"Đẹp quá, A Âm, chúng ta giữ cái này lại dùng đi, đừng bán nữa." Chính mình nhìn người trong lòng đích thân thêu thành uyên ương nghịch nước, thợ săn lớn yêu thích từ đáy lòng.
"Đã đồng ý với người ta tuần sau lên chợ giao đồ rồi, sao vậy được chứ? Cái này không được đẹp lắm, sau này ta thêu một đôi đẹp hơn, giữ lại tới lúc ngươi thành thân thì dùng." A Âm vừa thêu hoa sen trong nước vừa khẽ cười nói.
Thợ săn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, không cho ý kiến.
Sáng sớm hôm sau, hắn mang theo lương khô hai ngày, dắt ngựa đen đi vào núi. Nhìn theo bóng dáng nghiêm túc như thể sắp đi làm chuyện lớn, Lâm Uyển Âm thấy thợ săn chất phác này hơi buồn cười nhưng cuối cùng không thể vô duyên mà cười nên cổ vũ: "Chúc ngươi thắng ngay trong trận đầu, mã đáo thành công."
Thợ săn ngoảnh lại, khoát tay với nàng, lại có dáng dấp hơi lưu luyến khi chia tay.
Người đàn ông đi rồi, tâm trạng cô nương càng thoải mái hơn, dứt khoát đóng hàng rào tre, đóng cửa từ chối tiếp khách. Dù thế nào đi nữa thì hắn đã bổ một đống củi chỉnh tề, múc đầy một chum nước lớn, gạo và mì trong nhà đã mua đủ, vừa nãy trước khi hắn ra ngoài đã tới vườn rau bên cạnh, hái cho nàng bốn năm loại rau mang về. Hắn đi hai ngày, nàng không lo cơm áo, có thể sống hai ngày bình thường vô cùng thoải mái.
A Âm xoay người vào nhà, cài then cửa lại, cởi quần áo trên người, lấy một miếng vải bông màu tím nhạt mua trên chợ, ước lượng có thể may một bộ váy màu lam nhạt nhỏ, bắt đầu may đồ mới.
A Âm khéo tay, tuy trước kia quần áo được may riêng, không cần nàng phải tự ra tay nhưng loại chuyện nhỏ nhặt như động kim chỉ khâu vài món quần áo này không làm khó được nàng. Vừa tới trưa, áo ngoài và váy đã được may xong. Nàng nấu cho mình một chén mì đơn giản, thả vài cây rau xanh, làm một cái bánh bao trứng, ăn nóng hổi xong rồi tiếp tục may quần áo. Tới sau giờ ngọ, lúc ánh mặt trời vừa vặn, nàng đã làm xong quần áo.
Thay đồ mới, giặt sạch quần áo mặc mấy ngày qua xong, phơi trong sân. Gió nhẹ thổi qua, không nóng không lạnh, thời tiết vừa vặn, hơi mệt mỏi buồn ngủ.
Thợ săn lớn không ở nhà, nàng dùng khăn bông ẩm lau tỉ mỉ chỗ ghế hắn từng ngủ một lần. Làn gió mát thổi qua, nàng nằm trên chiếc ghế trúc, ngửi mùi nước suối mát lạnh hòa với tiếng nước từ xa truyền tới, khiến nàng đi vào giấc mơ một cách thoải mái.
Tỉnh dậy, mặt trời đỏ rực đã ngả về tây, chiếu qua cành lá cây bạch quả tươi tốt tạo thành bóng râm loang lổ chập chờn, lay động dịu dàng.
Lâm Uyển Âm bỗng cảm thấy thực ra sống ở đây cũng không có gì không tốt. Tuy không có nha hoàn hầu hạ, cần phải tự động tay giặt quần áo nấu cơm nhưng chỉ chút việc này không là gì với nàng, tự mình làm có niềm vui của tự mình làm.
Bây giờ không ai ép nàng phải gả đi, tâm trạng A Âm thoải mái hơn không ít, ngẫm lại thợ săn lớn không theo đuổi nàng nữa, nàng móm môi cười. Thực ra người đàn ông này vô cùng tốt, nếu hắn từng đọc sách thì có thể có chút trao đổi trên cầm kỳ thư họa với mình là tốt rồi.
Nhưng sự thực không có nếu như, nàng là đại tiểu thư nhà họ Lâm, hắn là tên quê mùa ở nông thôn, nàng không thích hắn.
Lâm Uyển Âm ngồi dậy từ trên ghế, lấy áo gối ra thêu tiếp. Đúng vào hoàng hôn, Trụ Tử tẩu đưa một bó rau lớn qua, còn cười hỏi nàng có cần gì khác không.
Lâm Uyển Âm khách sáo cảm ơn người ta, nói lúc Tháo Niễn Tử gần đi đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng rồi, trong nhà không thiếu gì.
Tới tối, Lâm Uyển Âm cài hết then cửa và cửa sổ, nấu một nồi nước nóng lớn, thoải mái dễ chịu tắm một cái, thay quần áo trong mới, hoàn toàn thả lỏng mà nằm trên giường.
Duỗi tay một cái, nhận ra không có rèm vướng bận, người đàn ông không ở nhà, chiếc rèm này không có chỗ dùng tới. Nàng không với tới đầu bên kia xà nhà nhưng nàng có thể tới đầu bên này cửa sổ nên cởi đầu này xuống, ném miếng vải xanh xuống cuối giường.
Một người chiếm khiến cảm giác cái giường to ra càng thêm chân thực, có thể tùy ý lăn lộn. Tuy nàng không có thói quen lăn lộn khi ngủ nhưng nàng vẫn cảm thấy cảm giác rộng rãi như vậy rất dễ chịu.
Cái giường rộng như thế, vốn nàng tưởng mình có thể ngủ vô cùng ngon cả đêm nhưng không ngờ xế chiều ngủ no quá, tối lại không ngủ được. Tới nửa đêm, gió núi thổi ào ào qua cửa sổ và tiếng cánh cửa vang lên rầm rầm, nàng xoay nguoiwf, bước lên xem xét thì phát hiện hai cái then cửa thô to vô cùng có tác dụng, vốn không phải lo cửa sổ bị gió thổi tung.
Mấy tia sét ngoằn ngoèo bổ xuống, Lâm Uyển Âm sợ tới mức run lên. Xem ra là sắp mưa to rồi. Nàng chợt nhớ tới thợ săn lớn vào núi sâu, không biết trên núi có hang động có thể tránh mưa không, nếu lát nữa mưa thật...
Nàng vừa nghĩ tới đây, hạt mưa lớn như hạt đậu đánh lộp bộp vào song cửa sổ, mưa xối xả như trút nước rơi xuống không chút khách sáo.
Cơn mưa lớn như thế, không đánh vào thợ săn lớn chứ? Hắn có thể trở về trong đêm không? Nếu mình ngủ say như chết, hắn về không mở được then cửa thì sao? Dù sao đây cũng là nhà người ta, mình tu hú chiếm tổ chim khách thì thôi đi, lại khiến người ta mưa to nhưng có nhà không thể về, trong lòng A Âm có cảm giác tội lỗi nồng đậm.
Nàng chần chừ một chút, định mở then cửa ra nhưng dù sao đây cũng là trong rừng núi hoang vắng, lại là thôn gần biên giới nhất, nhỡ may người xấu tới thì phải xử lý làm sao?
Cuối cùng, Lâm Uyển Âm không mở then cửa, nằm lại chiếc giường lớn nhưng không có cảm giác dễ chịu như vừa rồi, một lòng ghi nhớ thợ săn lớn có thể bị tưới ướt sũng như chuột lột.
Lâm Uyển Âm không ngủ được, khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, bỗng phát hiện thực ra giữa mình và thợ săn lớn vẫn có chút điểm chung đó chính là: Lương thiện từ trong xương tủy.
Thợ săn lớn không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cưỡng ép nàng là vì tấm lòng lương thiện chất phác nhất. Mà giờ phút này, mình không thích hắn nhưng lại nóng ruột nóng gan vì hắn như thế, đó chính là biết ơn ân nhân, cũng là hành động lương thiện phát ra từ trong nội tâm.
Nếu đã không ngủ được thì tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài, nghĩ nếu thợ săn về thì nhanh chóng mở cửa cho hắn. Sau nửa đêm, gió mưa dần nhỏ, cơn buồn ngủ kéo tới, cuối cùng A Âm ngủ thiếp đi.
Sáng sớm lúc dậy, sắc trời đã sáng trưng. Chuyện đầu tiên khi nàng mở then cửa ra là nhìn xem có bóng dáng nam nhân cao to kia không. Nhưng khiến nàng thất vọng là con đường thông lên núi chỉ có thể thấy cành cây và lá trúc xanh biếc sau khi tắm nước mưa chứ không có nửa bóng người. Con đường núi thông xuống chân núi cũng vô cùng sạch sẽ, ruộng bậc thang chứa đầy nước, ếch trong ruộng đang kêu ộp ộp.
A Âm lặng lẽ xoay người quay vào nhà, hầm một tô cháo, làm mấy cái bánh nước. Lúc xào rau nàng cũng xào thêm một đĩa. Trong lòng nghĩ nhỡ may lát nữa hắn về có thể được ăn đồ ăn nóng hổi rồi, vậy cũng có thể trừ chút hàn khí.
Nhưng mãi tới giữa trưa, người đàn ông cường tráng kia vẫn chưa về. A Âm hâm lại đồ ăn buổi sáng, ăn hết một mình. May mà hôm nay trời quang đãng, ánh sáng mặt trời rạng rỡ, dù hôm qua hắn mắc mưa, hôm nay bị ánh mắng đẹp như vậy chiếu vào, hẳn sẽ không bị ốm.
Tới gần lúc mặt trời lặn, A Âm thêu áo gối xong, cảm thấy dù thế nào hắn cũng nên về rồi nên nấu bốn món chờ hắn về nhà. Nhưng mãi tới lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống cũng không thể chờ được người đàn ông kia.
Trong lòng A Âm bỗng hơi hoảng sợ, đi ra ngoài cửa viện nhìn quanh từng lần một, sau cơn mưa đường trơn, núi lại cao chót vót như thế, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Phì phì phì! Sao có thể rủa hắn như vậy chứ? Người ta là người tốt.
Lâm Uyển Âm ăn tối không nhiều lắm, trong lòng luôn nghĩ tới sống chết của người kia, món ăn nấu tỉ mỉ thế nào cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Buổi tối lúc cài then cửa, nàng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cài chắc then cửa lại nhưng đốt đèn dầu lên, ngồi cạnh bàn, khẽ vuốt ve con thỏ công chúa trong lòng bàn tay, lặng lẽ chờ hắn.
Ngồi không cũng chán, A Âm thả công chúa thỏ vào trong lồng, tìm quần áo cũ của hắn ra, dùng kim chỉ vá lại vài chỗ cần vá. Trong lòng dường như có thể yên tâm vì làm được cho hắn vài chuyện, dù nói thế nào thì đó cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Trăng lên tới đỉnh đầu, ánh sáng đèn dầu bỗng tối đi, hình như hết dầu rồi, trong viện vẫn không có bóng dáng của người kia, xem ra tối nay hắn không về rồi. A Âm thổi tắt đèn, nằm xuống ngủ. Đêm nay nàng ngủ không yên tâm mấy.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Uyển Âm thức dậy, bỗng nghe một tiếng động kỳ lạ trong viện, hơi giống tiếng ngựa đen thở. Nàng từng nghe ngựa già quen đường, chẳng lẽ ngựa đã về mà người không về nên ngựa đen tìm người cầu cứu?. Tгuyện hay? Tì𝙢 ngay 𝒕гang chính ﹙ TRu𝙈TR𝑈 𝐘EN.𝑽N ﹚
A Âm trở mình đứng lên, vội vàng đeo giày chạy ra ngoài, cầm then cửa thô to, ném cái rầm xuống đất. Mở cửa, nàng tức tốc chạy ra ngoài. Quả nhiên, nàng liếc thấy ngựa đen cao lớn đang đứng trong chuồng ngựa cạnh hàng rào tre, đang vẫy đuôi ăn cỏ, bên cạnh không có bóng dáng của thợ săn lớn.
A Âm vội vàng hoang mang chạy tới, giơ tay lên vỗ mặt ngựa một cái: "Chủ nhân nhà mày đâu? Sao mày tự về? Nói nhanh, người đâu?"
Tháo Niễn Tử ngáy khò khò trên ghế bị nàng đánh thức. Sau khi nàng ném then cửa đánh rầm xuống, hắn đã mở mắt ra, chẳng qua tạm thời không nhúc nhích.
Lúc này thấy nàng mặc quần áo trong màu trắng, không đi giày hẳn hoi, chạy tới trước mặt ngựa đen, vỗ khuôn mặt ngựa vô tội truy hỏi tung tích của mình khiến hắn không kiềm được mà bật cười.
A Âm nghe thấy tiếng động, xoay người lại cực nhanh, lúc này mới phát hiện người đàn ông ngủ trên ghế. Thấy người còn sống yên ổn, không thiếu tay thiếu chân gì nàng mới yên tâm, đi tới cạnh hắn quan sát tỷ mỉ: "Tối qua mưa lớn như thế, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, tối qua tìm được một hang núi, không làm ta ướt. Có mưa lại dễ đi săn, men theo dấu chân là có thể tìm được con mồi. Nàng nhìn xem, bắt được nhiều thứ tốt như thế này." Tiểu nương tử quan tâm mình như thế, Tháo Niễn Tử vô cùng vui vẻ từ đáy lòng, xem ra quả thực là một ngày sinh tình, theo đuổi nhanh quá lại dọa nàng sợ muốn chạy, cho nàng một hoàn cảnh tự do mới có thể giữ nàng lại.
A Âm yên tâm, lúc này mới nhìn khắp trong sân, thấy một đống bừa bộn trên đất. Mấy con thỏ hoang nằm lung tung trên đất, một con gà rừng nửa sống nửa chết đang vỗ cánh phành phạch, một đôi heo hoang nằm đó không nhúc nhích, trên dây phơi quần áo vắt một bộ da beo. Bỗng thấy dưới lòng bàn chân hơi cấn, nàng cúi đầu xuống nhìn, phát hiện gan bàn chân mình đang dẫm lên trên răng nanh một con heo hoang lớn.
"Á..." A Âm thét lên hoảng hốt, nhấc chân chạy về chỗ an toàn.