Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1182: Không phải anh thì cũng không thể là sở kiêu



Nhiễm Dao sửng sốt.

“Giờ đây em hận anh bao nhiêu, tương lai em sẽ hận Sở Kiêu bấy nhiêu.” Tống Tử Văn nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Cô gái ngốc, cậu ta của bây giờ có khác gì với anh của 101năm trước đây đâu?” Tống Tử Văn của 10 năm sau, chức vị cao vời, ngay cả anh cũng không thể tránh khỏi việc khiến cô bị tổn thương, thì càng huống gì là 10 năm trước?

Không ai biết rõ con đường này8vất vả thế nào hơn anh. Nhiễm Dao mím môi, trong mắt ngoài sự lo lắng và mê man ra thì còn có cảm giác hoảng sợ nặng nề.

Mọi thứ Sở Kiều muốn có, cô có thể chấp nhận được không? Nếu chỉ2dựa vào sự dũng cảm đơn thuần của bản thân, đến cuối cùng có khi nào sẽ rơi vào cục diện bế tắc giống như giữa cô và Tổng Tử Văn không? “Dao Dao, đừng sợ...” Tống Tử Văn dường như nhìn thấu4hết mọi thứ. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về tấm lưng căng cứng của cô, “Đừng sợ...” Như lời nỉ non thân mật giữa tình nhân với nhau, trong mắt anh ẩn chứa tình cảm nồng nàn bị anh đè nén đã lâu.

Đôi mắt Nhiễm Dao thẫn thờ, cứ như mất đi linh hồn, để mặc cho anh ôm ấp, như một con búp bê gỗ.

Cô đang sợ.

Sợ cái cảm giác đau thương năm xưa tái hiện, sợ lời dụ dỗ đầy mùi âm mưu của Tổng Tử Văn, càng sợ bản thân cô sẽ tin là thật, từ đó rút lui... Vừa không dám chấp nhận tình cảm của Sở Kiêu, vừa không cam lòng tha thứ cho sự phụ bạc của Tống Tử Văn.

Đau đầu quá, cứ như muốn nứt ra. “Anh buông tay ra!” Không nên như thế này, cô không nên dựa vào lòng Tống Tử Văn, cũng không nên nghe những lời hoang đường của anh!

Nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, cứ như muốn khám cô vào trong xương tủy, dung nhập vào linh hồn, bàn tay to dán chặt lên tấm lưng gầy, từ từ ấn mạnh.

“Dao Dao, cho dù không phải anh thì người đó cũng không thể là sở Kiêu...” “Anh buông tay...“. “Ngoan, chia tay với cậu ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Không thể vùng vẫy được, cô chỉ có thể lắc đầu bày tỏ phản đối: “Không... không thể được...” Cô bất lực, cất tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. “Bé cưng à, rốt cuộc anh nên làm thế nào với em đây?” Ngập tràn dịu dàng như tình, ghim thẳng vào tâm hôn.

Nhiễm Dao trở về phòng, Sở Kiêu cởi áo khoác, dựa vào ghế, dáng vẻ hơi ngà ngà say. Đôi con ngươi sáng ngời ánh mặt trời giờ đây lại hòa mình với hơi rượu, khiến người khác nhìn không rõ, nhưng vào giây phút chạm vào ánh mắt của Nhiễm Dao, nó bỗng trở nên sáng rực. “Về rồi à!”

“Sao mắt lại đỏ thế kia?”

Nhiễm Dao chớp mắt: “Vậy sao?” Sở Kiêu nâng mặt cô lên, bỗng dưng nở một nụ cười ngông nghênh. Anh ta tiến đến gần, khẽ hôn lên mắt cô.

Mang theo vẻ mượn rượu làm càn.

Dáng vẻ ngơ ngác của Nhiễm Dao khiến con tim anh ta ngứa ngáy, mãi đến khi một loạt tiếng kêu “hay lắm” vang lên, mới kéo cảm xúc đang ở nơi phương xa trở về.

“A Kiêu, cháu tiến bộ hơn mấy lão già chúng ta nhiều đấy!” Mỹ nhân trong lòng, tiểu tử phong lưu. Ai mà chẳng từng có thời trẻ:

“Chẳng trách lúc nãy cứ chuốc rượu chúng ta liên tục, hóa ra là có dụng ý khác, thông minh thật!”

Sở Hoài Sơn ôm quyền xin thứ lỗi, nhưng nụ cười vẫn treo trên môi: “Để mọi người chê cười, tội lỗi quá.” “Cục trưởng Sở nặng lời rồi, có câu... không phong lưu uổng đời thiếu niên!” “Đúng đúng... chính là cậu ấy!”

Nhiễm Dao suýt chút nữa đã không duy trì được nụ cười trên môi, mí mắt và huyệt thái dương đau nhói.

May mà... “Thị trưởng Tổng trở về rồi à!” “Mời anh ngồi, mọi người đang chọc ghẹo hai đứa chúng nó đây này!” Tống Tử Văn giơ cổ tay lên nhìn giờ, mặt mày nặng nề, không hề có ý muốn tiếp chuyện. Mọi người giật mình, tỉnh cả rượu, đồng loạt ngừng cười đùa trêu ghẹo. Thái Dũng đứng lên trước, anh ta hắng giọng, “Thời gian không còn sớm nữa, buổi chiều vẫn còn phải họp, nếu mọi người không còn việc gì thì giải tán nhé, về nghỉ trưa sớm.” Nói xong, đi đến bên cạnh Tống Tử Văn. Mọi người đồng loạt đứng dậy, đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn đi thế này? Sở Kiều được Sở Hoài Sơn đỡ đứng lên, thân hình lảo đảo, nhìn Tống Tử Văn lại xoay đầu nhìn Nhiễm Dao. Sau khi tan tiệc, hơi rượu bốc lên, Sở Kiêu bắt đầu say mèm, tinh thần không còn tỉnh táo, kéo Nhiễm Dao xin lỗi rối rít.

Sở Hoài Sơn hận rèn sắt không thành thành thép, trực tiếp nhét anh ta vào xe, trước khi đi còn gật đầu mỉm cười với cô thông qua cửa xe, già dặn uy nghiêm, cả người toát ra khí thể có kẻ chức cao.

Sau đó dặn dò tài xế: “Lái xe.”

Những người khác cũng mạnh ai người ấy giải tán. Nhiễm Dao đứng trước cửa nhà hàng, gió lạnh tháng Mười hai luồn vào trong cổ áo, cả người cô run lên. Một chiếc Volkswagen màu đen dùng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, Tống Tử Văn nói: “Lên xe.” Nhiễm Dao ngập ngừng, hơi không phản ứng lại kịp.

Tống Tử Văn mở cửa xe, kéo nhẹ, cô vốn dĩ không hề có quyền lựa chọn nào khác.

Hai người ngồi vững, Thái Dũng lái xe. “Thị trưởng Tổng?”

“Về chung cư.”

“Cuộc họp buổi chiều?” “Cậu tham dự thay tôi.”

“Đã rõ.”

Đưa hai người về công tiểu khu, Thái Dũng lái xe rời đi.

Tống Tử Văn kéo cô vào trong thang máy. Anh kéo rất nhẹ, nhẹ đến mức không cần tốn sức cũng vẫn có thể vùng vẫy ra được. Nhưng cô không làm thế. Thời tiết quá lạnh, sự ấm áp luôn khiến người ta tham lam ước ao. Tham lam những thứ không nên có. Căn phòng quen thuộc, cách bố trí quen thuộc, vẫn nguyên vẹn như lúc cô rời đi. Nhiễm Dao mím môi, nhìn ngắm xung quanh.

Trên sofa là chiếc gối Hello Kitty màu hồng mà cô thích, dưới bàn trà là một đống thức ăn vặt, trên cửa sổ là một chậu phát tài và vài chậu sen đá.

Rèm cửa màu kem, khẽ đung đưa.

“Hắt xì...“.

Tống Tử Văn bật máy sưởi lên, “Qua hai phút nữa là ổn thôi, cố gắng chịu đựng một chút đã.” Anh nói xong, bọc đôi tay đông lạnh đỏ ửng của cô vào trong lòng bàn tay, khẽ hà hơi sưởi ấm. Nhiễm Dao mím môi, rút ra: “Cảm ơn.”

Bàn tay trống rỗng, anh nhếch khóe môi, cố gắng che giấu sự ảm đạm trong mắt, xoay người vào phòng bếp. Không lâu sau, anh bưng một ly nước nóng, nhét vào tay của Nhiễm Dao. “Mới thay ga giường, nếu em không ngại thì có thể vào phòng nằm nghỉ.” “Không cần đâu.” Cô ngồi trên sofa, hai tay cầm ly nước đặt trên đầu gối, hơi ấm lan tỏa vào từng lỗ chân lông. Tống Tử Văn không ép buộc nữa, anh xoay người vào phòng sách. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhiễm Dao thở phào, tấm lưng căng cứng bỗng rũ xuống.

Cô bật tivi lên, nhìn vào phòng sách, âm thầm chỉnh âm lượng nhỏ lại. Trong phòng sách, Tống Tử Văn xử lý hai tài liệu không quan trọng lắm, giơ cổ tay lên nhìn giờ, đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Rời khỏi phòng sách, đi đến phòng khách, tìm kiếm bóng dáng ấy theo bản năng, ấn đường càng ngày càng nhíu chặt.

Không có...

Vẫn không có...

Ra ngoài ban công, ngoại trừ vài gốc cây đang run rẩy trong gió đông ra thì vẫn không nhìn thấy cô.

Tống Tử Văn xoay người vào phòng, đột nhiên, bước chân khựng lại.

Quan sát đất trong chậu, có hơi ẩm ướt, rõ ràng là vừa được tưới nước.

Anh trở về phòng khách, đi vòng đến trước sofa, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng đang ngủ say, cuộn tròn người trên sofa, nằm với tư thế trong bụng mẹ. Anh thở ra, lấy tấm chăn lông từ trong ngăn kéo ra, khẽ đắp lên người cô.

Rồi ngồi xổm xuống, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, đột nhiên, ánh mắt khựng lại trên đôi mắt của Nhiễm Dao.

Đôi hàng mi vốn dày rậm ngay ngắn, giờ đây lại dính lại với nhau, khóe mắt vẫn còn vương dấu nước mắt, dường như vẫn chưa khô hẳn. Con tim Tống Tử Văn co rút, muốn lau đi cho cô, nhưng lại sợ sẽ đánh thức cô dậy.

Tiến không được, lùi không xong, rơi vào thế lưỡng lự. Cuối cùng anh vẫn cắn răng, chạm vào khuôn mặt anh đã nằm mơ thấy vô số lần nhưng không thể nào chạm vào được, giây tiếp theo, anh biến sắc.

“Dao Dao... Tỉnh dậy nào, em đang sốt cao.”

“Nhiễm Dao!”

“Ưm... A Văn, khát nước... anh có thể rót một ly nước cho em không?” Giọng nói mềm mại, giống như cách cô làm nũng với anh như khi hai người vẫn còn yêu đương nồng cháy. Tống Tử Văn rót nửa ly nước ấm vào chiếc ly thủy tinh trên bàn, sau đó đưa đến bên miệng cô. Nhiễm Dao uống hết, những mắt vẫn nhắm chặt, cả người mơ mơ hồ hồ: “Khó chịu quá...”

“Ngoan, chúng ta đi bệnh viện.” “Không đi...” Nhiễm Dao mơ một giấc mơ thật dài, không nhớ rõ nội dung, nhưng hai khuôn mặt lại không ngừng hoán đổi cho nhau.

Tống Tử Văn của 10 năm trước và Sở Kiêu của bây giờ dung hợp đầy kỳ dị vào nhau, đan kết thành giấc mơ kỳ lạ.

“... Đừng!”

Cô bỗng dưng mở mắt, trần nhà trắng tinh đập vào mắt. Nhiễm Dao ngơ ngác, một lúc sau, ký ức mới dần khôi phục. Cô ngồi lên xe của Tống Tử Văn, còn về chung cư của anh, ở nơi ấy, chỗ nào cũng đều là ký ức xưa. Cô muốn đi, nhưng lại bị một sức mạnh kỳ lạ kéo trở về, không thể đứng dậy. Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

“Đã đỡ hơn chưa?” Giọng nói trầm khàn, mang theo vài phần gợi cảm. Nhiễm Dao nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu của anh. Cô giật mình, không dám tin người đàn ông có dáng vẻ mệt mỏi, râu ria lúng phúng này chính là “Thị trưởng Tổng” uy nghiêm, chính trực. “Có muốn uống chút nước không?” Lúng túng gật đầu. Không lâu sau, một ly nước ấm được bưng đến trước mặt cô, bên trong còn cắm thêm một cây ống hút. Tống Tử Văn: “Há miệng ra.” Nhiễm Dao làm theo theo quán tính. Đến khi chất lỏng ấm áp vào cổ họng chảy xuống dạ dày, cô mới phản ứng trở lại: “Tôi... bị sao thế này?” “Cảm, sốt cao không hạ.”

“Còn anh...” “Dao Dao, em đã ngủ suốt một ngày.”

Anh đã chăm cô suốt một ngày.