*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người thông minh ấy mà...” Đàm Hi lắc đầu, tuy bật cười, nhưng bên trong nụ cười đó lại có ý tứ sâu xa khó nói được thành lời.
Lâm Tầm thấy cô trông giống như là đang... toan tính?
Ba ngày sau, một lần nữa tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.
Đàm Hi dẫn Lâm Tâm vào phòng họp, mọi người lần lượt đứng dậy.
“Xin mời các vị ngồi, không cần phải khách sáo quá”
Rất nhanh sau đó đã có kết quả biểu quyết, phương án chuyển đổi mô hình được 100% phiếu thông qua.
Đàm Tông Võ như cười như không nhìn Chu Chiếu Minh, có cảm giác chắc chắn như chuyện đã thành, thậm chí ánh mắt còn hiện rõ vài phần thương hại.
Dựa vào thủ đoạn của Đàm Hi, lại cộng thêm1ông ta chỉ điểm thì cái đầu heo đó không chết cũng bị lột da!
Cứ chờ xem...
Chu Chiếu Minh dường như phát hiện ra điều gì, lạnh lùng nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, sắc bén đối đầu, tia lửa văng ra khắp nơi.
Trong phút chốc, Chu Chiếu Minh cười quái dị, nhìn Đàm Tông Võ với ánh mắt thương hại đáp lễ.
Đàm Tổng Võ thấy lạ trong lòng, mắt phải nhảy loạn lên.
“...Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của các vị ngồi đây, tin rằng ngày mai của Ban Quy ở trong tay chúng ta sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, hôm nay đến đây thôi, tan họp!”
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc còn chưa quá nửa tiếng đồng hồ.
Đàm Tông Võ ngây người hẳn đi, nụ cười cứng đờ còn8nguyên trên mặt, cả người như bị thuật định thân, không thể cử động được.
Cho đến khi...
Mọi người đã lục tục rời đi, phòng họp rộng lớn chỉ còn lại ông ta và Chu Chiếu Minh.
“Đổng sự Đàm thấy thất vọng lắm đúng không?”
“... Ông đã làm gì?” Lạnh lùng ngẩng đầu lên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì cái đầu heo trước mặt ông ta không biết đã chết mấy trăm lần rồi.
“Câu này tôi phải hỏi óng mới đúng chứ?” Chu Chiếu Minh cười âm hiểm, “Nói sổ sách kế toán của tôi có vấn đề à? Trước đây tôi không phát hiện ra là Đàm Tông Võ ông lại có thói xấu thích đâm sau lưng người khác như vậy đấy? May mà Đàm tổng thông tuệ phân biệt rõ thị phi, biết là2người nào đáng tin, loại người nào không đáng tin”
Ánh mắt Đàm Tông Võ trở nên căng thẳng: “Đàm Hi nói vậy sao?!”
Gương mặt già nua của Chu Chiếu Minh trầm ngâm: “Mắng tôi à? Ông có tư cách gì chứ?”
“Vô duyên vô cớ bị người ta đẩy vào họng súng, ông thấy mình không ngu hay sao?”
“... Ông có ý gì?”
Đàm Tổng Võ cười lạnh: “Tôi đoán, Đàm Hi đã lấy được chứng cứ ông làm giả sổ sách, hơn nữa còn dùng điều này để uy hiếp ông đồng ý với phương án chuyển đổi mô hình công ty”
Ánh mắt Chu Chiếu Minh lóe lên.
“Có biết tại sao cô ta đã nắm được đầy đủ chứng cứ nhưng không trực4tiếp ông kéo khỏi cái ghế hội đồng quản trị mà lại sử dụng thủ đoạn uy hiếp khiến cho ông phải khuất phục hay không?”
“Bởi vì, cô ta cần một người để kìm kẹp tôi. Còn ông, Chu Chiếu Minh, là sự lựa chọn tốt nhất. Ha ha... đúng là nực cười! Tôi lại tự tay đặt mình lên trên bếp thiểu!”
Người tính không bằng trời tính, có ai ngờ được rằng Đàm Hi lại ra chiêu này chứ?
“Vậy thì đã sao?” Chu Chiếu Minh đột nhiên nói: “Cho dù tôi có bị lợi dụng, trở thành công cụ để kiềm chế ông, thì cũng chẳng sao hết! Đúng lúc thứ Đàm Hi muốn làm, cũng là thứ tôi luôn muốn làm. So với việc nói là công cụ, chi bằng nói rằng tôi và cô ta là đồng minh với nhau thì hơn. Dù sao thì thấy ông không thoải mái trong lòng tôi cũng thấy vui sướng đến kỳ lạ”
“Ông!”
“Đổng sự Đàm, đừng giận, nhớ phải điều dưỡng cẩn thận đấy. Tương lai chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội giao đấu. Nếu như ông đi trước một bước thì chắc chắn tôi sẽ mất đi nhiều niềm vui”
Nói xong, cười lớn sải bước đi.
Sắc mặt Đàm Tông Võ co giật, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng, nhưng cuối cùng hai mắt ông ta trợn ngược lên, mềm oặt ngã ngồi xuống ghế.
“Đàm Hi!”
Cháu gái tốt của ông ta!
Cùng lúc đó, Đàm Hi đã ngồi lên xe, đến khi đóng cửa xe lại rồi cô mới dám thả lỏng đi đôi chút.
Dựa lưng vào tấm nệm phía sau ghế ngồi, cánh môi hồng khẽ nhếch lên thành một độ cong vừa táo bạo vừa ngang ngược.
Lâm Tầm ngồi lên ghế lái, trước khi khởi động xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt đượm ý cười của người phụ nữ.
“Đàm Tổng hình như rất vui?”
“Đương nhiên rồi. Vở kịch hay gà chó cắn nhau khó khăn lắm mới được xem, nhưng mà không tận mắt chứng kiến đúng là cũng thấy hơi tiếc”
Khóe miệng Lâm Tầm khẽ giật, từ sau khi làm thư ký cho Đàm Hi, nữ thần cao ngạo trong ấn tượng của anh ta thật quá khác biệt so với thực tế.
Độc mồm, lòng dạ đen tối, cung tâm kế đã chơi là chơi tới bến luôn.
Nữ ma đầu, người phụ nữ điên không hơn không kém.
Rõ ràng có vẻ tà khí không mấy tử tế, rõ ràng là xấu xa, nhưng lại khiến người khác thấy khâm phục và ngưỡng vọng từ tận trong lòng.
Thần có tín đồ của thần, ác ma cũng có người theo đuổi của ác ma.
“Đàm Tổng, vậy liệu hai người đó có tức đến chết không?”
“Tiểu Tầm Tầm, anh học xấu rồi đấy nhé!!!”
“...” Ai dạy cơ chứ?! Hả!
“Yên tâm đi. Không đầu” Đàm Hi xua tay, ánh mắt chắc chắn, “Khả năng chịu đựng tâm lý của Đàm Tông Võ mạnh mẽ hơn nhiều so với mọi người, biết co biết duỗi, cũng là một người tài. Có lẽ Chu Chiếu Minh vừa ngả bài với ông ta là ông ta có thể lập tức đoán được là tôi đứng đằng sau giở trò. Nhưng thế thì đã sao chứ? Chuyện đã đầu vào đấy rồi, ông ta chỉ có thể dần dần chấp nhận sự thật, sau đó chấn chỉnh lại thôi.”
“Còn về Chu Chiếu Minh, con người này tuy không khôn khéo được như Đàm Tổng Võ, nhưng cũng không hề ngu. Chúng ta lợi dụng ông ta để tạo thế cân bằng với Đàm Tông Võ, Ông ta cũng đạt được mục đích thuận nước đẩy thuyền của mình. Cho nên, tôi đoán bây giờ tâm trạng ông ta cực kỳ tốt”