Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1212: Tìm người



Không ở khách sạn, cũng không ở Tinh Huy, vậy rốt cuộc là đi đâu chứ?

Chẳng lẽ... Đồng tử Chu Dịch co lại, chẳng lẽ cô ấy đã đưa con trai quay về Hồng Kông rồi? Địa bàn của Hàn Quốc Đống, cho dù hắn có đuổi tới đó cũng chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt gì.

Quả thực đáng chết!

Sau một hồi thở hổn hển vì tức giận, con sư tử điên cuồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi đối sách.

Việc cấp bách1trước mắt là phải tìm được người đã.

Chu Dịch ngẫm nghĩ, sau đó cầm điện thoại lên, bấm gọi một dãy số... “Lâm Tổng, chào anh, tôi là Chu Dịch đây, lâu rồi không gặp. Có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ một chút... Không, không phải chuyện lớn gì đâu... Anh quá khiêm nhường rồi... Chuyện là thế này, lúc trước tôi nghe nói Tổng giám sát bộ phận tài vụ của Lâm Thị ôm tiền bỏ trốn, sau năm ngày mới phát hiện ra, nhưng kết8quả vẫn cứ bắt được người, có chuyện này đúng không?”

Đầu bên kia cười to: “Đúng là có chuyện đó, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của cảnh sát nhân dân ấy.”

Chu Dịch nhếch môi, “Anh đừng lòng vòng với tôi làm gì, chạy được năm ngày rồi mới phát hiện ra, chỉ mất thời gian nửa ngày đã tóm được người, nếu nói không dùng thủ đoạn gì thì tôi không tin đâu.”

“Nghe cậu nói kìa...” “Lâm Tổng, chúng ta cứ nói thẳng với nhau nhé.2Nếu trên tay anh có mối quan hệ, nếu không ngại thì cho tôi mượn dùng đi, coi như Chu Dịch tới đây thiếu anh một ân tình.”

“Chuyện này...”

“Chẳng phải lần trước anh nói có cô con gái nuôi muốn diễn vai nữ số hai trong phim “Duyên phận ngôi sao hay sao...”

“OK!”

Chu Dịch thở phào: “Vậy phương thức liên lạc?”

“Cậu gọi cho số điện thoại này đi 1388315**, cứ nói là tôi giới thiệu.” “Đối phương xưng hô thế nào?” “Họ n, cậu cứ gọi người đó4anh Ân là được rồi.”

“Cảm ơn.”

Bên này, Chu Dịch lập tức gọi cho anh n” kia, nói ra yêu cầu của mình, sau khi chốt lại giá cả,“... Muộn nhất là khi nào sẽ có tin tức?”

“Trong vòng tám tiếng.”

“Được.” Hiện tại là 6 giờ chiều, như vậy nghĩa là trước 2 giờ đêm nay sẽ tìm được người.

Chu Dịch kết thúc cuộc gọi, lấy áo vest, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới hầm ngầm.

Mặt trời đã ngả về Tây, về tới nhà vừa đúng 6 rưỡi.

“A Dịch về rồi.” Bà Chu nghe thấy tiếng xe thì lập tức chạy ra đón.

“Mẹ.” “Hôm nay công việc có bận lắm không?” “Bình thường ạ!”

“Có mệt không?” “Cũng bình thường.”

“Đã đói chưa? Để mẹ bảo chị Lưu dọn cơm.”

“Vâng. Ba đâu ạ?”

“Đang chăm sóc đám hoa cỏ của ông ấy.” Chu Dịch thay dép rồi đi vào nhà, bà Chu cầm lấy cái áo vest trong tay hắn rồi treo lên mắc, đi theo vào trong phòng khách.

Trong tivi đang phát tin tức về giới giải trí. Chu Dịch nhíu mày, “Sao mẹ lại xem mấy cái này?” Bà Chu cười, “Giờ con đang làm về cái này, mẹ quan tâm thêm một chút thì có sao đâu cơ chứ?” Nghiễm nhiên mang tư thái “người mẹ tốt“. Chu Dịch nhếch môi, cũng không nói gì mà chỉ cầm điều khiển từ xa lên đổi kênh.

Mấy năm trước, Chu gia gặp phải biến cố lớn, từ Tân Thị chạy tới thủ đô, Chu Dịch cũng từ cậu ấm ăn chơi không nghề nghiệp bị bắt biến thành trụ cột trong nhà, gánh trên vai cả một gia tộc, địa vị cũng theo đó tăng lên.

Ngay cả mẹ hắn lúc nào cũng phải nịnh nọt, lấy lòng con trai.

Thật đúng là...

Châm chọc khó nói thành lời.

“Bà chủ, đã dọn cơm xong rồi.”

Bà Chu thận trọng liếc nhìn con trai, “Nếu con không thích thì sau này mẹ sẽ không xem nữa. Đi thôi, ăn cơm dã.”

Chu Dịch đứng lên, đi về phía nhà ăn. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã rút điện thoại ra nhìn không dưới ba lần.

“Còn chuyện chưa xử lý xong sao?”

“Không.”

Bà chu im lặng, không dò hỏi thêm nữa.

Rất nhanh, ông Chu cũng từ bên ngoài trở vào, ba người cùng ngồi xuống ăn cơm. Trong bữa cơm, ngoại trừ tiếng bát đũa va vào nhau thì không còn âm thanh gì khác nữa. “Con no rồi.” Chu Dịch đặt đũa xuống, đi lên lầu. “A Dịch, sao còn không ăn thêm chút nữa? Mới có nửa bát cơm...” “Được rồi, bà ăn của bà đi, chẳng lẽ nó không biết chừng mực à?” Ông Chu trách mắng. Bà Chu lại hậm hực ngồi vào chỗ của mình.