Quay xong một cảnh mưa, Hàn Sóc quấn khăn lông ngồi trên ghế đẩu, trong tay ôm cốc giữ nhiệt, miệng cốc bốc lên hơi nóng.
“Chole, ăn cơm thôi!” Đạo diễn vẫy tay với cô.
“Hình như hôm nay ăn hơi muộn nhở?”
“Vì chúc mừng cô được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất nên đã vận chuyển riêng từ khu chợ phía Đông về đây một đám thực phẩm tươi ngon, thế nên mới mất hơi nhiều thời gian một chút. Cô qua1đây nếm thử xem có ngon không nào?”
“Cảm ơn đạo diễn.” Hàn Sóc mở đóng gói ra, vì bên ngoài bọc giấy bạc nên bên trong vẫn còn rất nóng.
Giây tiếp theo, không nhịn được nhướng mày.
“Wow! Cơm tẻ, rau dưa tươi ngon, còn có cá chưng tương, toàn là đồ ăn Hoa Hạ nha!” Không đợi Hàn Sóc đáp lời, bên cạnh đã có người lên tiếng khen ngợi trước.
Đi ra nước ngoài, có thể ăn được món ăn quê nhà quả thực không dễ chút nào, huống chi, nơi8này còn là ngoài ngoại thành, điều kiện gian khổ, hoàn cảnh khắc nghiệt.
“Chole nhìn xem đạo diễn đối xử với cô tốt chưa kìa? Chúng tôi chỉ có phần hâm mộ, ghen ghét mà thôi.”
“Có bản lĩnh thì cô cũng được đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất đi, tôi mời cô tới trung tâm thành phố ăn nhà hàng luôn.”
“Còn quên chưa chúc mừng chị Chole...”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Mọi người thi nhau nói lời chúc mừng, đương nhiên, trong đó cũng chẳng thiếu những kẻ ghen ăn tức2ở. Hàn Sóc chỉ cười cho qua chuyện. “Chole, dù gì cô cũng phải tỏ vẻ vui sướng một tổ chứ? Đã được đề cử nữ chính xuất sắc nhất rồi mà còn không thấy hài lòng à?” Người hỏi chuyện là người bình thường khá thân cận với cô, phó đạo diễn, cũng là người Hoa Hạ nên khi nói chuyện thì dùng thẳng tiếng Hoa Hạ.
Hàn Sóc cười, “Xóa hai chữ để cử đi thì tôi sẽ càng vừa lòng hơn.” “Đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất4mà xóa hai chữ đề cử đi thì thẳng phải sẽ thành...”
Éc!
Phó đạo diễn bật ngón tay cái lên với cô, trâu bò!
Hàn Sóc vừa ăn cơm vừa nhìn về phía xa xa, ánh mắt không có tiêu cự.
“Giáp mòn trăm trận cát vàng. Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về.” Cô không quên.
*****
Điện ảnh Thế Kỷ, văn phòng Tổng tài.
“... Cút! Một đám vô dụng, cút hết ra ngoài cho tôi!”
Nghe tiếng gầm gừ truyền ra từ bên trong, thư ký ở bên ngoài run như cầy sấy, núi lửa phun trào rồi, quá khủng bố! Rất nhanh, một đám đàn ông mặc vest đi từ bên trong ra, ai nấy đều ủ rũ xám xịt.
“Tiểu Thiệu! Đâu rồi?”
Nghe sếp lớn triệu hoán, thư ký trẻ tuổi run bần bật những bước chân lại không hề chậm trễ, lập tức đi vào: “Chu Tổng, anh.. tìm tôi ạ?”
“Pha một ly cà phê.”
“Vâng.”
“Còn nữa, bảo Amy tới đây gặp tôi.” “Nhưng mà chị Amy đã tới phim trường rồi, ở phim trường Quân Sơn, có lái xe về nhanh nhất cũng mất tới bốn mươi phút.” Huống chi, đã sắp tới giờ ăn trưa, đúng là lúc giao thông ách tắc nhất. “Phim trường? Cô ta là diễn viên cần phải tự mình lên diễn hay là đạo diễn cần phải cả ngày nhìn chằm chằm vào camera hả?”
Thư ký cam tịt, da đầu run rẩy: Chị Amy, em đã cố hết sức rồi.
“Đi, lập tức gọi điện bảo người quay về đây cho tôi!”
Một tiếng rưỡi sau, Amy mới quay về tới công ty. “Tiểu Thiệu.”
“Chị Amy, chị phải cẩn thận đấy.” Nói liền đưa mắt nhìn thoáng qua về phía bên trong. “Tình huống thế nào rồi?”
“Núi lửa phun trào, đã có không ít người chết.”
Amy nuốt nước bọt: “Này, ăn cơm trưa chưa?”
“Không cần ạ, em vừa mới ăn xong...” “Không phải hỏi cậu, tôi hỏi tòa núi lửa đang hoạt động bên trong kia kìa.” “Không đâu, toàn phun là phun, nào còn quan tâm ăn uống nữa chứ?”
Ánh mắt người đàn ông nghiêm túc, mắt lạnh đảo qua, “Từ tháng Chín năm ngoái tới nay, gần nửa năm, nữ chính của Bình minh sau đêm lạnh vẫn còn chưa chọn được! Tôi giao chuyện này cho cô, kết quả thế nào rồi hả? Nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, hoặc là dừng hạng mục này lại, hoặc Cận Kỷ Nguyên sẽ chọn đối tác khác ngay, dù là kết quả nào thì cũng không thể cứu vãn được tổn thất mang tới cho công ty, ai sẽ gánh trách nhiệm này hả? Cô? Tôi? Hay hội đồng quản trị?”
“Dừng hạng mục? Chọn đối tác khác? Ai nói thế?” Amy hừ mạnh một cái, “Sao tên Cận Kỷ Nguyên đó không lên trời luôn đi?”
“Chu Tổng, không phải tôi nói xấu người sau lưng, khua môi múa mép gì đâu, nhưng mà cái tên Cận Kỳ Nguyên này quá con mẹ nó... lắm yêu sách! Lúc trước tôi đẩy qua cho anh ta toàn bộ tài nguyên tốt nhất trong tay mình mà anh ta thì cứ kén cá chọn canh, nói Bình San quá già, Chu Tịnh quá phong trần. Trong
mắt anh ta, ảnh hậu chẳng khác nào một nhánh cỏ dại ven đường ấy, căn bản chẳng đáng một xu! Sau đó lại yêu cầu ra nước ngoài tuyển chọn, được, để anh ta vui vẻ, Thế Kỷ đã bỏ tiền ra, tôi vội trước vội sau, cuối cùng tuyển ra được ba người có thực lực nhất. Kết quả anh ta còn chẳng thèm nhận ai, trực tiếp tuyên bố đã tìm được nữ chính! Chỉ vì để giải quyết hậu quả cho anh ta mà tôi suýt chút nữa chạy tới gãy cả chân, thế cũng chưa đáng là gì, phỏng chừng còn có thể lấy luôn cái mạng này của tôi ấy chứ.”
Amy nói đến đoạn sau thì sự phẫn nộ đã hóa thành đau khổ, nước mắt lấp lánh rồi. Sắc mặt Chu Dịch hơi hòa hoãn lại, lửa giận cũng giảm xuống không ít: “Cận Kỷ Nguyên ngoại trừ lúc nào cũng nhắm tới cái tốt hơn thì cũng chẳng bệnh gì...”
“Cái này mà gọi là nhắm tới cái tốt hơn à? Rõ ràng là soi mói, chọn xương cứng giữa một đống trứng gà! Ngoại trừ Chole ra, anh ta chẳng thèm để mắt tới ai nữa, được rồi, cứ đổi đối tác hợp tác đi, để Tinh Huy đầu tư cho anh ta cũng được!”
Chu Dịch nhíu mày: “Cái này... sao lại liên quan tới Hàn Sóc?” “Sau khi Cận Kỷ Nguyên xem “Hoa sơn trà" xong thì bị trúng độc mang tên Chole luôn, mấy ảnh hậu cũng chẳng bằng một đóa hoa sơn trà nhỏ tươi mát.”
“Anh ta muốn Hàn Sóc vào vai nữ chính?”
“Nếu lần này Chole thành công lấy được giải Gấu Vàng, chỉ sợ tiên trên trời cũng chẳng lọt được vào mắt tên họ Cận đó. Ha... Đúng là chiều quá đâm sinh hư!”