Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1035: Bà nội thần trợ công, thu phục ông cụ



Trong mắt bà cụ Lục tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng đi qua đi lại.

“Hay là... để Tiểu Từ lái xe ra ngoài tìm xem nhỉ?”

Ông cụ nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng: “Người đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ còn lạc đường nữa?”

“Vậy tôi gọi cuộc nữa xem sao.”

“Trước đó đã tắt máy rồi, bà còn trông mong vào việc giờ có thể gọi được à?”

“Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, tốt xấu gì ông cũng nên nghĩ ra cách đi chứ! Ngồi đó mà nói thì có ích lợi gì?”

“Nó ra ngoài làm bậy làm bạ còn chẳng lo được! Giờ không về đã tính là gì chứ? Có bản lĩnh thì cả đời này đừng có bước qua cửa lớn Lục gia này nữa đi!”

Bà cụ Lục hít sâu một luồng khí lạnh: “Lục Giác Dân, ông ăn nói kiểu gì thế hả? Há miệng ngậm miệng là muốn đuổi người đi. A Chinh đã phạm phải tội lớn không thể tha thứ gì mà ông lại vội vàng phản án tử hình cho nó thế chứ?”

“Hừ! Bà tự xem đi...” Lục Giác Dân giơ tay, vứt ra một thứ gì đó.

“Thiệp mời?” Đàm Thủy Tâm mở ra, tầm mắt dịch chuyển xuống, “Ngân hàng Đầu tư Thịnh Mậu mời...”

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở phần tên “người mời”, hai chữ “Đàm Hi” như rồng bay phượng múa đập thẳng vào måt.

“Hi Hi đã về rồi?” Kinh ngạc, bất ngờ, hơi có một chút vui mừng như điên, Đàm Thủy Tâm đột nhiên cất cao giọng nói.

Lại nhìn thời gian tổ chức tiệc... 7 giờ tối nay!

Từ đây suy ra, chuyện Lục Chinh về muộn hoàn toàn có thể giải thích được, bà cụ Lục liền lập tức yên lòng.

Nhưng mà...

“Tại sao ông có thiệp mời mà không lấy ra hả?”

Lục Giác Dân không ưa nổi vẻ mặt vui mừng đó của bà cụ, mặt già lập tức đen lại, “Dù sao cũng không đi, lấy ra làm gì chứ?”

“Ai nói không đi? Ông mà lấy ra sớm thì kiểu gì tôi cũng phải đi một chuyến.” Giọng Đàm Thủy Tâm cực kỳ chắc chắn.

“Bà nhìn lại bà đi, hừ, người ta vừa mới gửi thiệp đã lập tức hăng hái chạy qua, sao không thấy bà ân cần với những người mời bà đi uống trà chiều thế chứ hả?”

Càng đừng nói tới mấy tiệc rượu làm ăn, mấy năm gần đây bà ấy căn bản chưa từng ló mặt.

Bà cụ Lục trừng mắt, “Chuyện này có thể giống nhau được sao?”

“Sao lại không giống nhau? Dù sao đều là xã giao cả.”

“Tôi... không thèm nói với ông!”

Lục Giác Dân giận dỗi: “Không nói thì không nói.”

Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người hậm hực, không ai nói lời nào.

Sau một lúc lâu, “Khụ... Giờ cũng khuya rồi, nên về phòng đi ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy tập thể dục buổi sáng...” Ông cụ Lục lên tiếng trước phá vỡ sự trầm mặc, có điều câu nói này được ông nói ra với vẻ cứng nhắc, khô cằn, nghe cực kỳ khó chịu.

Có thể là không quen ăn nói khép nép, chịu thua như thế nên gương mặt giả cũng vô cùng méo mó.

Đàm Thủy Tâm nghiêng người, cằm hơi hếch lên, ném cho ông cụ một cái mặt nghiêng: “Ông mệt thì ông tự đi ngủ đi, tôi còn muốn chờ A Chinh.”

“Bà chờ nó làm gì?” Nhắc tới Lục Chinh, ông cụ Lục lại lập tức nổi trận lôi đình, “Bây giờ không chừng nó đã bị đứa con gái kia làm cho thần hồn điên đảo rồi, ngay cả ba mẹ là ai cũng chẳng biết ấy chứ?”

“Ông quát cái gì mà quát Đêm hôm khuya khoắt, không thấy mất mặt à?”

“... Hừ!”

“Còn nữa...” Bà cụ thu lại vẻ tươi tắn trên mặt mình, “Ông gọi đứa con gái kia là có ý gì? Ông già, hôm nay tôi phải tranh luận tới cùng với ông mới được. Nói cho rõ nhé, Đàm Hi là cháu dâu mà tôi thừa nhận, trừ khi A Chinh có thể tự mình từ bỏ, nếu không tốt nhất định vẫn sẽ đứng ở bên phía nó.”

“Bà nghe xem bà vừa nói cái gì đi, thái độ gì thế kia! Tôi thấy rõ ràng là Đàm Hi đã dạy hư bà rồi, hai người quả thực... cá mè một lứa! Cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”

Nhớ năm đó, bà già nhà ông dịu dàng tới mức nào, chưa bao giờ dám nói lớn tiếng trước mặt ông, có thể nói là “nghe gì nói nấy”, càng chưa từng phản đối bất kỳ quyết định gì của ông.

Nhưng từ sau lần bỏ nhà ra đi đó, chỉ sau khi tới ở Bồng Lai có mấy ngày, đến khi trở về tính cách đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ biết xem phim thần tượng mà còn suốt ngày dùng điện thoại lên cái Weibo quái gì đó!

Những lời thường xuyên nhắc bên miệng không phải là “ông già” nữa mà đã biến thành “tiểu thịt tươi”, “WuliXX”, “cùng... đánh call*”, mấy cái này là cái quái gì chứ?

* Đánh call: là một từ chuyên dụng trên mạng internet Trung Quốc, chỉ một số lượng lớn fan cùng khua gậy ánh sáng và hát theo thần tượng trong các liveshow:

Rồi, mấy cái đó thì cũng bỏ qua đi, Lục Giác Dân ông đã sắp tám mươi tuổi tới nơi rồi, làm gì mà không biết độ lượng chứ.

Nhưng khoảng thời gian trước, bà già này còn nói dối ông để đi tham gia một buổi họp mặt của tên nhóc ngôi sao nào đó, còn tự xưng là “fan bà”, kết quả hội trường đông nghẹt quá mức, không đủ ô xy, suýt chút nữa phải vào bệnh viện.

Lúc ông nhận được điện thoại thì đần cả mặt ra, còn buồn bực: Chẳng phải hôm nay bà lão nhà mình ra ngoài uống trà với mấy bà bạn hay sao?

Tóm lại, mấy cái này toàn là lỗi của Đàm Hi hết!

Dụ dỗ Lục Chinh còn chưa nói, còn muốn dạy hư cả bà lão nhà ông nữa ư... không có cửa đâu!

Nhưng thực tế thì sao? Mấy năm trước bà cụ Lục đã bị “dạy hư” hoàn toàn rồi, hiện tại địa vị thời thượng nằm trong “các bà chủ có danh tiếng” cấp AAA.

Đàm Thủy Tâm vừa nghe liền lập tức nổi trận lôi đình, “Được lắm Lục Giác Dân, thì ra trong mắt ông tôi chính là một... bà già mất nết! Hôm nay cuối cùng ông cũng chịu nói thật lòng mình rồi! Ông... được lắm!”

“Không phải... Sao bà lại đổ oan lung tung cho tôi thế chứ? Tôi nói cái từ “bà già mất nết kia lúc nào?”

Đàn bà đúng là không thể nào tranh cãi bằng lý lẽ được, nhìn đi, rõ ràng đều là lỗi của Đàm Hi cả!

Giờ phút này Đàm Hi đang ngồi trong phòng sách yên lặng xem tài liệu đột nhiên thấy ngứa mũi: “Hắt xì...”

Cô đứng lên, đi đóng cửa sổ lại.

Bên này, hai vợ chồng già vẫn chưa kết thúc cuộc đấu võ mồm.

Mắt Đàm Thủy Tâm đỏ bừng, cả người run rẩy: “Ông còn dùng cả mấy câu như cá mè một lứa cấu kết với nhau làm việc xấu rồi, còn không phải là có ý đó sao?”

Lục Giác Dân nghẹn họng: “... Tôi không có mà.” “Ông có!”

“Tôi đã bảo không có là không có!”

“Dù sao tôi cũng không tin.”

“Bà!” Ông cụ Lục cắn răng, cố gắng để thấp giọng, gần như gầm nhẹ thành tiếng, “Bà nhìn xem, đã quá nửa đêm rồi, rốt cuộc bà muốn thế nào đây? Bà làm ơn nói ra đi, phải làm sao bà mới chịu nghe tôi về phòng đi nghỉ ngơi? Ha?”

Lời này để lộ rõ vẻ ấm ức không biết làm thế nào, không thể không thỏa hiệp, sắc mặt bà cụ Lục hơi hòa hoãn lại, hắng giọng...

“Cũng được, nhưng ông phải đồng ý với tôi là không phản đối chuyện của Đàm Hi và A Chinh nữa.”

“Không thể nào!”

“Ồ, thế ông cứ đi ngủ đi, tôi cứ ở đây chờ thôi.”

“Bà!” Ngực phập phồng, không ngừng thở dốc.

Trong đáy mắt Đàm Thủy Tầm xẹt qua vẻ lo lắng, nhưng vẫn cắn chặt răng, cố nhịn lại: “Nói đi, rốt cuộc có đồng ý không.”

Không khí cứng đờ.

Cuối cùng, “Tôi có thể không nhúng tay, nhưng tuyệt đối không đồng ý đâu. Bà thích thì cứ chờ đi!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Trong mắt bà cụ Lục hiện lên ý cười, cất bước đi theo: “Chỉ cần ông không ở giữa làm khó dễ thì chắc chắn hai đứa nó sẽ nhanh chóng tu thành chính quả, tôi cũng sẽ chẳng cần phải chờ chắt lâu nữa...”

“Hừ!” Ông cụ bĩu môi.

Chẳng phải chỉ là chất thôi sao, tưởng ông thèm lắm chắc?

Đàm Hi bận bịu đến gần sáng mới đi ngủ, sáng hôm sau bị đồng hồ sinh học đánh thức rất đúng giờ.

Vươn vai lười nhác, ngồi dậy, xốc chắn rời giường.

Thời gian còn sớm, thay đồ vận động, chuẩn bị ra cửa chạy hai vòng.

“Mę.”

Đàm Hi quay đầu lại, thấy Tiểu A Lưu đứng ở cạnh cửa phòng ngủ, dáng dấp bé xíu, mỏng manh.

“Chào buổi sáng, con trai.”

“Chào buổi sáng, mommy! Mẹ định đi chạy ạ?”

“Ừ, con có đi không?”

“Được ạ!”

Đàm Hi nhanh nhẹn thay đồ thể thao giúp con trai, cuối cùng chỉ vào một loạt giày nhỏ đặt ngay ngắn trên kệ: “Đi đổi nào?”

“Thứ ba từ trái sang.”

“OK, cầm lấy khăn của con, đi thôi!”

Hai mẹ con chạy quanh biệt thự ba vòng, sau đó lại tiến lên con đường lát đá hướng về công viên bên dưới.

Buổi sáng, sương bảng lảng, ánh nắng mặt trời le lói.

Một lớn một nhỏ, một trước một sau, từ xa nhìn lại chỉ thấy vô cùng hài hòa.

Đàm Hi cố gắng chạy thật chậm để cho con trai có thể bắt kịp mình.

A Lưu không rên rỉ tiếng nào, cố gắng đuổi theo, rất nhanh, mồ hôi đã chảy dọc theo hai bên má, gương mặt trắng nõn cũng bắt đầu đỏ lên.

“Còn có thể kiên trì được không?” Đàm Hi hỏi.

“... Có thể.”

“Vậy chạy thêm năm phút nữa.”

“Mười phút.”

“Được.”

Mười phút sau, tốc độ chạy của hai mẹ con dần chậm lại, sau khi thêm được một đoạn liền dừng bước.

“Con trai ngoan, có mệt lắm không?” Đàm Hi gỡ khăn lông vắt trên cổ xuống lau mồ hôi.

Tiểu A Lưu cũng học lau mồ hôi theo, nghe thấy thế liền lắc đầu: “Không mệt ạ!”

Nghỉ ngơi chừng hai phút, một lớn một nhỏ quay trở về. Người trên đường đã bắt đầu nhiều lên, ánh mắt nhìn theo hai mẹ con tràn ngập tò mò và đánh giá. Đến tận khi Đàm Hi và con trai đi vào trong biệt thự rồi, trong mắt mọi người mới lộ ra những vẻ khiếp sợ khác nhau.

“Là người ở trong ngôi biệt thự kia sao?”

“Chính là biệt thự mà nhà đầu tư cố ý để riêng ra ấy à?”

“Kìa, tự nhìn đi.”

Bởi vì đường đi khá đẹp, tính riêng tư cao, còn có một vườn hoa nho nhỏ nên lúc đó có không ít người muốn mua, thậm chí ra giá cao, cuối cùng đều bị từ chối.

“Hừ, chắc là để cho ông chủ lớn nào dùng để Kim ốc tàng Kiều rồi.”

“Con riêng còn có cơ mà.”

Tất nhiên Đàm Hi không nghe thấy những lời nghị luận chua loét đó, có lẽ dù nghe thấy thì quá nửa là cô chỉ khịt mũi khinh thường.

Quay về biệt thự, Đàm Hi sửa sang lại rồi mới vén tay áo lên, đi vào bếp làm bữa sáng.