Thời gian đã điểm đến đoạn cao trào, hai bên lao vào đánh đấm. Một mình cậu hai đánh thủ tứ tung, mặc dù không thể xuống tay thoải mái nhưng vẫn phần nào đánh chúng bị thương. Có điều Hoàng Minh không thể toàn diện bảo vệ bản thân, trên mặt lẫn vai cậu đều có vết cào cấu, máu tứa ướt cả một khoảng nhỏ trên y phục. Hoàng Minh liên tục điều chỉnh hơi thở, nhịp tim tăng nhanh khiến lồng ngực phập phồng lên xuống.
Khung cảnh náo loạn vô cùng, Nhi quan sát hướng Ngần đang ẩu đả. Trông thấy cảnh Ngần tàn tạ y phục đầu tóc rối bù thật đáng thương, dù hình dạng có thay đổi trở nên đáng sợ thì chị ta cũng chỉ là cô gái yếu mềm, căn bản không thể dễ dàng xuống tay giết chết ba tên đó ngay lập tức. Xem ra tình hình bên phía cậu hai vẫn tốt hơn khá nhiều. Cũng may cô đã âm thầm đem theo con dao nhỏ này, nếu không thì cũng không thể giúp ích gì được.
Ở đây có sáu tên đuổi đến, nhưng tên cầm đầu mà cô trông thấy vẫn chưa xuất hiện. Nếu cô đoán không sai thì hắn đang chờ thời cô xông ra bắt gọn, lần này nếu cô còn quay lại cái hang sói kia thì không còn cách nào trốn thoát. Vì thế cô bắt buộc phải chuẩn bị tinh thần cho việc tệ nhất sắp xảy đến.
“Còn một gã rất to lớn, em đã chạm mặt gã lúc đôi co ở trọ quán. Gã này không thể coi thường được, em cảm nhận được sự áp đảo đến từ cặp mắt đó”. Nhi nói nhỏ vào tai Hoàng Minh để cảnh báo cho cậu biết về tình hình hiện tại, vốn cậu cũng tự dự kiến được bọn chúng vẫn còn đồng bọn đang núp đâu đó.
Bấy giờ, tên Tam chạy đến phía cậu, gã nâng chân tung ra cú đá uy lực. Một… Hai, Hoàng Minh tay giữ lấy người Nhi tránh liên tục, nhưng rồi khi mảnh vải buộc ở bụng cậu bị đứt, sơ xuất duy nhất làm cậu lãnh trọn một chiêu đau thấu trời. Thì ra đó là lý do những chiêu trước của chúng không nhắm vào chỗ hiểm trên người cậu, chúng đã muốn cắt phăng mảnh vải liên kết giữa hai người để có thể tách riêng mà tiện bề hành động. Quá thiếu sót khi cậu không nhận ra chi tiết này sớm hơn, hại Nhi bây giờ phải hết sức bấu víu ôm chặt lấy người cậu.
“Không sao, cậu cứ đánh đi. Em vẫn còn sức, em sẽ tìm cách để thắt lại mảnh vải đó sau”. Biết cậu vừa trúng đòn, cô đương nhiên không thể chuyển hết trách nhiệm lên cậu, dẫu sao cô vẫn còn sức để trụ lại. Nếu như có thể tìm được điểm yếu của chúng, cô sẽ tìm cơ hội ra tay, nhưng giờ quan trọng nhất chính là cô không được cho chúng cơ hội hành động theo ý muốn.
“Được, nàng nếu mệt rồi thì phải nói với ta. Ta tìm cách để nàng và Ngần đi trước”. Hoàng Minh biết chẳng nên nghĩ nhiều vào thời điểm hiện tại, chỉ có thể tùy cơ ứng biến phòng thủ thật tốt…
Phía Ngần, cô ả thấm mệt sau khoảng thời gian dài đánh đấm. Mặt lả tả mồ hôi lẫn vệt máu loang lổ dính vào nhau, quả thật ba tên này thể lực không quá tốt nhưng kĩ năng dùng bùa lại đáng để xem trọng. Bùa bọn chúng dùng hệt như phi tiêu, chỉ cần vừa lìa khỏi tay sẽ lập tức được kích hoạt, khi chạm đến người đối diện hiệu quả tất nhiên là có trong tức khắc, một ngọn lửa xanh bừng lên mạnh mẽ, màu sắc kì dị đi kèm khả năng đáng sợ, một khi dính vào lửa ấy thì chỉ có thể từ bị thương đến bỏ mạng. Thứ đó không thể dập tắt dễ dàng như lửa đỏ thông thường mà ta vẫn luôn sử dụng.
Ngần đã dính phải một lần, vai cô cháy xém mất một bên trông thấy cả da thịt tứa máu đỏ bầm, bong tróc liên tục chảy máu. Cảm giác đau đớn truyền từ vai lên đến bàn tay phải, các ngón tay run rẩy không thể dễ dàng khống chế theo ý mình. Nhưng ông trời xem như còn thương chị ta, Ngần may mắn đã đánh gục mất một tên trong lúc trúng đòn hiểm, một đổi một nhưng cô vẫn hời hơn mấy phần. Như ban đầu đã biết, chúng có ba người chuyên dùng lửa từ bùa muốn ép cô khoanh tay chịu trói, nhưng cũng vì giỏi về đạo pháp mà thể lực chúng chẳng khác gì người bình thường, chỉ cần lãnh trọn một vài chiêu của Ngần thì liền bất tỉnh nhân sự. Bù lại cho Ngần, với thể lực đó thì chị ta vẫn còn cơ hội chiến thắng…
Thoắt cái đã nửa canh giờ trôi qua, đôi bên đang trong giây phút căng thẳng. Chín người đấu đá sứt đầu mẻ trán, chỉ mỗi Nhi còn có thể tạm gọi là an toàn.
“Đùa cợt nhiêu đó đã quá mất rồi gian rồi, có phải nên về nhà rồi không?”. Lão Nhất quăng chiếc lưỡi hái nhọn hoắt, lưỡi hái xoay xoay tiến đến với vận tốc kinh ngạc, gã dùng nó làm di chuyển tầm nhìn và toàn bộ sự chú ý của cậu đi hướng khác, gã chạy đến gần cậu chính là cố tình nhắm vào Nhi. Trong lúc cậu tránh đòn tấn công từ lưỡi hái thì phía sau lưng gã đang kéo tay Nhi, xé toạc mảnh vải kết nối cuối cùng. Khi vừa phản ứng lại, Tam liền không để cậu phản công, gã lao lên giữ chân cậu cho tên Nhất dễ bề hành động. Đúng như dự tính, gã đã có thể tách Nhi ra khỏi Hoàng Minh.
Nhi lúc bấy giờ cố giữ lại bình tĩnh, cô giằng co cố chạy về phía cậu hai đang bị giữ chân bởi hai tên Nhị và Tam.
“Đừng hoảng! Ta sẽ đến ngay”. Cậu hai thét lên trấn an Nhi, động tác cậu nhanh hơn vì không còn sức nặng tác động lên vai. Hết đấm bằng tay lại chuyển sang đá chân, thế mà cũng xem như hạ được tên Tam. Lúc ăn cú đầu tiên hắn vẫn có vẻ khoé khắn lắm, nhưng bây giờ thì chỉ có thể nằm bất động không thể nhúc nhích, ngay cả thở cũng khó khăn.
Không phải cậu ra tay tàn độc, mà là do bọn chúng ép người quá đáng. Cậu đã trúng phải mấy chiêu quá độc nên mới phải đánh trả lại y hệt vậy.
“Đứng im!!”. Lão Nhất nhặt lại chiếc lưỡi hái, từ phía sau gã kề lên cổ Nhi, cô biết tỏng gã không dám giết mình vì lời ông bà lớn căn dặn, cô phải tìm cách đánh trả lại gã mà không lộ ra sơ hở, kéo dài thời gian trước khi cậu hai đến ứng cứu.
“Ông không dám giết tôi đâu, nói cho ông rõ. Nếu tôi mà chết cái nhà đó lụi tàn thì có đời nào mà ông bà đó trả công cho ông, đừng tưởng kề cái thứ đó vào cổ tôi thì tôi sợ. Cái ngưỡng cửa sống chết tôi đây bước hẳn một chân vào rồi”. Nhi gằn giọng, cô nghiến răng nghiến lợi hăm he gã. Đối với gã những gì cô nói hoàn toàn không sai, thậm chí còn khá đúng với thực tế.
Vốn chỉ nghĩ bắt tên công tử bột và con dâu chân yếu tay mềm thì dễ dàng lắm, không ngờ đến giờ phút này gã mới nhận ra mình bị lừa hố một phen. Trong ba người phải truy bắt, với gã chẳng có đứa nào đầu óc bình thường biết sợ.