Tưởng Phán Phán nhún vai cười, không hề cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối, “Đi thôi Khốc Phong, đi xem mấy bạn thỏ con nào!”
Hàn Sóc vẫy tay, Tiểu A Thận tung tăng đuổi theo.
Gia Hoa bế Coco đang tự chơi nghịch đất lên theo sát1phía sau: “Chị, từ từ đã, chúng ta là hàng xóm.” Còn Lâm Thơ Thơ và Mộc Đầu, sau khi chọn xong liền lấy bản đồ rời đi luôn, có thể thấy được năng lực hành động mạnh cỡ nào. Lý Sương đứng yên tại chỗ, có vẻ8hơi xấu hổ khi bị cô lập. Cô ta cắn môi, cuối cùng vẫn là tổ đạo diễn đưa hai mẹ con về chỗ ở.
Kết quả, vừa vào cửa đã choáng váng. Chỗ ở bé như lỗ mũi, chỉ có đúng một cái tủ gỗ, một cái giường,2trên giường có treo màn, bụi bẩn bám vào dày ước chừng cả đốt ngón tay út ấy chứ. Không có nhà tắm, không có bếp, thậm chí WC để giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản cũng chẳng có. Lý Sương bị dọa cho ngẩn ra4tại chỗ. Nếu có thể, cô ta thậm chí còn chẳng muốn bước vào. Cô con gái đang ngủ say trong lòng mẹ dường như cũng cảm nhận được sự ác liệt của hoàn cảnh sống nên càng nhíu mày chặt hơn, mang theo vài phần bất an.
“Được rồi, hai người nghỉ ngơi đi, chiều nay còn nhiều việc lắm.” Ông chủ biên đạo đưa hành lý vào xong liền có lòng tốt dặn dò.
“Vậy nếu muốn đi toilet...” Lý Sương hơi bối rối, cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Nếu không phải vì để ý tới một đống máy quay xung quanh, có lẽ cô ta đã hét lên thành tiếng rồi. “Ồ, ở đây không có WC đầu, có thể tới chuồng nuôi heo của mấy nhà dân xung quanh đây dùng nhờ.” “Chuồng heo ư?” Mặt đẹp biến sắc.
“... ở nông thôn đều dùng chuồng heo làm WC mà. Có điều tôi thấy điều kiện của nhà bên cạnh không tệ đầu, có tường xi măng ngăn cách giữa chuồng heo và WC, có thể dùng làm phòng tắm được luôn.”
Lý Sương hoàn toàn đờ đẫn. Cô ta hối hận rồi, ở một phòng đầy mùi phân thỏ còn tốt hơn chán cái nhà tranh này.
Đi bộ chừng hai mươi phút, hai mẹ con Hàn Sóc và hai mẹ con Gia Hoa cũng tới được chỗ ở của mình, quả đúng là hai nhà sát cạnh nhau, chỉ có đúng một con hẻm nhỏ lát đá xanh ngăn cách ở giữa mà thôi.
Nhưng “nhà gạch ngói đỏ” của Hàn Sóc bên này có vẻ rộng rãi hơn, vừa vào cổng đã gặp một cái sân rộng, có thể tự do hoạt động.
Thu thập hành lý xong, rửa mặt qua loa một chút, bắt đầu nghỉ trưa.
Tổ đạo diễn lặng lẽ rời khỏi căn phòng, đương nhiên đều để máy móc lại. Ánh hoàng hôn rải khắp nhà nhỏ, nghiêng nghiêng hắt vào từ cửa sổ phía Tây, vừa lúc dừng ở cuối giường, phủ lên căn nhà yên tĩnh và lặng lẽ một màu vàng như quýt chín.
Lúc Hàn Sóc dậy thì A Thận đã mặc xong áo khoác, nửa người dưới vẫn còn rúc trong chăn, hai chân duỗi thẳng, bên trên đặt một cuốn sách, đang lặng lẽ đọc. “Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
Hàn Sóc kéo bìa sách ra lật xem cho rõ ràng, A Thận không hề ngăn cản.
“Tác giả...”
Gabriel José de la Concordia García Márquez.
Tha thứ cho cô đột nhiên tắt tiếng, bởi vì những chữ như tiếng Anh mà không phải tiếng Anh này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của cô rồi. Có chắc đây là tên gọi của một người không thế? Hàn Sóc đổi giọng, cười hỏi: “Ai thế?” Tác giả này... là ai thế: Cũng mệt cô có thể hỏi thăm được.
A Thận: “Gabriel Garcia Marquez.” “... Oh.” Vẫn cứ không biết. Lúc này, tổ đạo diễn tiến vào, anh chàng quay phim khiêng máy lên vai rồi đưa ra một tầm card.
“Gì thế?” Hàn Sóc mở ra, hắng giọng, “Thẻ nhiệm vụ: Mời các mommy và bảo bối hãy tới tập hợp trước cửa Nhà của Sao" trước 6 giờ tối.”
Đúng sáu giờ.
Năm đội “mẹ và bảo bối” đều tới đông đủ. Sau hai giờ nghỉ trưa, mẹ con Hàn Sóc hăng hái hơn gấp trăm lần. Lý Sương thì có vẻ hơi xơ xác, không ngừng ngáp vặt, trên tay, trên mặt nổi đầy mụn đỏ, gương mặt được trang điểm tinh xảo đã phai đi quá nửa, lại không trang điểm lại nên nhìn vô cùng tiều tụy, nụ cười cũng theo đó ảm đạm hơn không ít.
May là cô ta cũng hiểu mình là người nổi tiếng nên biết dùng kính râm và mũ lưỡi trai che giấu.
Hàn Sóc nhìn qua tổ khách mời còn lại...
Lâm Thơ Thơ mặc áo ngực vận động, lúc vặn mình lập tức lộ ra thân hình mạnh khỏe, hoàn mỹ, chỉ cần hơi giơ tay thì vạt áo cũng bị kéo lên cao, có thể nhìn rõ ràng cả đường cong của cơ bụng.
Tưởng Phán Phán thì mặc một cái áo có mũ, kết hợp với quần jeans, nhìn có vẻ tùy tiện những trang sức phối hợp lại sáng tạo khác người, cái mặt dây trên cổ nhìn từ xa thì chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng lại gần mới phát hiện thực ra nó là một từ đơn tiếng Anh... “cool”, rất ngầu. Gia Hoa thì duy trì phong cách lạnh lùng quen thuộc, áo khoác màu đen, trên cổ tay đeo một dây đăng ten màu lục, nhìn vừa mạnh mẽ lại không mất đi sự nữ tính. Nở một nụ cười, Hàn Sóc không khỏi than nhẹ, người của giới giải trí ai cũng có thần thông riêng, không thể coi thường được.
Tổ đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ, nguyên liệu nấu ăn tối nay yêu cầu các bảo bối tự mình đi tìm, xét thấy tuổi của Coco còn quá nhỏ nên Lâm Thơ Thơ chủ động yêu cầu để cô bé đi cùng Mộc Đầu, nguyên liệu nấu ăn chia đều cho hai nhà.
Tuy rằng không công bằng nhưng lại rất có nhân tính. Tổ đạo diễn gật đầu: “Được, cứ thế đi! Nhớ kỹ, các cháu chỉ có ba mươi phút thôi...” Mộc Đầu dẫn Coco đi, suốt đường đi luôn nắm tay che chở cho cô bé, quả thực rất có tác phong làm anh.
Bên này, A Thận và Khốc Phong hoàn toàn không cần người lớn sắp xếp đã tự động tổ đội với nhau. Năm đứa trẻ, trừ bốn đứa ra, chỉ có tiểu công chúa Kitty của nhà Lý Sương là phải đơn độc một mình. “Mommy, con không muốn đi...” Cuộn mình uốn éo, cái giỏ tre nhỏ bị cô bé ném ra thật xa. Lý Sương ngồi xổm xuống, “Bảo bối, con không thể như thế, các anh và em gái đều đã đi làm nhiệm vụ hết rồi, sao con có thể lười biếng được chứ?” “Con sợ. Lỡ đâu... lỡ đâu gặp phải con chó thì phải làm thế nào?” Giọng trẻ con non nớt để lộ ra sự ngây thơ.
“Có chú quay phim đi cùng mà, chú ấy sẽ bảo vệ con.”
“... Không thích.”
Lý Sương thấy hơi tức giận nhưng vẫn khống chế cảm xúc rất tốt, “Nếu Kitty không tìm được nguyên liệu nấu ăn thì đêm nay chúng ta sẽ không có cơm để ăn, không có cơm ăn thì chỉ có thể nhịn đói, con thích như thể sao?”
Khuyên can mãi, cô bé mới hơi thả lỏng ra, “Vậy con muốn đi cùng nhóm anh Khốc Phong cơ!”
Cái này... Lý Sương liếc nhìn Tưởng Phán Phán và Hàn Sóc, vẻ mặt khó xử. Tưởng Phán Phán lập tức gọi Khốc Phong đã đi xa được một đoạn quay về. A Thận thì không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ quan sát tình hình bên này.
Tưởng Phán Phán: “Khốc Phong, con đưa em Kitty đi cùng đi.”
“Vâng.” Các cậu bé con tuổi này vẫn không có gì bài xích với việc ở chung với người khác phái.
Hàn Sóc biết con trai mình không thích nên cũng không tỏ vẻ khách sáo làm gì, dù sao cũng đã có “bà chị tốt” rành đối nhân xử thế Tưởng Phán Phán ở đây rồi, cũng chẳng tới phiên cô làm người tốt.
Quả nhiên...
A Thận thấy Khốc Phong dẫn theo Kitty tới đây thì cũng chẳng quay đầu lại nữa mà rời đi. Chú quay phim ngơ ngác, anh ta vốn muốn chờ bên kia lại đây hội hợp rồi đi cùng nhau, ai ngờ cậu bé này lại tự mình đi trước.
Anh ta vội vàng đuổi theo. Khốc Phong giậm chân tại chỗ: “A Thận! Sao cậu không đợi tớ với.” Kitty mím môi, cô bé còn muốn đi cùng anh đẹp trai kia cơ mà.
Trong lòng A Thận thì đang nghĩ: Ngoài Hạ Hạ ra, đám con gái khác đều phiền phức hết, hừ, vô cùng phiền phức.
Năm đứa bé đi rồi, nhóm các bà mẹ liền ngồi ngắm hoàng hôn, thỉnh thoảng lại nói vài câu chia sẻ cách nuôi dạy con.
Lâm Thơ Thơ đã không còn trầm mặc nữa mà nói rất nhiều, chuyện này đủ thấy là cô rất có kinh nghiệm trong phương diện nuôi dạy con.
Những người khác chỉ thỉnh thoảng xen mồm vào, riêng Hàn Sóc thì từ đầu tới cuối chẳng hé răng lấy nửa câu.
Trong lòng, nặng trĩu.
Bởi vì, cô chẳng biết gì!
cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ mỗi việc sinh con ra, bản thân mình đã làm được gì cho thằng bé chứ?
Đồ dùng trẻ con là do Khương Mỹ Linh chuẩn bị, phòng trẻ con là do anh trai cô (cậu của thằng bé) trang hoàng, nhà trẻ là do Hàn Quốc Đống liên hệ.
Haizz...
Cô đã làm được gì nhỉ?
Cô dạy A Thạn chơi game, có họp phụ huynh thì cô sẽ đi, chưa từng vắng mặt mỗi lần tới công viên trò chơi, cô còn dẫn con trai đi tham quan nhà ma nữa, còn dạy thằng bé đọc tiểu thuyết huyền huyễn, tiểu thuyết ngôn tình... Hàn Sóc đỡ trán, so với kinh nghiệm của bốn bà mẹ còn lại, cho nghe nhạc, thai giáo, cô thì biết làm gì chứ? Thấy thật xấu hổ.
“Mẹ A Thận thì sao? Sao không nói gì thế?” Lý Sương đảo mắt nhìn về phía cô.
“Đúng thế, chị à, chị đã dạy con như thế nào vậy? A Thận quá ngoan, vừa rồi lúc đi trên đường thấy em toát
mồ hôi đầy đầu còn hỏi em có cần khăn giấy không nữa.” Gia Hoa thuận thể kéo tay Hàn Sóc, hai mắt bắn đầy trái tim hồng.
Sao bảo lạnh lùng, cao ngạo cơ mà? Tưởng Phán Phán gật đầu phụ họa: “Giống y như một quý ông nhỏ.”
“Cái đó...” Hàn Sóc vừa cảm thấy xấu hổ nhưng cũng vừa cảm thấy rất kiêu ngạo. Tuy rằng cô chẳng có tí công lao nào trong sự ưu tú của con trai, nhưng tóm lại thằng bé là do cô sinh ra! He he he!
“Mẹ A Thận à, sao cô lại ấp a ấp úng mãi thế: Chia sẻ cho mọi người nghe với nào.” Lý Sương chớp mắt, vẻ
mặt tràn ngập tò mò. “Thực ra...” Đối diện với ánh mắt chờ mong của bốn bà mẹ, rốt cuộc Hàn Sóc cũng lên tiếng, “Đại đa số thời gian, đứa bé này đều ở bên bà ngoại.”
Mọi người: “...” Hàn Sóc sợ bọn họ không tin còn bổ sung như thật: “Thật đấy! Tôi hoàn toàn mặc kệ!”