Không xong tới mức nào? Công ty con trong nước bình quân mỗi năm thu vào có thể tới một tỷ, nhưng ở nước ngoài lại không đạt được 1% số đó, trong đó có công ty ở Hồng Kông này không những không có lãi mà còn liên tục thua lỗ nhiều năm. Có hai nguyên nhân... Thứ nhất, sau khi Lục Chinh đứng ra thu mua Đàm Thị liền chẳng làm gì hết. Không được người đứng đầu ưu ái, Bàn Quy chẳng khác nào nước chảy bèo trôi. Thứ hai, bốn năm khi Lục Chinh rời khỏi Lục Thị, hội đồng quản trị càng chẳng thèm quan tâm tới nó. Thế nên Bản Quy mới phát triển thành trạng thái dị dạng như ngày hôm nay. “Theo lý mà nói, sự phát triển của Ban Quy và Lục Thị chẳng có gì mâu thuẫn với nhau cả, ngược lại, một bên cung cấp vật liệu xây dựng, một bên làm bất động sản, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, làm đòn bẩy cho nhau.” Ánh mắt dò hỏi của Đàm Hi hướng về phía người đàn ông. Cô không tin Lục Chinh không nghĩ ra lý lẽ đơn giản thế này, trừ phi... Anh cố ý! Cố ý để mặc Ban Quy trở thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ như thế này, cố ý chẳng thèm quan tâm, mặc nó nước chảy bèo trôi. Nhưng mục đích là gì? Đinh... Cửa thang máy mở ra, Đàm Hi không thể không nuốt lời nói đã tới bên miệng trở về. “Ăn gì?” Anh hỏi. “Đồ ăn Trung Quốc.” Hai người tới một nhà hàng danh tiếng ở Hồng Kông cách đó không xa, trang trí theo phong cách đơn giản, lấy màu gỗ làm chủ đạo, ánh đèn sáng nhưng không làm người ta cảm thấy chói mắt. Tuy Lục Chinh vẫn ít nói đến đáng thương nhưng dù sao hai người có thể ngồi với nhau trong hòa bình, cùng ăn cơm trưa, thế chẳng phải được rồi sao? Lên sách lược dùng binh, sau đó phá hoại liên minh đối phương, tiếp đó là tấn công kẻ thù, cuối cùng công thành. Đàm Hi đã có kế hoạch trong lòng nên cũng không tỏ vẻ hoảng hốt gì. Vốn dĩ hết thảy đều phát triển theo hướng có lợi, nhưng cứ đến lúc quan trọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhìn thân ảnh cao lớn đi tới, ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, Đàm Hi lập tức để trán. Phải may mắn thế nào mới có thể trong vòng hai ngày, ở hai nơi khác nhau, gần như cùng một thời gian mà gặp được cùng một người như thế này Bước chân của Tần Thiên Lâm hơi dừng lại, hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Lục Chinh. Ha... Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ánh mắt dịch sang bên cạnh, rơi xuống người phụ nữ. Giấy tiếp theo, hắn đột nhiên trợn trừng mắt, kinh ngạc, sững sờ, vui mừng, xúc động, đủ mọi cảm xúc dung hợp lại, cuối cùng khẽ lẩm bẩm thành bốn chữ, “Em... đã về rồi?” Lần này, Đàm Hi không trốn tránh nữa mà đón nhận ánh mắt của hắn, chẳng hề có một chút cảm xúc dư thừa nào, hoặc yêu, hoặc hận, hoàn toàn chẳng có gì. Giống như... đang đối mặt với một người xa lạ. Đàm Hi gật đầu, “Ừ, đã trở lại rồi.” Bình thản. Đã từng, hắn nằm mơ đều mong Đàm Hi có thể đối xử với mình bình thản và hòa hảo như thế này. Giờ nguyện vọng của hắn đã trở thành sự thật nhưng trong lòng lại xuất hiện sự mất mát khốn kể. Thà rằng cứ gay gắt với nhau còn hơn là lạnh nhạt như người dưng nước lã. Hận, ít nhất chứng minh đã từng yêu. Lạnh nhạt, mới khiến con người cảm thấy tổn thương nhất. Anh nguyện hãm thân vào lao tù, nhớ nhớ mong mong; còn em đã sớm bứt ra, lẻ loi đi xa. Thì ra “yêu sâu nặng” chưa chắc có thể đổi lấy được “yêu sâu nặng”, si tình cũng chưa chắc có thể được đáp lại. Tần Thiên Lâm cười khổ. Tuy rằng đã sớm dự đoán được kết quả này nhưng thời khắc khi chân chính đối mặt với nhau, hắn vẫn cảm thấy đau như cắt da cắt thịt vậy. Trước kia, hắn khinh thường không thèm quay đầu, hiện giờ, đổi lại là cô làm như không thấy. Trừng phạt ư? Là mình xứng đáng thôi. Thiếu nợ thì nhất định sẽ có ngày phải trả lại gấp bội. Ánh mắt không ngừng dao động giữa Lục Chinh và Đàm Hi, Tần Thiên Lâm cười sầu thảm, không tiến lên trước, cũng không nói nhiều lời, xoay người nhanh chóng rời đi như thể muốn chạy trốn một thứ khiến hắn sợ hãi và không thể nào thở nổi. Trong nháy mắt, thậm chí Đàm Hi còn nhìn thấy cả ánh nước trong mắt hắn, nhưng cô chỉ cúi đầu, mím môi. Có lẽ sẽ cảm động, nhưng chỉ ở góc độ người đứng xem mà thôi. Không thể nào kéo nó lên người mình được, bởi vì... cô không phải là “Đàm Hi” từng yêu Tần Thiên Lâm sâu sắc. Ngoại trừ lúc mới sống lại, chịu đựng trận quất roi đẩy tàn nhẫn kia, cổ và Tần Thiên Lâm cũng chẳng qua lại gì quá nhiều với nhau, mà sự hiểu biết của cô về một loạt ân oán, khúc mắc giữa hắn với nguyên chủ cũng chỉ giới hạn trong cuốn sổ nhật ký tràn đầy tâm sự của thiếu nữ kia. Với Đàm Hi hiện tại mà nói, tất cả đều chỉ là chuyện cũ của người khác. Nhìn, nghe xong, có lẽ sẽ có đôi chút cảm khái, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Nói đến cùng, ngoài một đống đòn roi ra thì Tần Thiên Lâm cũng chẳng nợ nần gì cô cả. Mọi kỷ niệm trong quá khứ đã rời đi theo nguyên chủ, tan thành mây khói. Hiện giờ, dù Tần Thiên Lâm có hối hận cũng chẳng có cách nào để cứu vớt lại. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm thế? Chỉ cần hắn nhân từ một chút thôi, mềm lòng một chút thì cũng sẽ không phải nhận lấy kết quả như ngày hôm nay. Một tiếng thở dài nhè nhẹ bật ra khỏi mối, ánh mắt Đàm Hi ngơ ngẩn. Người chết rồi sẽ không thể sống lại, chỉ có thể quý trọng hiện tại mà thôi. “Nếu đã không bỏ xuống được thì sao lại trơ mắt nhìn hắn rời đi?” Giọng điệu lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Đàm Hi sững sờ, đảo mắt nhìn Lục Chinh, trong mắt hiện lên vẻ mê man, người này đang nói chuyện với cô sao? “Anh có ý gì?” “Lưu luyến thì đuổi theo đi.” Lúc này, Đàm Hi đã hiểu ra, tức khắc giận quá hóa cười, “Được thôi, đuổi theo liền đuổi theo!” Cô đang định rời đi, nhưng đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to túm lấy, kéo người lại. “Đàm Hi, cô dám!” Trong mắt người đàn ông toàn là màu đỏ đậm, bốn chữ nói ra tựa như gầm thét. “Chẳng phải anh bảo em đuổi theo hay sao?” Cô cười lạnh. “Tôi bảo cô đi cô liền đi sao? Vậy năm năm trước, tôi bảo cô ở lại, sao cô không ở lại?” Năm năm trước... Đề tài cấm kỵ mà hai người đều cố tình phớt lờ đi, giờ khắc này đột nhiên vắt ngang trước mặt với tư thái làm người ta không kịp dự phòng, giống như một ranh giới không thể nào vượt qua được Cô đứng ở bờ bên này, còn anh lại đứng ở bờ bên kia. Rõ ràng là rất gần nhau nhưng lại vô cùng xa. Dường như giơ tay có thể với tới, thực ra gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Xung quanh là bầu không khí vô cùng náo nhiệt, thế nhưng giữa hai người lại lạnh lùng tới cực điểm. Lục Chinh nói không lựa lời, trong lúc vô tình đã để lộ ra sự oán trách trong lòng. Đàm Hi nhất thời bực bội, lại kích phát vấn đề mà hai người đã cố tình lảng tránh. Năm năm, không phải nói quên là quên được. Giống như một cái gai, nhìn không kỹ sẽ không thấy, nhưng mà nó găm vào da thịt đau đớn vô cùng. Lục Chinh không oán giận sao? Có chứ. Đàm Hi không ấm ức sao? Chắc chắn là có. Hai con nhím muốn tới gần nhau nhưng lại không chịu thu lại gai nhọn, chỉ biết đầm cho nhau bị thương, máu tươi đầm đìa. “Anh bảo em ở lại lúc nào chứ? Có từng mở miệng nói sao?” Đàm Hi cắn răng, cả người run rẩy, tay nắm thật chặt như muốn dựa vào đó để tìm sức mạnh chống đỡ cho bản thân mình. Người đàn ông cười, nhìn cô thật sâu, gằn từng chữ một, “Đàm Hi, thái độ của tôi với cô thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết: Tôi cho cô hứa hẹn, tôi dung túng cô, chẳng lẽ phải đào cả tim cả phổi ra cô mới thấy rõ hay sao? Chẳng lẽ tất cả những thứ đó còn chưa đủ thể hiện rằng tôi muốn giữ cô lại ư?” Biết rõ anh không cho phép nhưng vẫn cứ lựa chọn rời đi. “Quá tàn nhẫn!” Thân mình Đàm Hi lung lay, suýt nữa sụp đổ. Trong đáy mắt đã sớm chứa đầy nước, thấp giọng khẽ lẩm bẩm như đang nói mơ, “Em chỉ không muốn anh phải hối hận...” “Câm miệng! Tôi không thèm!” Người đàn ông phất tay áo muốn rời đi, ánh mắt mang theo sự tuyệt tình, lạnh lẽo như giữa mùa đông giá rét. “Khoan đã..” Đàm Hi túm chặt tay áo anh, hít sâu một hơi, ánh mắt thận trọng, dường như phải đấu tranh vô cùng mới có thể làm ra quyết tâm, “Nếu em nói, con của chúng ta đã sắp bốn tuổi rồi, anh có tin không?” Người đàn ông chấn động toàn thân, sự kinh ngạc còn chưa kịp xuất hiện đã lập tức bị sự lạnh lùng, trào phúng thay thế, “Ha... Tôi bị ngu mới có thể năm lần bảy lượt tin vào những chuyện bịa đặt đó của cô!” Con u? Bốn tuổi? “Năm năm không gặp, đúng là cô càng thêm tiến bộ đấy, ngay cả loại lời nói dối này cũng mở miệng ra được. Tiếp theo, có phải là muốn đưa tôi đi thăm con luôn không?” Câu nói “Không tin em có thể dẫn anh đi gặp chúng” mà Đàm Hi đang định nói ra cứ thế bị chặn ngang trong họng. Cố gian nan ngước mắt lên nhìn, cố kìm giữ nước mắt, quật cường không để chúng chảy ra, bình tĩnh mở miệng... “Anh cút đi.” Người đàn ông nghênh ngang rời đi. Đàm Hi nhìn theo bóng dáng ra đi không một chút do dự nào của người đàn ông. Rốt cuộc cảm thấy không cam lòng, gào lên, “Lục Chinh, nhớ kỹ những lời mà anh nói hôm nay, đừng có hối hận...” Bóng dáng người nào đó hơi khựng lại, rồi sau đó rảo bước nhanh hơn. Nước mắt mà Đàm Hi cố nén lại lập tức trào ra như vỡ để, chảy dọc xuống hai má. Đột nhiên, một cái khăn tay đưa ra trước mặt cô, “Cô à, nghĩ thoáng một chút, đàn ông tốt còn nhiều lắm, đừng mãi treo cổ trên một cái cây!” Một ông chú miệng ngậm thuốc lá Đông Bắc, làn da ngăm đen, cười vô cùng thật thà và chất phác, thấy Đàm Hi nhìn mình thì lại vội vàng kéo nụ cười càng tươi hơn, cố gắng để lộ ra thiện ý của bản thân mình. “Đây, khăn giấy, cổ lau nước mắt đi.” “Cảm ơn.” Đàm Hi đưa tay nhận lấy. “Đừng khách sáo, ở nhà dựa cha mẹ, ra đường cậy bạn bè! Mà... cô à, có cần tôi gọi cho cô một cái taxi để về nhà không?” Đàm Hi nhướng mày, tiện đà gật đầu, “Vâng, làm phiền chú.” “Không có gì, không có gì! Việc nhỏ thôi mà.” Đến tận khi Đàm Hi ngồi vào trong xe rồi, tài xế lái xe rời đi, người đàn ông trung niên vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn theo. Đàm Hi thu ánh mắt lại, sự yếu ớt một giây trước lập tức bị thay thế bởi vẻ trầm tư, lý tính, khắc chế, làm gì còn có dáng vẻ chật vật khi bị Lục Chinh làm cho tức giận nữa chứ. Có lẽ, cũng chỉ khi ở trước mặt người đàn ông đó, cô mới biết cười biết khóc, có máu có thịt như vậy. Bên kia, người đàn ông trung niên nhìn theo chiếc xe taxi rời đi, cho đến khi nó biến mất trong tầm nhìn, ông ta mới thu lại ánh mắt. Nụ cười ôn hòa trên mặt dần dần bị gỡ xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng. Tiếp theo, ông ta lấy từ trong túi quần ra một cái điện thoại, quen tay bấm gọi một dãy số...