Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đón Nhiễm Dao tan ca, nhưng lại là lần đầu tiên anh ta chờ đợi với tâm trạng thấp thỏm bất an.
Một giây. Hai giây.
Thời gian dường như đang dẫm đạp lên trái tim mà nhảy nhót, mỗi nhịp đều khiến trái tim anh ta nôn nóng vô cùng.
Cuối cùng.
Cạch cạch cạch! Tiếng gõ cửa kính xe khiến tâm tư đang bay xa của Sở Kiêu quay trở về với thực tại. Cách qua lớp cửa kính xe màu trà, nụ cười nhàn nhạt hiện lên2trên đôi môi cô gái khiến anh ta nhất thời thấy hoảng hốt.
Dường như... Họ vẫn như trước đây, cười đùa vui vẻ, ngọt ngào tình tứ.
Cô sẽ gọi anh ta là “A Kiêu” bằng chất giọng mềm mại như kẹo bông. Anh ta cũng sẽ không bao giờ chán ghét mà khẽ gọi cô “Dao Dao”.
Cạch cạch cạch!
Tiếng gõ cửa một lần nữa truyền tới, kéo dòng suy nghĩ của anh ta quay trở về với thực tại. Sở Kiêu mở khóa, Nhiễm Dao mở cửa xe ở vị trí ghế lái phụ, khom người ngồi vào trong.5Hỏi anh ta, “Tối nay anh muốn ăn gì?” Hơi ngưng lại giây lát, rồi bổ sung thêm, “Em mời.” Sở Kiêu hơi ngây người. Sự bình tĩnh của cô, khiến anh ta càng bối rối hơn gấp bội. Nhưng Nhiễm Dao coi như không nghe thấy gì, chống cằm, rồi bỗng nhiên mở miệng, “Cơm tây? Hay là ăn lẩu?”
“Sao không nói gì?”
“Dao Dao, anh...” “Ăn lẩu nhé, có được không?” Nhiễm Dao cắt ngang lời anh ta.
Sở Kiều lúng túng gật đầu, “... Ừ.” Lái xe đến một cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng lẩu ở trung6tâm thành phố, Nhiễm Dao chọn chỗ cạnh cửa sổ, nhìn ra đài phun nước ở quảng trường. Ngồi cách họ là một đôi tình nhân đang cười nói, còn đút cho nhau ăn. Họ gọi nhau thân thiết, khi thì “baby”, khi thì honey”.
Thỉnh thoảng còn bật ra một tiếng “heo con”.
Vô cùng ngọt ngào. Nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu dầu đỏ lên, tạch.
Bếp lửa được châm lên.
“Bầu dục, sách bò, há cảo nhân tôm, viên bò rau thơm...” Nhiễm Dao vừa đánh dấu chọn, vừa đọc lên, toàn bộ đều là những món Sở Kiều5thích ăn.
Đương nhiên cũng không quên của cô... “Lạp xưởng, măng tây, bánh gạo, củ cải, cải thảo... Đã đủ chưa nhỉ?” Đôi mắt hạnh khẽ chớp, nghiêng đầu hỏi anh.
Yết hầu Sở Kiều khẽ trượt, gật đầu.
“Được, vậy chúng tôi gọi trước mấy món đó.” Gập quyển menu lại, đưa cho nhân viên phục vụ, Nhiễm Dao tiện tay rót một cốc trà, đưa cho Sở Kiêu.
“Cảm, cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.” Bỗng nhiên mỉm cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Ánh mắt Sở Kiều trở nên mềm mại hơn, lồng ngực chua xót3khó chịu.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, bày đầy trên bàn, nồi lẩu cũng đã sôi cuộn lên.
Hai người bắt đầu chuyên tâm ăn uống, thỉnh thoảng giao lưu với nhau bằng ánh mắt. Nhiễm Dao coi như không có chuyện gì, nhưng Sở Kiều vẫn không khỏi tránh né.
“Phiền cô, cho tôi một đĩa ớt, có được không?” Nhiễm Dao gọi nhân viên phục vụ lại.
“Xin hỏi cô cần tương ớt cay hay là dầu ớt cay?” “Cái nào cay hơn?”
Nhân viên phục vụ làm theo yêu cầu của khách, mang dầu ớt cay hơn” lên.
Nhiễm Dao lịch sự cảm ơn, sau đó xúc hai thìa to vào trong bát mình.
Sở Kiều nhíu mày: “Dạ dày em không tốt, ăn cay ít thôi...”
Vô thức lên tiếng, đến khi phản ứng lại, lại bỗng nhiên im bặt, ánh sáng trong mắt dần tối đi, cho đến khi tắt hẳn.
Động tác Nhiễm Dao khựng lại, nghĩ ngợi một chút, rồi nghe lời không cho thêm nữa. Bốn mắt nhìn nhau, sự im lặng kéo dài khoảng cách giữa hai bên. sở Kiêu gắp một miếng bánh gạo bỏ vào bát cô, “cẩn thận nóng đấy...” “Anh cũng ăn đi.”
“Dao Dao, chúng ta... nói chuyện chút đi.” Người đàn ông đặt đũa xuống. Nhiễm Dao cúi đầu ăn bánh gạo trong bát, nghe vậy, lông mi hơi run rẩy, nhưng vẫn chưa ngước lên.
“Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy hết rồi, đúng không?” Sở Kiêu tự lên tiếng, trong mắt cảm xúc ngượng ngùng, ảo não, hối hận cùng đan xen quấn quýt với nhau, giọng nói cũng không khỏi dân nghẹn ngào, “Anh xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?” Nhiễm Dao vẫn giữ nguyên động tác cúi đầu, cắn một miếng bánh gạo đã chấm ngập sốt cay, nhai kỹ nuốt chậm.
“Anh không tăng ca, anh nói dối... anh lừa em.” Nhiễm Dao khựng lại, “Không sao. Bây giờ công việc của anh có phải đi xã giao cũng là điều khó tránh khỏi.” “Tuần trước, anh đã được điều động từ văn phòng hành chính sang khoa xét duyệt hành chính.” Sở Kiêu bỗng nhiên nói. “Anh thăng quan rồi đấy à?” Nhiễm Dao ngước lên, đôi môi anh đào đã bị ớt cay nhuộm đỏ rực lên. “Điều động ngang cấp thôi, nhưng cũng có chút thực quyền hơn công việc tạp vụ ở văn phòng.”
“Chúc mừng anh.” “Là nhờ vào mối quan hệ của Phương gia.” Sở Kiêu đón lấy ánh mắt cô, ánh mắt trầm xuống, không chút gợn sóng, vạch trần con người xấu xí của mình, “Là kết quả từ bữa cơm hôm đó, Phương Phương ra mặt sắp đặt. Cô ta nói, anh là bạn trai của cô ta, cục trưởng Lưu nể mặt chú Ba cô ta, nên mới kéo anh lên.”
Nhiễm Dao mím môi, có lẽ là vì ớt quá cay, cả gương mặt cô dường như đang như bị lửa thiêu.
Cổ họng sặc nghẹn khó chịu, nhưng cố gắng chịu đựng, không bị ho ra. “Cho nên anh đã thừa nhận rồi đúng không? Thừa nhận anh là bạn trai của cô ta?”
Sở Kiều lắc đầu.
Nhiễm Dao nở một nụ cười, nhưng nhanh chóng cứng nhắc lại trên đôi môi...
Anh ta nói, “Lúc đó không có, nhưng không loại trừ khả năng sau này sẽ có khả năng như vậy.”
“A Kiêu?” Ngạc nhiên, kinh ngạc, mơ hồ luống cuống.
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là anh, ích kỷ mưu lợi cá nhân, là kẻ xấu xa bất chấp thủ đoạn để được leo lên, bỉ ổi vô liêm sỉ, hạ lưu đáng ghét...” “Đủ rồi! Đừng nói nữa...” Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt tuôn ra như suối, chỉ trong phút chốc, hai gò má đã ướt đẫm, nhòe cả lớp trang điểm.
“Tại sao lại không nói? Loại người như anh không đáng để em phải rơi lệ, cũng không đáng để em phải lưu luyến, cho nên, đừng tha thứ, không thể tha thứ, không được phép tha thứ!”
Gân xanh nổi đầy lên trán, hai hàng nước mắt từ khóe mắt ùa ra như suối.
Đôi mắt người đàn ông đã đỏ ngầu, như con thú bị vây nhốt.
Anh ta không nỡ, nhưng không thể được.
Không muốn chia tay, nhưng lại không thể không chia tay được. Từ khi anh ta ôm theo tâm lý gặp may, vừa đồng ý Phương Phương, vừa lừa gạt Nhiễm Dao, anh ta đã mất đi tư cách để yêu cô rồi.
Không còn mặt mũi nào để cứu vãn, cũng không còn sức lực để cứu vãn, chỉ có thể chia tay mới có thể bảo toàn được cho nhau. Sự kiêu ngạo của cô ấy, lòng tự tôn của anh ta... “Cho nên, Nhiễm Dao à, anh ra lệnh cho em, hãy nói lời chia tay anh đi.” Toàn bộ sự việc, cô mới là người vô tội nhất, cho dù có chia tay thì cũng là cô nói ra mới đúng. Sau này người khác hỏi đến, mới có thể ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực mà nói một câu rằng, “À, cái tên Sở Kiêu đó, anh ta xấu xa như vậy, đã bị tối đa từ lâu rồi.” Đó chính là lần đầu tiên Nhiễm Dao nhìn thấy Sở Kiêu khóc, cũng là lần cuối cùng.
Trước khi Nhiễm Dao rời khỏi nhà hàng lẩu, còn không quên thanh toán tiền bữa ăn. Cô đã nói rồi, cô mời bữa này. Sở Kiêu ngồi vào vị trí, bất động, không đi nhìn theo bóng lưng cô gái đi xa. Anh ta sợ anh ta sẽ lại không nỡ. Chiếc nồi ở trước mặt, dầu đỏ còn đang cuồn cuộn, không ngừng cuộn hơi cay lên, vị trí đối diện, trong bát nước chấm vẫn còn nửa miếng bánh gạo chấm ngập dầu ớt cay.
Anh cầm đũa lên, gắp lấy, sau đó bỏ vào miệng mình.
“Khụ khụ khụ khụ khụ...”
Ho đến mức hai má đỏ bừng, không khỏi khom người gập lưng xuống, tay kia nâng trán, rồi theo đà cúi đầu xuống. Cố đè cơn ho lại, cơ thể run rẩy, hành vi kỳ lạ đó thu hút sự chú ý của cặp tình nhân ở bàn bên cạnh. Sở Kiêu ăn tiếp, rồi lại họ tiếp.
“Này, anh có sao không?” Cô gái không ngồi yên được nữa, nhíu mày tiến lên hỏi han. Bạn trai cô gái cũng đi lên theo, tay ôm eo cô gái, như ngầm tuyên bố chủ quyền.
Sở Kiêu không trả lời, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
“Xì... Người khác hỏi anh đấy, sao lại không biết lịch sự gì thế?!” Người đàn ông nói rất hung dữ. Cô gái kéo anh ta lại, ánh mắt trách móc.
“Thưa anh, anh có thấy không thoải mái ở đâu không? Tôi là y tá.”
Nhưng Sở Kiều chỉ xua tay, tỏ ý không cần. Cô gái ồ một tiếng, có vẻ bị thương.
Người đàn ông kia không thể nhịn được nữa, nắm lấy tóc Sở Kiều túm lên, “Tôi nói này anh sao lại...”
Một giây sau, toàn thân cứng đờ.
Bởi vì...
Người đàn ông này... đang khóc? Hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa. “Tôi, tôi xin lỗi... tôi không biết anh...” Người đàn ông chợt thu tay lại, vẻ quẫn bách khác thường. “Không sao.” Sở Kiêu nhún vai, chỉ vào đĩa ớt, “Là do nó cay quá.”
Tống Tử Văn vừa về đến chung cư, đã có một dãy số lạ gọi đến. “Alo? Ai đấy?”
“...” Không có ai đáp lại. Giọng nói đột nhiên trầm xuống, “Không nói tôi cúp máy đây.” Nói xong, thẳng tay ấn nút tắt. Thay giày, treo áo khoác ngoài lên giá, cất bước đi về phía phòng khách. Chưa đầy hai phút sau, điện thoại đã lại đổ chuông.
Vẫn là dãy số lạ trước đó, Tổng Tử Văn trầm ngâm giây lát, đầu ngón tay lướt qua nút xanh, ấn nút nghe máy.
Lần này, anh không vội vàng lên tiếng nữa. Đầu bên kia cũng không có ai lên tiếng. Đúng lúc Tống Tử Văn chuẩn bị tắt máy tiếp, bỗng nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông, giống như đá sỏi trong sa mạc... “Cháu, Sở Kiều.” Tống Tử Văn nhíu mày, “Có chuyện gì không?” “Cháu biết, chú là bạn trai cũ của Dao Dao, nhưng lại làm tổn thương cô ấy giống như cháu. Chỉ là, cháu còn tội đáng trách hơn chú trước kia nhiều.” Tống Tử Văn dường như không hề thấy bất ngờ vì anh ta đã biết chuyện. Chỉ bình tĩnh nói: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Chú sẽ đối tốt với cô ấy chứ? Có thể bảo đảm từ nay về sau cô ấy sẽ không phải đau lòng phải rơi lệ nữa không?” “Những chuyện đó không cần phải nói với cậu.” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị không thể leo tới được, đứng ở chỗ cao khiến người khác phải ngưỡng vọng, dùng tư thế quan sát kẻ thấp hèn ở phía dưới. Quyền lực mang lại cho anh sự ung dung đó, sự từng trải khiến anh càng trưởng thành hơn. Cuối cùng rồi có một ngày, Sở Kiều sẽ biến thành Tổng Tử Văn của bây giờ, cũng sẽ uy hiếp tình địch bằng giọng nói đó. Nhưng đợi đến lúc ấy, Nhiễm Dao đã không còn là Nhiễm Dao của bây giờ nữa rồi.
Giữa anh ta và cô, vĩnh viễn ngăn cách nhau bởi khoảng cách thời gian, lúc đó anh ta sẽ là “Tống Tử Văn” của một cô gái khác.