Cao Tường nhìn cô ta, “Là cô kêu tôi nói mà, tuy rằng không quá thiết thực nhưng khắp cả cái giới giải trí Hoa Hạ này, còn có ai có sức ảnh hưởng và đồ nội tiếng như Dạ Cô Tinh chứ?”
Triệu Thu đỡ trán, cảm thấy rất đau đầu: “Nói ra cũng trùng hợp, 10 năm gần đây Dạ Cô Tinh đều ở trong trạng thái nửa thoái lui,1sớm đã không còn quan tâm đến chuyện trong giới giải trí. Trong buổi lễ khai mạc Oscar năm ngoái, bà ấy là khách mời mà cũng không thèm lộ diện thì sao có thể lên tiếng giúp Hàn Sóc?”
Câu này không phải có ý kiến gì với Dạ Cô Tinh, cũng không dám có ý kiến, chủ yếu là vì khoảng cách giữa hai người quá xa xôi. Một người8cao cao tại thượng, đã thành thần. Một người đang vướng thân trong bùn đất, khó thoát khỏi scandal, nhìn thế nào cũng không thể dính dáng, cũng thấy không có khả năng! Cao Tường nhún vai: “Ví dụ thôi chứ không kêu cô đi tìm Dạ Cô Tinh thật. Tất nhiên, An Diệu cũng không có khả năng.”
Triệu Thu bĩu môi: “Vậy thì còn nói làm quái gì nữa!”
“Hề, tôi2nói cô này...” “Tôi thì sao?” Triệu Thu nhướng mày. Cao Tường nuốt lời ngược trở vào trong: “... Lười tranh luận với cô.” Thật không ngờ một tiếng đồng hồ sau, thật sự có người đứng nói giúp Hàn Sóc! 15 giờ 40 phút, nhà phê bình điện ảnh trứ danh ông Trang Hải vào đăng một bài dài trên Weibo, bình luận về các phương diện như chọn đề4tài, dàn ý chủ đề, kỹ thuật quay phim, ứng dụng các yếu tố và kỹ năng diễn xuất của bộ phim “Hoa Sơn Trà“.
Chọn từ cẩn thận, hành văn sắc bén, câu chữ sinh động liền mạch.
Có sự phong phú lắng đọng qua thời gian, có sự sinh động đúc kết từ tư duy, chuẩn xác rõ ràng, không đi theo một khuôn khổ nào.
Sau đó, trợ lý tung lên bức ảnh bản thảo viết tay của ông trên Weibo, đủ 36 trang, nét bút máy vừa cứng cáp vừa uyển chuyển. Trạng thái đi kèm: Sau bảy năm ông Trang đã trở lại, không vì tiền bạc không vì danh... chỉ vì một đóa hoa trà nhỏ.
Nhìn kỹ lại đoạn phê bình dài gần mười nghìn chữ của ông Trang, trong đó, phần kỹ thuật diễn xuất của diễn viên, ông vô cùng khẳng định về biểu hiện của Hàn Sóc, tán thưởng rằng...
“Một diễn viên đã trả qua sự lắng đọng của thời gian, ánh mắt toát ra nội hàm và sự từng trải, cực kỳ có linh khí.”
Ông Trang là ai?
Nhà phê bình kịch lớn tuổi nhất, sau này chuyển sang mảng điện ảnh, nổi tiếng nhờ ánh mắt chuẩn xác, lối hành văn sắc bén. Ông vào nghề 50 năm, có thể nói là đã chứng kiến sự thay đổi của nền điện ảnh đương đại của Hoa Hạ.
Hoàn toàn phù hợp với câu “đức cao vọng trọng“. Bảy năm trước, ông tuyên bố nghỉ hưu, từ đó không phát biểu bất kỳ bài văn phê bình nào, nhưng thói quen mỗi ngày xem một bộ điện ảnh vẫn không hề thay đổi.
Vào ngày 3 tháng Mười, trong một lần tình cờ, ông bước vào buổi công chiếu bộ phim “Camelia“.
Sau khi xem xong, khó nén nổi sự kích động trong lòng, nhất thời có linh cảm, ông nhấc bút lên viết ra bài văn phê bình này, sau đó do trợ lý chỉnh lý thành bản điện tử, đăng lên Weibo.
Đối mặt với sự khẳng định của “Lão Thái Sơn” này, có người đồng ý, cũng có người phản đối. Chưa đầy 20 phút, phần bình luận của bài viết tăng lên chóng mặt. “Nhịn lâu lắm rồi, có một vài điều muốn nói, không phát xét đến Hàn Sóc, nhưng "Hoa Sơn Trà quả thật rất đáng xem.” “Có cần vì một người mà phủ định cả bộ phim hay không?”
“Lần này tôi đứng về phía ông Trang.” “Thế nên Hàn Sóc đã bỏ bao nhiêu tiền để mua bài văn tẩy trắng này?”
Trả lời: “Anh ngu à? Ông Trang thiếu chút tiền này sao?” Trả lời: “Cũng có khả năng được Hàn Quốc Đống nhờ cậy chăng?” Trả lời: “Xem ra, tội phạm hút thuốc phiện cũng có chỗ dựa, không thể động vào được, đáng sợ quá.” Trả lời: “Câm mồm đi, một người đức cao vọng trọng như ông Trang mà anh cũng dám mắng chửi, lương tâm bị chó tha đi rồi à?”
Xét thấy người lên tiếng là Trang Hải Đào, đa số dân mạng đều ngậm chặt cái miệng khắt khe của mình lại, không còn nói ra những lời khó nghe nữa, cùng lắm thì chỉ trào phúng đôi câu.
Đêm đến, sau khi trải qua sự lên men vào ban ngày, chủ đề liên quan đến Hàn Sóc vẫn giữ độ hot cao. Và cái người đẩy mọi thứ lên cao trào lại là một người mà không ai ngờ đến được!
20 giờ 30 phút, trên Weibo đã lâu rồi chưa update của mình, An Diệu đăng tải một đoạn video cũ vào sáu năm trước, đây là đoạn video trong cuộc thi ca hát Bắc Cực Quang, Hàn Sóc và vài anh em cùng ban nhạc trong dáng vẻ trẻ trung, nhiệt tình cất cao tiếng hát.
Khung cảnh xung quanh ồn ào, lại được quay bằng di động, nên âm thanh không được tốt lắm.
Nhưng giọng hát đặc biệt kia, bài hát tiếng Quảng kinh điển, vẫn có thể khiến người khác nhận ra được nữ ca sĩ hát chính là Hàn Sóc! Trạng thái rất đơn giản, chỉ có ba chữ... Cô bé ngoan.
10 phút sau, Dạ Cô Tinh like bài viết. “Diệu Thần của tôi đăng Weibo rồi?!”
“Bắt buộc phải đứng về phía Hàn Sóc rồi.” “Diệu Thần của tôi nói là cô bé ngoan, thì chắc chắn là ngoan thật.”
“Đồng ý với lầu trên.”
“Ảnh hậu cũng đã like rồi, phải đồng ý thôi.”
Hướng gió xoay chuyển quá nhanh, toàn mạng từ trạng thái diss gần như chuyển sang trạng thái ủng hộ.
Rất nhiều anti-fan rơi rụng bớt. “Cao Tường! Cao Tường! Mau đến xem, chuyện này là sao?” Triệu Thu cầm di động lên lướt liên tục. Cô ta chỉ
mới đi pha một ly cà phê, sao cả thế giới đều biến đổi hết rồi vậy?” Anh ta nghe thấy, không thèm ngẩng đầu lên, “Đã thấy từ lâu.” “Sau này tôi sẽ không gọi anh là miệng quạ đen nữa.”
“Hử?”
Triệu Thu đi đến, vỗ vai anh ta: “Sau này, phải gọi là miệng hỷ thước, nói gì trúng đó.” “Ha ha... Tôi cảm ơn cô nhé!” “Lần này A Sóc được cứu rồi!” Cao Tường đồng tình gật đầu: “Đúng là được cứu thật.”
Có thể mời được hai ngọn núi lớn thế kia, vận may đúng là tốt hơn bình thường....
Điện ảnh Thế Kỷ.
Trương Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, nằm rũ rượi trên ghế, kiểu như mất sức, cuối cùng đã có thể xoay chuyển cục diện rồi, có trời mới biết anh ta sắp mệt như chó.
Bình tĩnh lại, khôi phục cảm xúc, lấy di động ra, gọi vào một số. “Alo, Chu Tổng à, chuyện đã làm xong xuôi rồi.” “Ù.”
Đàm Hi vừa mới tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng chuông di động. Cuộn khăn lông lên, ấn nút nghe máy: “Dao Dao à?”
“An An! An An!”
“Có chuyện gì? Cậu từ từ nói.”
“Tớ nói.” Nhiễm Dao thở hổn hển, “An An có động tĩnh rồi.” Ánh mắt Đàm Hi co lại, sau đó phát sáng lên, “Có ý gì?”
“Lúc nãy... An Diệu bỗng nhiên đăng Weibo ủng hộ Hàn Sóc. Sau đó Dạ ảnh hậu like bài viết. Ngoại trừ An An ra, tớ không thể nghĩ được còn có ai có thể thuyết phục được hai người này.”
Ngày hôm sau, đích thân Đàm Hi đi một chuyến đến tập đoàn Tinh Huy. “Chào cô, xin hỏi cô...”
Đàm Hi nhìn cô ta, ánh mắt trở nên hơi lạnh lùng: “Không có. Nhưng là một trong các cổ đông của Tinh Huy, tôi nghĩ mình vẫn có quyền đi lên một chuyến chứ, đúng không?”
Tiếp tân sửng sốt, đợi đến khi phản ứng trở lại thì cô đã đi xuyên qua cô ta, vào thẳng trong thang máy. Tầng 23, thư ký gọi vào số nội bộ. Dạ Huy Nguyệt: “Có chuyện gì?” “Dạ Tổng, Đàm Tổng đang ở bên ngoài.” Ánh mắt anh ta khựng lại: “Mời cô ấy vào.”
“Vâng.”
Thư ký đặt ống nghe xuống, mỉm cười: “Đàm Tổng, xin mời bên này.”
Đàm Hi đẩy cửa đi thẳng vào trong, cô đi thẳng đến trước mặt Dạ Huy Nguyệt, cũng không hề khách sáo làm gì... “An An đâu?” Đi thẳng vào vấn đề.
Dạ Huy Nguyệt nhìn cô gái trẻ tuổi có dáng vẻ hơi ngông nghênh ở trước mặt, nụ cười dần xuất hiện trên môi, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra. Người đàn ông ngoài tuổi 40, sự nghiệp thành công, chững chạc chín chắn, là hình mẫu các cô gái trẻ yêu thích.
Huống hồ, nhan sắc người này cũng khá cao, có thể xưng là “ngọc thụ lâm phong“. Nhưng ánh mắt Đàm Hi vẫn bình thường, nhìn ông ta như nhìn không khí.
“Sao nào, vấn đề này rất khó sao?” Cô nhướng mày kiếm, làm tăng thêm vài phần lạnh lùng kiêu ngạo.
“Chẳng trách...” Dạ Huy Nguyệt khẽ cười. “Chẳng trách cái gì?” “Chắc trách An An có thể trở thành bạn với các cô, dù đang ở nghìn dặm xa xôi nhưng vẫn không quên giúp đỡ lẫn nhau.” Hai mắt Đàm Hi bỗng nhiên lóe sáng, hai tay chống lên mép bàn, cả người khẽ nghiêng về phía trước: “Thật sự là cậu ấy?”
“Nếu không thì sao nào, cô cho rằng còn có ai có thể thuyết phục nữ vương đại nhân và tiểu thái tử trong nhà chứ?”
Chắc chắn là nói đến Dạ Cô Tinh và An Diệu rồi. “Có thể nói cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Tỉnh Thanh.”
“Cậu ấy đi đến đó làm gì?” Đàm Hi thấy khó hiểu.
Tỉnh Thanh thuộc khu vực cao nguyên, hoàn cảnh nghèo nàn, khí hậu cũng rất khắc nghiệt. “Du lịch, tiện thể ngồi thiền.”
Khóe môi Đàm Hi co giật. “Sao nào, không tin à?” Nụ cười của Dạ Huy Nguyệt không đổi.
“Nó nhờ tôi chuyển lời, kêu các cô không cần lo lắng. Nó sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Đàm Hi đến vội vàng, ra đi cũng vội vã. Dạ Huy Nguyệt lắc đầu, bày ra vẻ mặt bó tay: “Giới trẻ bây giờ, nói một đồng nghĩ một nẻo thế nhỉ? Một đứa hai đứa, đứa nào cũng đều không đáng tin.”
Có được đáp án mình cần, cục đá nặng trĩu trong lòng Đàm Hi tan biến.
Cho dù An An đang ở đâu, chỉ cần bình yên là được. Cô gọi điện thoại báo cáo tình hình cụ thể cho Nhiễm Dao, đầu dây bên kia cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Cảm ơn trời đất...”
Năm xưa, An An bỗng dưng thôi học, ra đi nhanh gọn dứt khoát, khiến Nhiễm Dao chẳng hề có một chút chuẩn bị nào.
Rõ ràng trước đây mọi thứ vẫn tốt đẹp, sau đó một người xảy ra chuyện, hai người xảy ra chuyện, người thứ ba cũng như thế, nói tan rã là tan rã, nói đi là đi. Đàm Hi: “Gọi điện thoại cho Hàn Sóc, kêu cậu ấy đừng trốn nữa mau trở về ngay.” Nhiễm Dao: “Ừ.”