Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1000: Hạ gục trong nháy mắt



Cô gái đứng cách bàn làm việc, khiêm tốn cúi người, cổ áo hơi mở rộng để lộ ra một cái khe sâu hoắm, hai tay đưa ra một số tài liệu cho người đàn ông ngồi thẳng ở sau bàn. Đàm Hi đẩy cửa văn phòng ra liền chứng kiến một màn như thế. Nghe thấy có tiếng động, người đàn ông ngước mắt nhìn. Cô gái kia cũng xoay người, ánh mắt tập trung ra phía cửa. “Sao hả, đang nói chuyện quan trọng à? Em tới không đúng lúc ư?” Mỉm cười nhẹ nhàng điềm đạm. Hầu kết Lục Chinh khẽ động, ánh mắt tối sầm. Lý Tinh hơi híp mắt, tỏ vẻ phòng bị. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo với cô ta rằng... không thể khinh địch! Nếu Đàm Hi biết cô ta đang nghĩ tới chuyện này thì sợ là sẽ cười lạnh mà rằng: Cô cũng xứng sao? Đùa cái quái gì thé! Đàm Hi khoanh tay tiến lên, một tay đặt trên bàn làm việc, gần như đứng song song với Lý Tinh. Mí mắt Lục Chinh giật mạnh. Còn về Trần Khải, mắt thấy không thể ngăn cản được nữa nên đành xám xịt rời đi. Phải yêu quý tính mạng, cách xa nguy hiểm. “Cô là..” Lý Tinh không chịu nổi không khí im lặng đây xấu hổ này, lên tiếng trước. Đàm Hi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quan sát cô ta từ đầu tới chân một lượt. Chân váy bút chì, áo sơ mi trắng, kiểu ăn mặc rất bình thường của dân văn phòng, nhưng hình như mặc đồ nhỏ hơn một size nên cực kỳ căng chặt, càng làm nổi bật lên bộ ngực phập phồng. 32D? Hay là 36C? Hừ... Thảo nào mà có khe rãnh. Tuy rằng đối phương cũng đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Đàm Hi cả một cái đầu, cùng lắm thì chỉ chừng 1m63. Cũng may khung xương nhỏ, tỉ lệ cơ thể cân đối nên khiến người ta không chú ý lắm tới chiều cao của cô ta nữa. Nói tóm lại, ngoại trừ ngực thì chẳng ra làm sao. Lúc Đàm Hi quan sát Lý Tinh, Lý Tinh cũng đồng thời đang đánh giá cô. Váy trắng dài tới mắt cá chân, là một sản phẩm mang nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, giá không dưới năm con số; tóc ngắn gọn gàng khiến cho gương mặt xinh đẹp càng trở nên tinh xảo, làn da cực kỳ trắng, trắng nõn như sứ, đẹp đẽ như ngọc. Chân đi giày cao gót của nhãn hàng kinh điển Jimmy Choo, bằng cả tháng tiền lương của cô ta. Trong mắt Lý Tinh lập tức xuất hiện sự ghen ghét nồng đậm, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây là một người phụ nữ từ đầu tới chân đều lộ ra vẻ tinh tế và cao quý. Thua chị kém em, cô ta hoàn toàn không có gì để mà so được với người ta. Nhưng cô ta cũng chẳng chán nản, chẳng phải trong phim nữ chính đều là người rất bình thường nhưng vẫn có thể đè đầu cưỡi cổ một đám con gái nhà giàu chỉ là nữ phụ, trở thành người thắng cuối cùng sao. Bản thân chẳng có gì mà phải thất vọng cả. Dù sao, có vài người đẹp, cô ta nhìn thì thích đấy nhưng chưa chắc đàn ông sẽ thích mả. Ít nhất, thoạt nhìn trạng thái của Lục Tổng trước mắt cô ta vẫn rất bình thường, hoàn toàn không tỏ vẻ ngây ngất khi thấy người đẹp, cũng chẳng biểu hiện ra một chút gấp gáp nào. Thế là Lý Tinh lại tự tin thêm mấy phần. “Xin hỏi nên xưng hô với cô đây thế nào nhỉ?” Ánh mắt Đàm Hi hờ hững, không trả lời cô ta, thậm chí còn chẳng thèm bố thí một cái nhìn. Đúng thế, cô cố ý. Lý Tinh cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười, “Tôi là Lý Tinh, thư ký lâm thời của Lục Tổng ở Hồng Kông.” Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng dùng trên mặt cô ta, bởi vì chiếm ưu thế về chiều cao nên càng có thêm vài phần như nhìn từ trên cao xuống. “Thư ký... lâm thời?” Giọng nói lạnh thấu xương, trào phúng nói, “Xem ra phẩm vị của Lục Tổng cũng chẳng ra gì.” Người đàn ông hoàn toàn không tỏ thái độ gì, còn Lý Tinh suýt tức nổ phổi. “Rốt cuộc cô là ai? Tùy tiện xông vào đây, còn không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!” Đàm Hi nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngu ngốc khiến cho lông tóc trên người Lý Tinh dựng ngược cả lên. “Tôi là ai ư?” Cô nhẹ lẩm bẩm, ánh mắt lại hướng về phía Lục Chinh. Đàm Hi mỉm cười, “Anh nói đi, Lục Tổng?” Lý Tinh cũng nhìn sang, mắt lộ ra sự tò mò Trong lúc nhất thời, không khí lại trở nên trầm mặc, sự nặng nề lan tràn làm người ta không thể thở nổi. Không chờ Lục Chinh nói gì, Đàm Hi đã lại có động tác. Lập tức đi vòng qua bàn làm việc, dừng trước mặt Lục Chinh, cúi người, một cái hôn nhẹ mang theo hương thơm dừng trên môi mỏng của người đàn ông. Chạm nhau rồi rời đi. Đàm Hi lùi lại, làm lơ cái nhìn chăm chú và sâu thẳm của anh, chuyển sang nhìn Lý Tinh đã sớm trợn mắt há hốc mồm, “Thư ký lâm thời, giờ đã biết tôi là ai chưa?” Lý Tinh ngơ ngác nhìn Lục Chinh, giãy giụa trong cơn hấp hối, muốn tìm thấy sự chán ghét hiện ra trên mặt người đàn ông. Nhưng mà, không có. Cô ta đột nhiên nhớ lại, có một lần, khi cô ta vào đưa tài liệu, lúc đưa qua không cẩn thận đụng vào tay Lục Chinh, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên lạnh lùng... Vốn tưởng chỉ là do có thói quen sạch sẽ, không ngờ lại là không đúng người“. Lý Tinh chạy trối chết. Nhưng tâm tình của Đàm Hi chẳng tốt hơn một chút nào. Cô đột nhiên thò tay ra túm lấy cổ áo người đàn ông, sức lực lớn như đang muốn phát tiết gì đó. “Lục Chinh, năm năm không gặp, anh cũng thật có năng lực đấy nhỉ?” Mắt đen sâu thẳm, lẳng lặng chăm chú nhìn cô. “Nói chuyện!” “Nói cái gì?” “Ngoài em ra, có lên giường với con đàn bà nào khác nữa không?” Lời này hỏi quá thẳng thắn và lộ liễu. Người đàn ông nhìn đi chỗ khác. Đàm Hi lại túm lấy cằm anh, lửa giận cháy đùng đùng, rất có khả năng sẽ lan ra như lửa trên đồng cỏ, “Anh trốn tránh cái gì? Chột dạ à?” “Cô cảm thấy tôi đã lên giường với người phụ nữ khác?” Lạnh nhạt, không dùng một chút lực nào nhưng lại khiến người ta cảm thấy nặng tựa ngàn cân. Ánh mắt Đàm Hi lóe lên, chuyện cho tới bây giờ, cổ vẫn cứ tin anh! Mà câu nói kia, cũng chỉ là nói mà không nghĩ khi đang khó chịu mà thôi. “Anh dám!” Lục Chinh bật cười, trong mắt có vài phần dịu dàng quen thuộc, tuy rằng cực kỳ mỏng manh... Đàm Hi hừ lạnh, ra vẻ dùng sức mà bất cằm người đàn ông ra. “Cô đang tức tối cái gì?” Đột nhiên anh lại hỏi. “Em...” Đàm Hi hơi híp mắt, “Anh... không biết ư?” Lại ném trở về. “Không biết.” “Thật sự không biết?” Đuôi mắt nhướng lên, ghé sát vào, hơi thở như hoa lan. Thay vì nói cô hỏi ngược lại, chi bằng nói cô đang quyến rũ thì đúng hơn.