Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1050: Ngọt sâu răng



“A Đột nhiên, trên vai truyền đến cảm giác ấm áp, quay đầu nhìn theo bản năng liên thấy đôi trong mắt đen láy và sáng của người đàn ông.

Bốn mắt giao nhau như muốn tiến sâu vào trong linh hồn đối phương.

Lục Chinh kéo áo khoác giúp cô, “Sau này ra ngoài thì mặc nhiều một chút, đừng vì đẹp mà không thèm quan tâm tới thân thể mình.”

Áo vest thủ công được may bằng chất liệu cao cấp, còn mang theo nhiệt độ của cơ thể chủ nhân lẫn mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.

Trong nháy mắt khi vừa tiếp xúc với làn da, sự ấm áp liền truyền qua từng lỗ chân lông, thấm vào trong linh hồn, y như một cái lồng vàng ngăn hết đau thương, còn Đàm Hi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên trong là không cần phải sợ bão táp mưa sa, không sợ mùa đông giá lạnh hay mùa hè nóng bức.

“Cảm ơn.” Đàm Hi nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, tự động xem nhẹ câu “Sau này ra ngoài mặc nhiều một chút” kia của anh.

Hoặc là đẹp, hoặc là chết, đây là thiên tính của phụ nữ rồi.

Huống chi ra ngoài hẹn hò, còn là với người mình yêu, sao có thể qua loa được.

Với đàn ông mà nói, bề ngoài của cô luôn hoàn mỹ; đối với bản thân phụ nữ mà nói, sự thể hiện của cô chính là một loại thái độ, thậm chí còn có thể coi là một loại lễ phép cơ bản.

Hai người đi bộ chầm chậm trên đường, giống như lại quay về những ngày tháng ấm áp của năm năm về trước.

“Lục Chinh, anh có muốn cõng em không?” Giống như trước kia vậy.

Đàm Hi đột nhiên hỏi.

Người đàn ông sững ra, sau đó khom người, vỗ bả vai: “Lên đây.” Rất biết nghe lời.

Đàm Hi tháo giày cao gót, lùi về sau hai bước, chuẩn bị nhảy.

Nhưng rồi lại dừng bước chân, suy nghĩ, kéo làn váy một chút...

Roet!

m thanh vải bị xé rách nghe cực kỳ rõ ràng. Một cái váy dài đột nhiên trở thành váy xẻ tà bên phải, dưới ánh đèn, một chiếc đùi đẹp như ẩn như hiện, trắng đến lóa mắt.

Đàm Hi lại như chẳng hề nhận ra, phát lực nhào về phía trước, thuận thế bò lên lưng người đàn ông, hai chân dài quấn lấy cái eo của anh.

Lục Chinh lập tức nâng mông cô, hơi xốc lên một chút, giữ vững, thân mình không lung lay lấy một cái.

“Đi đâu?” Anh hỏi.

“Quay về thôi.”

Lục Chinh nghe theo, công cô xoay người trở về.

Đàm Hi ghé sát vào bên tai anh, “Nặng không?” Hơi thở ấm áp làm lay động lòng người đàn ông, trái tim run rẩy...

“Không nặng.”

“Thật hay giả?” Khoảng cách càng gần.

“... Thật mà.” Lục Chinh cố gắng tự kiềm chế, “Về sau phải ăn nhiều vào.”

“Béo thì phải làm sao chứ?”

“Sờ mới có cảm xúc.”

“Hừ..” Đàm Hi túm lấy tại anh, giống véo mà chẳng phải véo, “Cho anh sờ đã tốt lắm rồi, còn ngại Đông ngại Tây nữa!”

Mắt người đàn ông sáng lên, có ánh sáng u tối xẹt qua: “Cho anh sờ hả?”

“Là em nói đấy nhé.”

“Trí nhớ tốt thế, sao anh không lên trời đi hả?”

“Bởi vì em ở dưới mặt đất.” Nơi nào có em thì mới có anh.

Lời âu yếm bé nhỏ làm trái tim bay bổng.

Trên mặt Đàm Hi chẳng biểu cảm gì nhưng trong lòng đã tràn đầy ngọt ngào.

Năm năm không gặp, người đàn ông này đã tiến bộ nhiều rồi.

“Sao không nói gì vậy?” Lục Chinh quay đầu nhìn cô, “Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất tuyệt đúng không?”

Đàm Hi lập tức nghiêm túc, “Phải, anh tuyệt... Chỉ biết dát vàng lên mặt mình thôi.”

Thở dài u oán: “Thừa nhận anh có ưu điểm khó thế cơ à?”

“Nếu chỉ biết dát vàng lên mặt cũng coi như một ưu điểm thì hẳn là không khó đâu.”

Đường, kiểu gì cũng có điểm cuối.

Rất nhanh đã về tới nơi xuất phát, BMW màu đen dừng ở bên đường, cực kỳ nổi bật.

“Thả em xuống đi.” Đàm Hi vỗ đầu vai người đàn ông.

Tuy Lục Chinh không muốn nhưng đến cùng vẫn phải nghe theo cô, hơi khom người xuống, từ từ buông tay.

Đàm Hi đứng yên, dưới đèn đường nở nụ cười lóa mắt, môi hồng răng trắng.

“Cảm ơn bữa tối của Lục Tổng, còn có cả rượu vang, và...” Cô lắc cái túi xách trong tay, bên trong là thư chuyển nhượng cổ phần, “Thời gian không còn sớm nữa, em phải về nhà với con đấy. Anh cũng về nhà sớm một chút đi.”

“Anh đưa...” Giọng nói cứng lại, lúc này Lục Chinh mới nhớ ra mình vừa uống rượu, không thể lái xe.

Vừa lúc có một chiếc taxi đi tới, Đàm Hi vẫy tay gọi dừng, kéo cửa xe ra ngồi lên: “Tạm biệt.”

Lục Chinh cúi đầu nhìn cô, cách nhau một cái cửa sổ, cũng may lúc này cửa kính xe đang hạ xuống.

Một người đứng, một người ngồi; một người cúi đầu, một người ngẩng lên.

Vừa lúc thuận tiện cho một cái hôn môi.

Mà quả thực Lục Chinh cũng làm như thế, đột nhiên cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi đỏ mình đã khát khao từ lâu, quấn quýt, dây dưa.

Đàm Hi chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó lập tức chuyên chú vào nụ hôn này.

Chủ tài xế chỉ liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu một cái liền cảm thấy ngượng không dám nhìn tiếp nữa.

Người trẻ tuổi bây giờ có thể tùy tiện hôn bất cứ nơi nào, đầu có thuần phác như thời đại bọn ống ngày xưa chứ?

Có điều tuổi trẻ mà, cũng chẳng sợ rêu rao.

Nụ hôn kết thúc, Lục Chinh hơi lùi lại, vừa lúc cho Đàm Hi có không gian để hít thở.

Mắt thấy người đàn ông lại chuẩn bị tiến tới hôn tiếp, Đàm Hi liền đè vai anh lại: “Được rồi, đừng để chú tài xế chờ nữa.”

Tầm mắt Lục Chinh lập tức bắn qua phía ghế lái, còn hơi tản ra sự lạnh lẽo.

Người tài xế bị gọi tên bất thình lình, còn bị làm bia đỡ đạn nên vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì... Chuyện đó... hai người cứ tiếp tục đi... Đừng quan tâm tới tối...”

Tức khắc, bầu không khí mập mờ kia tan thành mây khói.

Chỉ còn lại một phần tối tăm trong ánh mắt người đàn ông và hai mảnh ửng hồng trên gò má người phụ nữ như một bằng chứng cho thấy sự tồn tại chân thật của nụ hôn vừa rồi.

Đàm Hi vẫy tay với anh: “Tạm biệt nhé, Lục Tổng.”

“Khoan đã!”

“Ha?”

“Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không?”

Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, “Không đâu, em cảm thấy xưng hô này rất bình thường mà.”

“Đàm Hi, em muốn hôn rồi mà không chịu trách nhiệm hử?” Ánh mắt nặng nề, giọng đầy u oán.

“Ha...”

“Lần sau... còn gọi sai... anh sẽ... hôn cho đến khi em khóc!”

Cuối cùng, xe taxi cũng chạy, Lục Chinh đứng yên tại chỗ nhìn theo xe rời đi, chỉ vì...

Trong xe chở người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Đến tận khi đuôi xe biến mất hẳn trong tầm mắt, anh mới chậm rãi thu lại ánh mắt, xoay người đi về phía chiếc BMW đỗ cách đó không xa.

Ngồi lên xe, lấy ra một điếu thuốc, ngâm vào miệng rồi mới lại lục tìm bật lửa.

Tách...

Ngọn lửa bùng lên, anh để sát điếu thuốc vào, hít sâu một hơi, tàn lửa sáng rực.

Cất bật lửa đi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, ngửa đầu dựa lưng vào ghế, khói trắng lượn lờ, mặt mày tức khắc trở nên mơ hồ.

Nhớ tới nụ hôn ban nãy, trên mỗi người đàn ông xuất hiện một nụ cười khẽ.

Trong khói mù vương vấn, nhìn không rõ ràng nhưng lại thật sự đang tồn tại.

Cốc cốc...

Có người gõ cửa sổ, Lục Chinh hoàn hồn, ánh mắt sắc bén bắn thẳng ra ngoài.

Người trẻ tuổi bên ngoài rụt cổ lại, “Xin hỏi, có phải anh Lục không ạ?”

Ấn đường nhắn lại, “Có việc gì?”

“Tôi là tài xế taxi, vừa rồi có một cô gái gọi bảo tôi tới đây...”

Trên đường trở về, Lục Chinh cứ cười suốt, y như một tên ngốc

Thỉnh thoảng người tài xế lại liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu nhưng lại nhanh chóng nhận về một cái trừng mắt sắc bén, khiến anh ta sợ tới mức suýt nữa thì lệch tay lái, đâm vào hàng rào bảo vệ.

Lục Chinh: “Chú ý lái xe, ngó linh tinh cái gì hả?”

Người trẻ tuổi không ngừng gật đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.”

Nhưng mà chưa được bao lâu, Lục Chinh lại tiếp tục cười ngây ngô, người lái xe vội vàng quản lý chặt đôi mắt của mình.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...

Về đến nhà cũ cũng mới 9 giờ rưỡi, phòng khách vẫn còn đang sáng đèn.

Lục Chinh nghĩ tới thái độ cứng rắn của ông nội mình liền không khỏi cảm thấy đau đầu.

Bác Từ mở cửa giúp anh, “Cậu Hai đã về rồi!”

Bà cụ Lục cũng ra đón cháu, mũi hít hà, “Sao lại uống rượu hử? Ở đâu ra mà lắm tiệc xã giao thế chứ? Lần sau cứ để Hàn Uy và Tiểu Trần đi ứng phó, cháu không cần thiết cái gì cũng phải đi...”

“Không phải xã giao.” Lục Chinh cúi đầu thay giày.

“Ý? Áo khoác của cháu đâu rồi?” Lúc bà cụ Lục duỗi tay nhận lấy áo theo thói quen mới phát hiện không đúng.

Lục Chinh hơi dừng lại, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đàm Thủy Tâm, nói thẳng: “Tối nay đi ăn cơm với Đàm Hi, cô ấy mặc ít áo nên cháu đưa cho cô ấy mặc.”

“Rất tốt!” Bà cụ vừa lòng vỗ bả vai cháu trai, nhìn còn vui hơn cả Lục Chinh nữa, “Thế mới đúng chứ, mau chóng theo đuổi Hi Hi đi, sau đó tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, thế là mỗi ngày có thể trông thấy hai đứa chắt yêu rồi, đúng không?”

“Bà đã gặp chúng rồi sao?” Ánh mắt Lục Chinh căng thẳng.

Bà cụ liếc mắt một cái liền hiểu ngay suy nghĩ trong đầu anh, “Yên tâm đi, bà đi một mình, còn chơi với hai đứa trẻ cả buổi sáng đấy, ông già không đi.”

“Đàm Hi, cô ấy...”

“Con bé ấy là người tốt, yêu ghét rõ ràng. Không chỉ mời bà với bác Từ của cháu vào trong phòng ngồi mà còn để hai đứa nhỏ gọi bà là cụ nội nữa đấy.”

“A Lưu cũng gọi ạ?”

“Đương nhiên! Bà nói cho cháu biết, thằng nhóc ấy giống hệt cháu lúc nhỏ, cái mũi, đôi mắt...”

Lục Chinh mím môi, thằng nhãi đó còn chưa gọi anh là “ba” mà đã gọi “cụ nội” trước rồi.

Hù!

“... À, đúng rồi, còn có việc này nữa, bà đã quyết định mỗi tuần sẽ qua nhà Hi Hi ở năm ngày. Con bé đi làm, bà sẽ giúp con bé chăm sóc cho hai đứa trẻ, bắt đầu từ tuần tới này luôn.”

“Cô ấy đồng ý ạ?” Mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tất nhiên rồi!” Bà cụ mỉm cười rạng rỡ, thậm chí còn hơi kiêu ngạo.

Trong lòng Lục Chinh không nhịn nổi chua xót, anh còn chưa chính thức gặp mặt hai đứa con, còn chưa thoát khỏi cái nhãn “ông trẻ Hai”, sao bà nội nhà anh đã tới thẳng đó ở rồi chứ?

Anh còn chưa có được đãi ngộ đấy đầu!

Không vui chút nào!