôn cảm thấy cái người ôn hòa lễ độ bên mình lúc nào cũng lười biếng như thể lát nữa y sẽ nằm thẳng xuống đất, là một người thâm tàng bất lộ. Thẩm Chỉ liếc nhìn bạn đồng sự, đoán được cậu ta nghĩ gì, nhe răng cười với cậu ta, không chút để ý mà nghĩ: chờ thích khách xuất hiện, Thẩm mỗ nhất định sẽ khiến cho ngươi kinh ngạc.
Một trong những thị vệ đi cùng đang dắt xe ngựa chờ ở cửa sau phủ công chúa, và khi nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ, Thẩm Chỉ nhất thời mở to mắt.
Chờ, chờ đã, chẳng lẽ bọn họ phải đi theo xe ngựa ra khỏi kinh thành?
Thẩm Chỉ đau đầu xoa thái dương, đúng lúc Khương Hành quay đầu nhìn lại, bắt gặp y vô ý để lộ cổ tay khi đang nâng cánh tay lên. Trên cổ tay trắng ngần như tuyết buộc một sợi dây mảnh màu đỏ, được tôn lên vô cùng đẹp mắt.
Động tác lên xe của Khương Hành chợt dừng lại, ánh mắt không dò xét được, nhìn chằm chằm vào Thẩm Chỉ, u ám nói: "Trên cổ tay của ngươi là cái gì?"
Thẩm Chỉ ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sợi dây đỏ được buộc trên cổ tay, thành thật trả lời: "Bẩm điện hạ, là vòng tay chỉ đỏ."
"Ai đưa cho ngươi?"
Không nhớ.
Thẩm Chỉ nghĩ ngợi, vẫn giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ: "Lúc trước thuộc hạ đã bị bệnh một trận rất nặng, có rất nhiều chuyện không nhớ được nữa. Tuy không nhớ là ai đã tặng, nhưng hẳn là một người rất quan trọng." Cho nên vẫn đeo bên người mà không cởi ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Chỉ cảm thấy khi mình vừa dứt lời, ánh mắt vốn lạnh nhạt, kiêu căng của công chúa điện hạ chợt dịu lại, nhìn y một hồi lâu mới dời mắt, sau đó xoay người lên xe.
Thẩm Chỉ với vẻ mặt đau khổ cam chịu theo sát phía sau xe ngựa, khuôn mặt vô hồn, như thể hồn phách của y đã tan theo cái nóng của mặt trời.
Bạn đồng sự lại liếc nhìn y, cảm thấy người trước mặt tựa hồ một khắc sau sẽ theo gió thổi bay đi - nếu mà trời có gió.
"Cậu không sao chứ?" Bạn đồng sự lo lắng chọc chọc Thẩm Chỉ.
Hai tròng mắt đờ đẫn đảo một vòng, hồn phách Thẩm Chỉ quay về cười đáp: "Không sao, chỉ là sợ nóng thôi."
Vẻ mặt người huynh đệ thị vệ nặng trĩu vỗ vai y, cũng không muốn mất đi người bạn đồng sự mới đến này, dù sao ba người không thể đánh mạt chược được. Thẩm Chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vai cậu, đương muốn trấn an bạn đồng sự đang lo lắng của mình, chợt nghe thanh âm trong như ngọc của công chúa điện hạ từ trong xe ngựa truyền đến.