Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1277



Cơm nước xong, Nhiễm Dao giúp thu dọn bát đũa.

Tống Tử Văn giơ tay ngăn cản: “Em ra phòng khách ngồi chơi đi, để anh.” Đầu trái tim Nhiễm Dao run lên, đẩy tay anh ra, gần như chạy trối chết.

Quá mờ ám.

Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cô không nên nhận lời tới nhà Tống Tử Văn ăn cơm thế này.

“Dao Dao.”2Giọng người đàn ông truyền ra từ trong bếp. Dịu dàng, dễ nghe. “Sao thế ạ?” Cô đi vào, hỏi. Ánh mắt Tống Tử Văn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giơ đôi tay dính đầy bọt xà phòng lên, “Phiền em giúp anh xắn tay áo lên với.”

“... Vâng.”

Cổ tay áo sơ mi, một vòng, hai vòng, ba vòng... cho đến tận5khuỷu tay. “Được rồi.” Tống Tử Văn lại duỗi cánh tay bên kia ra, Nhiễm Dao cúi đầu, tiếp tục xắn. Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy nhẹ nhàng của cô gái, y hệt như hai cánh quạt nhỏ nhẹ nhàng khép mở, dường như đang cho vào lòng anh làm anh thấy tê6ngứa và khó chịu.

“Được rồi.”

Cô lùi về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Ánh mắt người đàn ông chợt trở nên buồn bã, “Cảm ơn.” “Vâng, không có việc gì nữa thì em ra ngoài đây.” Xoay người rời đi. Tống Tử Văn nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thôi bỏ đi... Anh tự5nhủ với mình rằng không được vội vàng, không nên dọa cô sợ, hết thảy cứ từ từ. Hai người ngồi trên sofa xem tivi, lúc hết phim thì vừa vặn tới 9 giờ.

“Cảm ơn anh về bữa tối, rất phong phú. Em về đây.” Nhiễm Dao đứng lên cáo từ.

Tống Tử Văn cũng đứng lên theo, còn mặc áo khoác vào: “Để3anh đưa em về.” Cô không hề từ chối.

Bên trong xe, tiếng nhạc du dương, chậm rãi.

Nhiễm Dao không mở miệng, Tống Tử Văn cũng chẳng nói gì. Hai mươi phút sau, chiếc xe bình thường màu đen dừng ở trước cửa khu chung cư. Nhiễm Dao nhắm mắt lại, cũng không biết có phải do đèn xe hắt lên mặt cô hay không mà nhìn có vẻ hơi tái nhợt.

“Dao Dao...”

“Sao?” Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, “Tới rồi.” Đẩy cửa xuống xe. Tổng Tử Văn đi vòng qua đầu xe, tới bên cạnh cô, giữ chặt hai vai cô, “Anh có lời muốn nói.” Lông mi cô gái run rẩy nhưng cố tình rũ xuống che mất cảm xúc trong đáy mắt, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Cô im lặng không nói. Anh không hề cảm thấy cô có bài xích gì với mình, hay có thể nói, anh đã tự động xóa bỏ sự lãnh đạm của cô rồi.

Rõ ràng là quân tử dịu dàng, mềm mại như nước, vậy mà khi nói chuyện lại lộ ra sự cứng rắn.

Địa vị cao luyện cho con người ta sự sắt đá, so với sự bá đạo trời sinh đã có thì hơn mấy phần biết ẩn giấu, sự xuất sắc cũng vượt xa cả trăm lần.

Tống Tử Văn không cần cô đồng ý, thậm chí có thể phớt lờ sự phản kháng của cô.

Bởi vì...

Có những chuyện nhất định phải nói ra!

“Anh biết, trong khoảng thời gian ngắn mà bảo em phải tiếp nhận anh là rất khó, anh sẽ không ép em, nhưng mong em cũng đừng từ chối tấm lòng của anh, được không?”

Được không?

Anh đang dò hỏi, chưa bao giờ... ăn nói khép nép như thế. Nếu không phải bả vai đang kề sát lòng bàn tay của người đàn ông, cảm nhận được độ nóng cháy truyền sang từ bàn tay đó, có lẽ Nhiễm Dao sẽ không dám tin người đứng trước mắt mình là Tống Tử Văn.

Hai người đứng đối mặt với nhau, lặng im một hồi.

Cô đang suy xét, châm chước, phán đoán.

Mà anh thì đang bị sự chờ đợi giày vò.

Gió đêm nhè nhẹ mang theo cái lạnh lẽo của mùa thu.

Sau một lúc lâu, anh nghe cô đáp...

“Được.”

Tống Tử Văn vui mừng như điên, cánh tay dài vòng qua, kéo mạnh và ôm chặt cô gái vào lòng. Nhiễm Dao kêu lên một tiếng, để mặc anh ôm lấy. Rất nhanh, Tống Tử Văn liền phát hiện ra sự bất thường, bởi vì cô gái trong lồng ngực anh đang run rẩy, “Dao Dao...” Buông cô ra, Tống Tử Văn đảo mắt thật nhanh, ngay sau đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Làm sao thế này? Em thấy không thoải mái ở đâu?”

Nhiễm Dao chớp mắt yếu ớt, mồ hôi to như những hạt đậu chảy từ trên trán xuống thái dương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi dưới đã bị cô cắn rách từ lúc nào. Thì ra, cô vẫn luôn cố chịu đựng... Trái tim Tống Tử Văn như bị dao cắt, “Đừng sợ, anh đưa em tới bệnh viện.”

“Viêm dạ dày cấp tính.” Bác sĩ viết đơn thuốc rất nhanh rồi đưa cho y tá ở bên cạnh, “Tạm thời truyền nước trước đã.”

“Vâng.”

Cơn đau dạ dày của Nhiễm Dao đã ngừng những sắc mặt vẫn cực kỳ tái nhợt. Tống Tử Văn nhẹ nhàng ôm cô, để cô tựa vào vai mình.

Bác sĩ thở dài, ánh mắt đảo qua đôi tình nhân nhỏ trước mặt này, ồ không, nhìn người đàn ông có vẻ khá già dặn, dùng từ “tình nhân nhỏ” có vẻ không thỏa đáng cho lắm.

“Tối nay đã ăn gì?” Bà hỏi Nhiễm Dao.

Nhiễm Dao không đáp.

Tống Tử Văn trả lời thay cô.

“Chay mặn phối hợp, khẩu vị cũng không quá nặng, theo lý mà nói hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

“Thế bữa trưa thì sao?”

Lần này, Tống Tử Văn không thể trả lời thay cô được nữa. Nhiễm Dao im lặng trong giây lát,“... Không ăn.”

“Cô bé à, đừng chê tôi lắm lời. Ỷ mình còn trẻ liền không quan tâm tới sức khỏe, chờ đến khi lăn đùng ra rồi

mới hối hận thì không được đâu. Bệnh đau dạ dày này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không dễ chết người nhưng nó hành người lắm, lúc mà đau lên ấy à, cô cũng vừa được nếm mùi rồi đấy, không dễ chịu đúng không?”

Nhiễm Dao mím môi.

“Tranh thủ bây giờ vẫn còn kịp, điều dưỡng cho tốt vào.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Được rồi, quay về phòng bệnh đi, chút nữa y tá sẽ tới truyền nước biển cho cô, ngủ một giấc cho tốt, sáng mai sẽ không sao nữa.”

“Vâng.”

Đêm nay, Nhiễm Dao phải ngủ trên giường bệnh nhân trong bệnh viện. Hôm sau, lúc mở mắt ra, bên ngoài đã tờ mờ sáng, ánh mắt lướt qua bên cạnh, hơi khựng lại, giơ tay xoa gương mặt người đàn ông. Anh cứ thế ngồi trên ghế, nằm bò ra giường ngủ một đêm. “Tỉnh rồi à?” Tống Tử Văn mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với cô. Trước khi anh hoàn toàn tỉnh táo thì Nhiễm Dao đã sớm thu tay về rồi. Nghe hỏi vậy, cô khẽ gật đầu. “Dạ dày còn đau không?” “Không đau.” Sau khi bác sĩ vào kiểm tra liền khẳng định không còn vấn đề gì nữa. Tống Tử Văn khẽ thở phào, “Cảm ơn.”

“Không có gì. Phải rồi, chút nữa khi anh đi làm thủ tục xuất viện thì nhớ lấy ít thuốc trị cảm về uống đi.”

Nhiễm Dao sững sờ. Tống Tử Văn vội nói không cần. “Sao lại không cần chứ? Tối hôm qua anh nằm ngủ như thế mấy tiếng liền, không có một tấm chăn, không sợ bị cảm mạo à?”

Bác sĩ lắc đầu, thở dài đi xa, “Người trẻ tuổi thời nay, vì tình yêu mà có thể không màng cả sức khỏe của mình, nhọc lòng chết mất thôi...” Tống Tử Văn vẫn không có ý định lấy thuốc, thân thể của anh thế nào anh biết rất rõ. Sao có thể cảm mạo dễ dàng như vậy được chứ?

Có phải người giấy đầu. Nhiễm Dao mím môi, không biết là xuất phát từ sự lo lắng hay là áy náy... “Hay là cứ mua một hộp thuốc cảm đi? Bị ốm thì uống, không ốm thì để dự phòng.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện sự vui vẻ, “Dao Dao, anh có thể hiểu là em đang quan tâm tới anh không?”

Cô không trả lời.

Tống Tử Văn cũng chẳng để tâm, anh biết, da mặt cô rất mỏng.

“Mua.”

Chỉ là một hộp thuốc cảm thôi mà anh bày ra tư thế như đang tham gia hội đấu giá ấy, ai không biết còn tưởng anh đang mua vàng bạc châu báu gì.

Dược sĩ: Nhìn cũng ra hình ra dáng lắm, chỉ sợ đầu óc hơi có vấn đề.

Tống Tử Văn lái xe chở Nhiễm Dao về nhà.

“Để em tự đi lên là được rồi.”

Anh không nói gì, dùng chính hành động để đáp lại... ôm lấy cô đi lên trên lầu.

Nhiễm Dao không hề phản kháng. Cô kiêu ngạo thật nhưng chưa bao giờ làm ra vẻ. Đêm qua cũng đã nói với nhau rồi, cô nghĩ, nếu muốn từ từ tiếp nhận nhau thì cũng phải cho người ta cơ hội mới được. Chắn đường người ta quá mức rồi sẽ có lúc chẳng khác nào vây khốn chính mình.

Thử xem vậy...

Ra khỏi thang máy, Nhiễm Dao lấy chìa khóa ra khỏi túi, Tống Tử Văn thuận tay nhận lấy, mở cửa ra.

“Em tắm nước nóng trước đi, sau đó lên giường nằm nghỉ một lúc, tới giờ cơm trưa anh sẽ gọi em dậy.” Người đàn ông đưa cô vào tận phòng ngủ, không hề nhìn Đông nhìn Tây, tò mò quan sát gì mà chỉ dặn dò rất cần thận. Nhiễm Dao nhìn vào mắt anh, đôi mắt vừa đen láy, vừa sáng ngời. Trong khoảng thời gian ngắn, cô hơi ngẩn ngơ. “Cô bé ngốc này!” Tống Tử Văn đưa tay xoa gương mặt cô, “Anh đẹp như thế cơ à?” “... Rất xấu.”

“Nói dối.”

“Anh định nấu cơm ở đây à?” Cô hỏi. Tổng Tử Văn gật đầu.

Nhiễm Dao muốn nói lại thôi. “Sao hả? Chê anh nấu khó ăn à?”

“... Trong nhà chỉ có nồi nấu canh, không có chảo.” Cái này cô mua cũng là để nấu canh cho Nghiêm Phóng thôi. Còn về đồ ăn, cô chỉ có thể thuê một dì giúp việc trong tiểu khu này, bà ấy sẽ nấu sẵn ở nhà rồi mang tới cho cô. Cô lại mang tới bệnh viện cho Nghiêm Phóng ăn.

“Những việc này cứ để cho anh. Em đi tắm rửa đi.”

Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng. Nhiễm Dao cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, tiếng xả nước nhanh chóng truyền ra. Tống Tử Văn cầm thuốc đi vào, tầm mắt nhanh chóng nhìn lướt qua cánh cửa đang bị hơi nước bịt kín kia, trái tim đập nhanh nửa nhịp.

Nước vừa đun sôi, đựng trong cốc thủy tinh, khí nóng bốc lên, chờ đến khi cô tắm rửa xong và đi ra thì nước cũng vừa vặn nguội bớt, độ ẩm rất thích hợp.

Nhiễm Dao bị hương thức ăn đánh thức, mở mắt ra, vặn người ở trong chăn một cái.

Quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã 12 giờ 30 phút. Cô đã ngủ gần hai tiếng.

Lật chăn lên, xuống giường, lần theo mùi hương đi tới phòng bếp, đứng ở ngoài cửa. Người đàn ông mặc tạp dề đứng quay lưng về phía cô, một tay nhấc cái vung nồi ra, tay kia cầm thìa quấy. Hương thơm là từ trong nồi truyền ra.

Lúc này, càng thêm đậm mùi.

Dường như Tống Tử Văn có linh cảm nên vừa xoay người đã nhìn thấy cô gái trẻ đứng dựa bên khung cửa, mặc áo ngủ màu hồng nhạt in hình mèo Hello Kitty, sắc mặt không còn tái nhợt như sáng nay nữa mà đã hồng hào lên rồi.

“Muốn nếm thử không?” Anh hỏi.

Nhiễm Dao đi tới bên người anh, “Hầm gì thế?”