Tia nắng buổi sớm, gió mát đầu hạ thổi hương hoa thanh tịnh thơm ngát từ những dãy núi vào phòng, thỉnh thoảng có mấy tiếng chim hót líu lo truyền đến.
Trong cảnh chim hót hoa nở, Lâm Uyển Âm chậm rãi mở đôi mắt ra, đảo quanh nhận ra mình không ở trong khuê phòng mỗi bước vàng son, giường chạm hoa tinh xảo, mà là nóc nhà đóng bằng xà ngang gỗ thông to thô kệch, giăng kín chồng chéo trước mặt nàng.
A Âm hồi tưởng lại giấc mơ tối hôm qua, hình như khi ấy đang có một đám người xấu liều mạng đuổi theo nàng, sau đó có một người cứu mình, nhưng nàng không thấy rõ dáng vẻ của người ấy. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Nàng bỗng tỉnh táo lại, nhớ lại tình cảnh được thợ săn lớn cứu về nhà hôm qua. Nàng vừa quay đầu sang, quả nhiên thấy một nam nhân đang ngủ say.
Ánh nắng không quá chói chang, nhẹ nhàng bao phủ lên người hắn, khiến khuôn mặt cương nghị nhu hòa đi rất nhiều. Gốc râu ngăn ngắn xanh xanh trên khuôn cằm làm cho hắn thêm mấy phần chín chắn chững cahcj. Nhưng nếu cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn sẽ thấy, đuôi mày, khóe mắt chẳng có chút nếp nhăn nào cả. Có thể thấy, gã đàn ông lôi thôi lếch thếch này nếu được chỉnh đốn đàng hoàng một phen thì chắc chắn sẽ có dáng dấp rất trẻ trung tuấn tú.
Trên người hắn khoác một chiếc áo ngắn không tay, để lộ cánh tay vạm vỡ săn chắc. Chỉ trông dáng người thì thật ra hắn khiến người ta có cảm giác an toàn hơn đại ca. Thế nhưng, nam nhân mới vừa gặp lần đầu tiên vào hôm qua này, thật sự quá xa lạ, khiến nàng không thể nào nảy sinh lòng tín nhiệm và ỷ lại.
Nếu nói là lạ thì cũng không đúng hoàn toàn. A Âm luôn cảm thấy người này có vẻ gì đó quen thuộc, như thể nàng từng biết. Thế nhưng hôm qua nàng âm thầm quan sát hắn một phen, thật sự không quen. Chẳng hiểu nổi cảm giác thân thuộc ấy xuất phát từ chỗ nào nữa.
Nàng rón rén, xắn ống quần lên nhìn chỗ đầu gối hôm qua bị ngã đau thì giật mình phát hiện chỗ đau được xoa một ít rượu thuốc nâu.
Sao có thể thế được? Hôm qua đâu có bôi thuốc đâu? Không phải tên đàn ông bên cạnh này làm đấy chứ? Lão già thô kệch này nửa đêm có thể làm chuyện tỉ mỉ như thế sao? Đúng là khiến người ta khó mà tin nổi. Nhưng mà trong nhà chẳng có nổi người thứ ba, ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai được?
Xuống giường đi giày, A Âm trông thấy hai cái ghế trống. À đúng rồi, hôm qua chẳng phải nàng ngủ trên ghế sao? Sao lúc dậy lại nằm trên giường? Vả lại, mới nãy... hình như mình ôm lấy cánh tay người ta?
Sao lại như bậy chứ? May mắn là hắn chưa ngủ dậy. Cúi đầu nhìn lại mình một cái, quần áo vẫn còn hoàn chỉnh. Khuôn mặt nhỏ của Lâm Uyển Âm đỏ lên, lẳng lặng đi vào trong sân. Gió sớm thổi qua thác nước tạo thành bọt sóng, hắt lên khuôn mặt nàng, lành lạnh.
Tuy phong cảnh đẹp đấy, nhưng lòng người vẫn mang ưu thường. Nàng ngồi ở băng ghế nhỏ trong sân, cách hàng rào trúc xanh xanh, trông núi xanh và thác nước phía xa xa rồi ngẩn người.
"A Âm..." Một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Lâm Uyển Âm ngồi thẳng người dậy theo bản năng, nói một tiếng như còn ngủ mê: "Đại ca."
Hôm qua, lúc gặp bọn cướp đường ở chân núi, đại ca và đại tẩy may mắn thoát được, không phải họ đã tìm được đến đây rồi chứ?
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Hẳn là do mình nghe nhần rồi. Đây gọi là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy. Nàng đang sốt ruột ngóng chờ có ai đó đến cứu mình. Nhưng mà, ở cái thôn núi hoang vu cục mịch, trong rừng sâu khe đá, đường đi thì gập ghềnh, sao đại ca có thể tìm đến nhanh như thế được?
Sau khi âm thầm suy nghĩ một thoáng, Lâm Uyển Âm cực kỳ mất mát. Dù nơi này có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng dẫu sao cũng không phải là nhà của mình. Cô nương ảm đạm gục đầu xuống, trong mắt bắt đầu ánh lên hơi nước mông lung.
"A Âm..." Lại là một tiếng gọi trầm thấp nữa. Lần này nàng nghe thấy rất rõ, không phải suy nghĩ viển vông trong đầu. Nàng lẳng lặng đứng dậy, thăm dò nhìn quanh bên ngoài, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.
"A Âm..." Lần này nàng nghe rõ thanh âm đến từ sau lưng. Nàng khó hiểu quay đầu lại thì thấy thợ săn đang đứng trước cổng.
"Ngươi..." Nàng muốn hỏi sao ngươi lại biết tên của ta. Nhưng nếu như hỏi câu này chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận tên mình là A Âm, chứ không phải cái tên Tố Cẩm hôm qua giới thiệu sao?
Thợ săn thấy nàng hơi xoắn xuýt thì nói thẳng: "Đêm qua ngươi gặp ác mộng, nói ra tên thật của mình. Bây giờ nếu ngươi đã là nương tử của ta thì đương nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi. Sau này không cần phải sợ hãi gì nữa."
Lâm Uyển Âm kinh ngạc nhìn, thấy sắc mặt hắn mặc dù nhu hòa, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định, chăm chú nhìn mình.
"Ừm." A Âm gặt đầu nhẹ một cái, làn thu thủy đẫm ánh lệ.
Đối mặt với tiểu nương tử liễu yếu đào tơ của mình, thợ săn không biết nên khuyên thế nào để nàng vui vẻ hơn nên lại quay về phòng, làm điểm tâm đơn giản, bảo nàng cùng ăn.
Hôm qua Lâm Uyển Âm ăn chưa no, sáng hôm nay chỉ nhớ đại ca, tâm trạng sầu muộn nên càng ăn không vào nữa. Thợ săn thấy vẻ mặt nàng buồn thiu, hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức thì trêu ghẹo, nói: "Ngươi không chịu viên phòng với ta, cũng không chịu nấu cơm nấu nước, thế thì ta cũng không thể nuôi không ngươi được. Lát nữa ta định lên núi đi săn, ngươi đi cùng ta hái ít rau dại nấm hoang mang về, xem như kiếm ít kế sinh nhai cho gia đình."
"Ừm." Lâm Uyển Âm nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng khẩy khẩy đôi đũa trong tay, đẩy bát ra, đi vào sân lấy bộ đồ nha hoàn màu xanh nhạt vào, rồi về phòng thay đồ.
Giữa gian buồng trong và gian ngoài không lắp cửa, chỉ có một tấm vải bông làm màn. Màn cửa cũng không ngăn chặt lắm, có một khe hở khá to. Xuyên qua khe hở, A Âm quan sát một chút, vừa hay trông thấy thợ săn bưng một bát lớn lên, đang uống cháo gạo trắng.
Nàng định tốt bụng nhắc hắn một câu, há to miệng ra. Nhưng cuối cùng A Âm vẫn không lên tiếng. Nàng cảm thấy thợ săn ăn nhiều nên chắc chắn hắn sẽ còn ăn một lúc nữa. Chỉ cần mình thay đồ nhanh một chút, thì chắc chắn có thể thay đồ ra ngoài đàng hoàng trước khi hắn ăn xong.
Cô nương mở đai lưng to ra, ném bộ đồ rộng thùng của nam nhân lên giường. Đang cầm đồ nữ của mình định mặc thì tiếng hắn đột nhiên truyền vào từ màn cửa.
"A Âm, đi thôi, đi..."
Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị tình cảnh trước mắt làm chấn động.
Cùng lúc đó, tiếng hét run rẩy chói tai của cô nương truyền đến "A..." Lâm Uyển Âm ôm quần áo che trước ngực, nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, không dám nhìn ra phía cổng.
Thợ săn lớn dựa vào khung cửa, miệng thở phì phò nói: "Ta... ta không trông thấy gì đâu nhé, ta chỉ... chỉ bị tiếng hét của ngươi dọa sợ thôi."
A Âm cắn chặt môi, quay đầu nhìn về phía cổng, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Lòng nàng thoáng yên một chút, rồi tự lừa mình dối người nghĩ: Thợ săn thành thật chất phác như vậy, chắc chắn sẽ không nói dối, chắc là hắn không nhìn thấy thật.
Thợ săn dần dần lấy lại tinh thần, sải bước lớn ra ngoài, đứng trong khoảng sân rộng, hít mấy ngụm gió mát trên núi mới chậm rãi ép được ngọn lửa trong lòng xuống.
Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng. Hắn cố gắng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt mình rồi mới quay đầu lại, thấy một tiểu nương tử mặc bộ váy màu lam nhạt.
Thật là xinh đẹp!
Hôm qua nàng mặc đồ nam rộng thùng đã không thể che hết hoa dung nguyệt mạo, hôm nay mặc bộ váy màu lam nhạt, dù chỉ là loại váy cực kỳ đại trà của nha hoàn ở Lâm phủ, nhưng thấy được dáng vẻ và khí chất của nàng, cho dù là ai cũng chẳng thể tin nổi đây chỉ là một nha hoàn bình thường.
Hôm qua gia quyến Lâm phủ bị bọn cướp đường cướp bóc, hắn đã trông thấy hết rồi, trong đó các cô nương mặc y phục lam nhạt thế này không dưới mười mấy người, lại chỉ có mỗi nàng là nhẹ nhàng thanh tú, xinh đẹp không gì sánh nổi.
"Đi thôi." Thợ săn nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Đáp lại bằng một âm mũi nhẹ, không phản đối, cũng chẳng vui vẻ tán thành gì, là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Thợ săn lớn đeo cung tên trên lưng, cầm Kim Ti Đại Hoàn Đao, bước nhanh về phía thác nước.
Lâm Uyển Âm đi sau lưng hắn, ngoan ngoãn hiền lành tiếng lên phía trước. Thấy hắn nhìn về phía thác nước, lòng đột nhiên nảy lên chút mừng thầm. Thác nước kia trông từ phía xa xa đã thấy rất đẹp, đương nhiên là nàng muốn đến gần để ngắm thử một chút. Nhưng không ngờ, chưa đợi đi đến gần thác nước, thợ săn đã rẽ ngoặt một cái, đâm thẳng vào rừng rậm núi sâu.
A Âm cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn sang thác nước lưu chuyển cách đó không xa, nghe tiếng ào ào sóng nước truyền đến, lòng mãnh liệt trào dâng cảm giác muốn dừng bước, tạm không bám theo thợ săn nữa.
"Đi thôi, làm gì đấy?" Không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, thợ săn khó hiểu quay đầu.
"Đi đi, không có gì." A Âm không định nói mình muốn đến thác nước chơi. Nàng xách chân váy lên, ngoan ngoãn đuổi theo bước chân thợ săn.
Cỏ xanh trong rừng um tùm khắp trên đất, hoa dại tỏa hương, thỉnh thoảng có tiếng con sóc nhỏ chạy nhảy từ trên cành cây truyền xuống. Lâm Uyển Âm phát hiện cảnh đẹp trên núi nên cũng không thương nhớ thác nước nữa. Nàng ngắt một nhành hóa, đi theo cơ thể cường tráng của hắn, du sơn ngoại thủy đi dạo từng khoảng rừng.
Tháo Niễn Tử trông thấy một lùm nấm có thể ăn được thì chạy về phía đó vài bước. Dùng khóa mắt đánh về phía cô nương phia sau. Hắn không lên tiếng, chọn vờ như không thấy, giương cung lắp tên nhắm ngay vào một con gà núi.
"Chỗ này có một lùm nấm này!" A Âm phát hiện một lùm nấm rừng tươi ngon, hưng phấn kêu lên.
Thợ săn bắn mũi tên trong tay đi, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy được nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay của nàng: "Được, không tệ, ngươi cũng có thể làm gì đó cho gia đình rồi. Những cây nấm này không có độc, mang chúng về nhà đi."
A Âm cực kỳ vui, cẩn thận từng chút một hái nấm, mới phát hiện ra một vấn đề: "Nhiều thế này, tay ta ôm không hết, quên mang rổ đi mất rồi."
"Muốn rổ chẳng phải dễ quá sao?" Thợ săn rút con dao lớn ra, vung lên cắt một lùm cây leo. Chẳng mấy chốc, một đống dây không khô không mềm nằm tán loạn trên mặt đất.
Hắn vươn tay, nhặt mấy cành cây lên, lột lá cây đi. Hai tay điêu luyện lật qua lật lại, một chiếc rổ đang bằng sợi đằng đã hoàn thành: "Đây, có thể bỏ vào rồi."
"Ôi! Ngươi giỏi quá đi mất." A Âm cẩn thận từng li từng tí bỏ nấm vào trong túi, trong đôi mắt ánh lên mấy phần hâm mộ nữa.
Thợ săn được khen đương nhiên tâm trạng tốt, còn tiện tay chặt mấy cành hoa xuống, bện hai ba cái thành vòng hoa cho nàng. Hắn nhấc tay lên, đội lên đầu giúp nàng.
Lâm Uyển Âm vừa mới hái được nửa rổ nấm thì thấy đầu hơi nặng, có thêm một thứ gì đó. Nàng lấy xuống, quan sát rồi lại càng vui hơn: "Ngươi còn biết bện vòng hoa nữa à? Đẹp thật đấy, nhưng ta cũng lớn chừng này rồi, đâu thể đội thứ đồ chơi trẻ con thế này được."
"Ngươi mới có mấy tuổi? Chẳng phải mới mười ba à? Đội đi." Thợ săn chế nhạo nói.
"Hừ! Đội thì đội!" A Âm bực bội với hắn một chút, cong miệng nhỏ lên, đội vòng hoa ngát hương lên đầu.