*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tư Nguyên đang phê duyệt các loại tài liệu. Trong số chúng có vài bản chẳng có tiêu đề kết luận, nhìn vào chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Anh buông bút, xoa mắt.
Simon đẩy cửa tiến vào: “Đường, Anna tới đây, cổ muốn gặp anh.”
Đường Tư Nguyên dừng động tác mát xa, nhắm mắt hỏi: “Đã nộp đơn từ chức chưa?”
“Nộp rồi, đã bàn giao hết công việc với Giám đốc Chu. Cô ấy muốn gặp anh.”
Đường Tư Nguyên cân nhắc, cho Anna tiến vào.
Hai ngày không gặp, nước da Anna xấu đi nhiều, tay xách một chiếc túi đẳng cấp giới hạn, ngồi gợi cảm trên chiếc ghế sô pha da đen, châm điếu thuốc.
Đường Tư Nguyên đặt bút ký vào một tờ đơn đăng ký sản xuất vali đồng phục, kèm phản hồi: Ý tưởng rất khá, lần sau vui lòng mang theo bản vẽ thiết kế vali hoàn chỉnh, đề rõ số lượng, giá cả, cách sử dụng,v.v. Chẳng ngẩng đầu, anh bảo: “Tôi không muốn hút thuốc thụ động.”
Anna thoáng cười, dí thuốc vào gạt tàn, ngón tay chạm vào bờ môi đỏ tươi, nói tỉnh bơ: “Anh có biết anh là người lạc loài lắm không?”
“Ờ?”
Anna chỉ vào tay anh: “Các ông chủ tôi đã gặp chỉ có phê duyệt hoặc bác bỏ, còn anh, ý kiến rõ nhiều rõ lắm.”
Đường Tư Nguyên nhướng mày gật đầu, không đáp.
“Nói không với rượu chè, từ chối hút thuốc, anh không biết như thế sẽ rước lấy gạch đá à?”
Đường Tư Nguyên ngẩng đầu, mỉm cười: “Nếu cô là nhân vật tầm cỡ như Mã Vân thì có thể ngồi vào ghế tôi, thích gì làm nấy. Nhưng cô không phải, nên tôi từ chối hít khói.”
(*) Mã Vân, hay nổi tiếng hơn với cái tên Jack Ma, ông chủ đứng sau tập đoàn Alibaba
Anna ngẩn ra vài giây rồi bật cười thành tiếng, tán thành: “Anh nói đúng, ở đây anh là KING, anh là quy tắc. Hầu hết đàn ông kiếm tiền để hưởng thụ quyền lợi và có thêm đàn bà. Đường Tư Nguyên, anh kỷ luật và giữ mình như thế, hàng ngày ra sức kiếm tiền, rốt cuộc để làm gì?”
Đôi mắt Đường Tư Nguyên cong lên, làm mềm đi những nét cứng rắn trên khuôn mặt anh, song không tài nào làm dịu đi khí chất cứng cỏi của anh. Thần thái tự tin và nga thẳng, toả nguồn nhiệt năng vô tận, hệt như ngọn lửa của sự sống cháy bừng vĩnh cửu, đồng thời hấp dẫn người khác tới gần. Anh đáp nhẹ tênh: “Do quá tự nhiên, nên cô không nhận ra khi nói về kiểu người vế trước, miệng lưỡi cô bất giác mang vẻ khinh thường…… Theo tôi…… Chính thái độ cô đã trả lời vấn đề này.”
Đường Tư Nguyên chêm thêm: “Cô đã học qua Thuyết nhu cầu của Maslow, hẳn cô đã rõ điều tôi muốn.”
tháp maslow
Anna cười yếu ớt: “Vâng, em rõ. Thứ không chiếm được mãi mãi là thứ tốt nhất. Làm sao đây, Đường Tư Nguyên, em thấy mình càng thích anh hơn rồi.”
Đường Tư Nguyên nhớ tới những lời Điền Thanh Trừng tâng bốc mình, lòng dạ mềm mại, ngòn ngọt, lâng lâng hạnh phúc: “Cảm ơn tình cảm của cô, hy vọng cô có thể gặp được người thương mình. Tin tôi đi, khi tình yêu đích thực gõ cửa, đó là cảm giác rất tuyệt vời.”
Anna làm thinh một hồi. Cuối cùng cũng vỡ ra mình đá phải tường sắt, cô cười cay đắng: “OK, hy vọng vậy.”
Đường Tư Nguyên đi đến trước mặt cô, chìa tay: “Với lại, xin định nghĩa lại bản thân tôi. Tôi không phải Vua, cũng chả muốn làm Vua. Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, tên Đường Tư Nguyên.”
Anna sững ra, vô thức bắt tay với anh, thất thần ra khỏi toà nhà LIME.
Bầu trời u ám chừng như có thể rơi xuống những hạt tuyết trắng bất cứ lúc nào. Anna vươn tay, định bắt lấy thứ gì đó, song thực tế, tay cô trống trơn.
Cô kéo khăn quàng cổ, che đi khuôn mặt xinh đẹp, ngửa đầu nở nụ cười tiếc nuối: “Sao mình không gặp anh ấy sớm nhỉ, chẳng qua…… Anh của ngày đó, cũng chẳng phải anh của hiện tại, loại cảm giác ngoài tầm tay này giày vò người quá……”
Doanh trại thùng sắt, quân lính dây chuyền, quy trình công việc đâu ra đó, nhân viên nên làm thế nào thì làm thế ấy. Lần đầu tiên Chu Thành Trạch phát hiện những nội quy mình hằng chướng mắt lại hữu dụng, giúp anh tiếp nhận công việc của Anna dễ dàng rất nhiều.
Lần cuối Đường Tư Nguyên tiến hành tuyển dụng đã cách đây một năm, cuối cùng cũng tìm ra một thành viên ưng ý gia nhập vào đội ngũ. Vẫn là nữ, tên Lý Lạc, đã ly hôn, mang theo một bé gái năm tuổi. Đây là một Saburo liều mạng công tư rạch ròi, làm việc còn dũng mãnh hơn đàn ông. Có một lần không ai chăm nom đứa bé, dưới sự cho phép của Đường Tư Nguyên, cô ấy đưa con tới công ty. Một đám già đầu trông mong dòm cô nhóc hau háu, nhao nhao tranh làm Chú Chân Dài, hù cô bé xuýt khóc.
(*) Chú Chân Dài: có lẽ được dịch từ tiếng Anh là Daddy-Long-Legs, là nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mỹ Jean Webster, xuất bản năm 1912.
Và tuyết trắng, ngay lúc này, rốt cuộc cũng rơi lả tả, qua một đêm, trùm lên thành phố một tấm màn trắng phau.
Hôm nay, Điền Thanh Trừng nhận được tin WeChat.
Anh xã Đường: Còn nhớ đường đến trường Đại học không? Anh chờ em trước cửa.
Ngón tay Điền Thanh Trừng khẽ gõ vào ba chữ anh xã Đường, như thể muốn thông qua màn hình, chạm vào chính Đường Tư Nguyên.
Thật là một ngày không gặp như cách ba thu.
Ông tướng này ấy à, chẳng biết lại bày trò gì nữa đây.
Tào Quân nhắn tin trên máy tính cho cô.
Tào Quân: Cười phơi phới dị bà, nhớ chồng chứ gì?
Điền Thanh Trừng: Ừa. Lòng đây có anh chồng này, một ngày không gặp nhớ nhung phát điên.
(*) Gốc 有一老公兮,爱在心房,一日不见兮,思之如狂。Tác giả chế thơ từ bài Phượng Cầu Hoàng ạ.-.
Tào Quân: Hai người khiến tui tin vào tình yêu đồng thời cũng làm tui buồn nôn. Có điều tốt xấu gì tém tém chút đi, ngó không khí âm u trong văn phòng kìa, bà còn mặt dày hớn hở.
Điền Thanh Trừng:??
Tào Quân: Chu Lâm sắp từ chức, dự định ra riêng. Bả lân la tìm nhân viên trong công ty, rủ rê đi cùng, hứa hẹn lương cao. Bả có tìm bà không?
Điền Thanh Trừng: Bà thấy có không?
Tào Quân: Ờ hơ, không đời nào. Chẳng qua hơi bị thiếu đạo đức nghề nghiệp đó, còn đào người nữa chớ!
Điền Thanh Trừng: Nên giờ mọi người đều giống bà, lo ra tán dóc?
Tào Quân: Bà mới biết đó hả?! Tui thấy bà bảy vía đã thiếu đi ba, đầu óc hết để trên công việc rồi.
OK, quả thực Điền Thanh Trừng không để tâm đến việc này. Không thể giữ chân người muốn đi, muốn giữ cũng chẳng được. Chu Lâm cũng chẳng gợi nên cơn sóng nào.
Cô ta không rục rịch gì thì thôi, chủ yếu là Hoa Tử Bình kế bên sao vẫn bình chân như vại vậy ta?
Điền Thanh Trừng ngó sang, phát hiện Hoa Tử Bình đang hết mình tập trung vào thiết kế. Vẫn là sản phẩm lần trước, bầu không khí kì dị chẳng mảy may nhiễu đến y, chải vuốt từng nét hết sức kĩ càng.
Trùng hợp Hoa Tử Bình uống nước, thấy Điền Thanh Trừng nhìn máy tính mình, thoắt cái lúng túng, hỏi một cách khô khan: “Gì đấy?”
Điền Thanh Trừng chỉ vào ảnh thiết kế của cậu, hỏi: “Khách hàng nói thế nào?”
Nhắc tới công việc, Hoa Tử Bình yên lòng: “Khách hàng nói nhận, nhưng đơn giản quá. Nói cho cùng, thời buổi này ngành đồng hồ thể thao cạnh tranh mạnh. Bản vẽ thiết kế có thể dùng để quảng bá thương hiệu, nhưng không hợp để giới thiệu sản phẩm.”
Điền Thanh Trừng không tiếc lời khen: “Thiết kế tiến bộ hơn lần trước đó, phương pháp tư duy cũng chín hơn!”
Hoa Tử Bình nhướng mày, cầm ly trong tay, chẳng biết mình muốn gì mà nghiến răng bảo: “Nhưng tiến bộ quá ít, em thấy không đủ, còn chưa đủ……”
Điền Thanh Trừng: “???”
Hoa Tử Bình hoàn hồn, cười hỏi: “Chị Điền, gặp phải kẻ địch quá mạnh thì chị sẽ làm sao?”
Một cách quái dị, Điền Thanh Trừng ngó Hoa Tử Bình, người đã chững chạc rất nhiều, khẽ đáp: “Không phải nên khóc nhè vì mình yếu xìu hả?”
Hoa Tử Bình: “……”
Hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, thật tình y muốn khóc dã man!
Điền Thanh Trừng cười tinh quái: “Đừng tin vào cam chịu lùi bước, tích lũy đầy đủ vào. Thời điểm cậu trang bị đủ đầy, đối phương cũng đang kê gối chờ cậu. Đối phó với kẻ địch hùng mạnh, chỉ có đi đường tắt mới có thể sống mái một trận, bái người đó làm thầy chẳng hạn.”
Chẹp, Hoa Tử Bình sầu đau phát hiện, y đấu không lại Đường Tư Nguyên thì thôi, ngay cả Điền Thanh Trừng y cũng lép vế!!
Do tuyết rơi, đất trời mênh mang một mảnh trắng xoá, tốc độ lái xe y chang rùa bò. Lúc Điền Thanh Trừng vội chạy tới trường Đại học, trời đã tối hù, cũng là lúc nhóm sinh viên ra kiếm ăn, nhiều chàng trai cô gái ăn bận đẹp đẽ vội vã đi sượt qua cô.
Tại cổng lớn, Đường Tư Nguyên đứng dưới cây cổ thụ, tuyết sà xuống đầu và vai. Thấy cô đến, đôi mắt nhoáng cái rực sáng, rảo bước tới nhanh.
Điền Thanh Trừng phất tuyết trên người anh, quàng khăn mình lên cổ anh, cười hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
Đường Tư Nguyên mừng như đứa trẻ: “Có bao lâu đâu.”
Đường Tư Nguyên ịn lên má cô một nụ hôn: “Nào, anh dắt em dạo một vòng.”
Anh đút tay Điền Thanh Trừng vào túi mình, đội cho cô một chiếc mũ lông, choàng lấy eo cô: “Lần đầu anh gặp em là ở đây nè. Hôm khai giảng đó.”
“Lập tức bị vẻ đẹp của em hút hồn hử?”
Đường Tư Nguyên véo nhẹ cái mũi cưng cưng của cô, cười: “Anh đã nghĩ, sao cô gái này trong ngoài tương phản lớn thế. Trông ngoan ngoãn mà nội tâm rõ hung hãn, thấy cô ấy thật dũng cảm và thẳng thắn. Hình như điều anh thiếu, cổ có hết….”
Điền Thanh Trừng bật ra một tràng cười khúc khích, chỉ vào gốc cây bưởi đằng kia: “Em vẫn luôn tò mò về cây bưởi này, hay rủ rỉ bảo anh em muốn ăn bưởi. Đêm đó, tụi mình lén ra đây. Cây cao nhường ấy mà anh bật nhảy lên cái một. Em đã nhủ, quào, dáng Đường Tư Nguyên đẹp kinh! Vừa cao vừa oai, đẹp trai quá trời quá đất!”
Đường Tư Nguyên thích lắm: “Sau đó bị giáo viên bắt quả tang, kêu bọn mình vào văn phòng ăn hết bưởi mới thả mình đi.”
Điền Thanh Trừng thè lưỡi: “Đắng dễ sợ đắng. Ai ngờ bưởi đắng vậy đâu. Thành ra em mới nếm thử đã nhường anh hết. Ăn xong, anh nốc liền tù tì ba ly nước.”
Hai người nhìn nhau cười.
Hoa tuyết tiếp tục lất phất bay, hai người thong thả rảo bước về trước.
Trên sân bóng rổ, có vài người không ngại lạnh, cũng có mấy cô gái thích thú đắp người tuyết.
Đường Tư Nguyên: “Đại hội thể thao mùa xuân năm hai, em thi nhảy xa……”
Điền Thanh Trừng bụm mặt: “Mất mặt quá đi. Hố không nhảy lại ngã nhào ra đất.”
Đường Tư Nguyên phì cười: “Còn bị thương chân nữa cơ, quá trời người vây quanh em.”
Điền Thanh Trừng sụt sịt mũi: “Anh cõng em tới phòng y tế, đầu gối đau muốn ngất. Lúc bôi thuốc tím, em bất cẩn bấu tay anh, để lại mấy vết hằn trắng.”
Đường Tư Nguyên: “Anh nhớ hồi sau người cố vấn biểu diễn một tràng tuyên dương từ tận bệnh viện.”
Điền Thanh Trừng chơi xấu, dụi mình lên người Đường Tư Nguyên, cự nự: “Đừng nói đừng nói nữa mà, anh Tư ơi…… anh mà nói nữa mặt mũi em mất hết…… Sau đó, có người đặt biệt danh cho em, kêu em là ‘cô gái đo đường’!”
Đường Tư Nguyên ôm eo cô, hưởng thụ sự cô ỷ lại và nhõng nhẽo của cô nàng.
Băng qua sân thể dục là tới căn tin. Căn tin vẫn là chốn quen, nhưng học sinh đã đổi hết lứa này đến lứa khác.
Điền Thanh Trừng hoài niệm: “Em không thích dậy sớm. Sáng nằm trên giường, có người gõ cửa phòng ký túc xá bọn em, gào lên: ‘Điền Thanh Trừng! Bạn trai thân yêu lại đem bữa sáng tới kìa! Tui để trên cửa sổ nha! Bà đừng quên đó!’ Huyên cười chê em, bảo em là em bé to xác.”
Đường Tư Nguyên: “Sau đó em mặc đồ ngủ, thập thò mở cửa sổ he hé, duỗi móng vuốt em bé ra lấy bữa sáng.”
Điền Thanh Trừng kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
Đường Tư Nguyên chỉ vào hai mắt mình: “Kiếm đúng góc là thấy.”
Anh đã lòng vòng khu đó mấy lượt, tìm đúng chỗ thích hợp, thường xuyên lặng lẽ nhìn về một hướng.
Điền Thanh Trừng hấp háy mắt: “Sáng trống tiết là thèm ngủ…… Nhưng bữa sáng của anh khác căn tin……”
Đường Tư Nguyên cười: “Dĩ nhiên khác rồi. Không phải mua từ căn tin, em không nhận ra à?” Anh cưỡi xe đạp mua ngoài trường. Anh biết cô hay kén cá chọn canh.
Điền Thanh Trừng vỡ lẽ, chu miệng: “Ối! Hèn chi lần nào Huyên nó cũng cướp bánh bao của em! Em còn lờ mờ nhủ, bánh bao căn tin khó ăn thế mà sao nó khoái dữ!”
Cạnh căn tin có một con đường rải sỏi, tạo điều kiện đi tắt tới khu dạy học. Đường trơn trượt, Đường Tư Nguyên cẩn trọng nắm tay cô.
Khu giảng dạy, có mấy lớp đang sáng đèn, không phải đang họp thì đang tổ chức hoạt động.
Đường Tư Nguyên dẫn cô vào một phòng học trống trên lầu ba: “Còn nhớ nơi này không?”
Điền Thanh Trừng cười tủm tỉm: “Nhớ chứ.”
Chính nơi đây, bọn họ lén nắm tay lần đầu tiên. Lòng bàn tay Đường Tư Nguyên dính mồ hôi mà vẫn giữ rịt lấy tay cô, khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Đây cũng là nơi họ trao nhau nụ hôn đầu. Nhân lúc cô ngủ, mang bụng dạ rối bời, anh hôn phớt môi cô như chuồn chuồn lướt nước, đoạn tiếp tục vờ dửng dưng làm bài, nhưng chẳng hay cô đã tỉnh. Cô cười mở to mắt, tranh thủ lúc anh nghệt ra thì đoạt quyền làm chủ, chủ động hôn anh.
Lúc này đây, cô tích cực câu lấy cổ anh như cũ, hôn lên đôi môi mỏng, làn hương bạc hà quen thuộc vấn vít giữa hai đầu lưỡi.
Chàng thiếu niên gầy gò thuở xưa đã biến thành người đàn ông cao ráo chững chạc. Thời gian hoá thành lưỡi khắc, từng đường từng nét tạc ra phiên bản đẹp đẽ nhất của anh. Anh bảo: “Thanh Trừng, sinh nhật vui vẻ. Cám ơn em.”
Người đàn ông này song hành cùng Điền Thanh Trừng qua những tháng ngày trưởng thành, và trong quá trình sánh đôi ấy, Điền Thanh Trừng cũng được mài giũa thành một viên ngọc sáng ngời lộng lẫy.