Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1279



Quần áo đã cởi sạch, ánh đèn mê ly.

Khi chân chuẩn bị bước qua cánh cửa, Tống Tử Văn đột nhiên khôi phục lại sự tỉnh táo, đôi tay chống hai bên người cô, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ thành nước.

Anh hỏi, “Dao Dao, có thể chứ?”

Nhiễm Dạo quay đầu đi.

Giây tiếp theo, lại bị anh giữ lấy cằm, mạnh mẽ bẻ trở lại, “Chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ lập tức rời đi.” Cô nhắm mắt2lại, như thể không muốn nhìn thấy anh.

Ánh mắt nóng rực của người đàn ông dần tiêu tán, ngược lại bị sự ảm đạm chiếm lấy. Anh ngồi dậy ngay ngắn trên sofa, dáng vẻ chật vật và tinh thần suy sụp.

Khàn giọng nói, “Anh không cưỡng ép em.” Sau đó, cánh tay chặn ngang, che hai mắt lại. Nhiễm Dao ngồi thẳng dậy, ngây ngốc nhìn anh, “Anh... khóc ư?”

“... Không.” Hít sâu, thả tay xuống, trên mặt không có nước5mắt nhưng hai hốc mắt lại đỏ ửng.

Anh nhặt quần áo dưới đất lên, lại bắt đầu mặc lại.

Đột nhiên cánh tay bị giữ chặt, Tống Tử Văn quay sang nhìn cô. Ngón tay Nhiễm Dao đang run rẩy: “Em...” Trên mặt xuất hiện vẻ bối rối. Răng cắn chặt môi, để lại hai dấu răng thật sâu. Dường như đang ấp ủ điều gì đó, lại giống như một quả bóng da xì hơi, cả người mềm xuống, “Bỏ đi... Anh6về... Um!”

Nụ hôn của người đàn ông ập tới, anh không còn dịu dàng, nho nhã như lúc thường mà tràn ngập tà ác.

Đảo loạn, mút vào, cắn xé.

Anh đau, thế nên, cũng muốn làm cô đau. Nhiễm Dao bị ép vào đường cùng, nên tiếp tục phản kháng hay đầu hàng đây? Tống Tử Văn hơi lùi lại, nhưng hơi thở nóng rực vẫn cứ phả lên mặt cô, “Dao Dao, từ thời khắc em giữ chặt anh lại thì em5không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”

Cô mỉm cười rưng rưng...

“Lần cuối cùng.” Lại tin anh thêm một lần cuối cùng. Người đàn ông hiểu ý cô, tỏ vẻ mừng rỡ như điên.

Vào thời khắc khi cả hai cùng lên đỉnh, dường như Nhiễm Dao thấy Tống Tử Văn ghé sát tại mình nói một câu gì đó.

Đáng tiếc, cô đã không còn sức đâu để mà nghe cho rõ nữa, lập tức chìm vào giấc mộng ngọt ngào. Ngủ một3mạch cho tới bình minh. Cánh đồng khô hạn đã lâu, nay bất ngờ bị khai khẩn nên gian nan, không thông thuận, suốt quá trình, Nhiễm Dao ăn không ít đau khổ. Mặc dù đã được nghỉ ngơi suốt một đêm nhưng đến hôm sau vẫn thấy tay mỏi, chân mềm, tinh thần uể oải.

Cũng may đang là cuối tuần, không cần phải đi làm.

Tống Tử Văn đau lòng cô nên vừa sáng sớm đã dậy đi mua thuốc.

“Dao Dao...”

Cô trở mình, gương mặt trắng hồng nhẹ cọ vào mặt gối. “Ngoan, bôi thuốc nào.” Thân thể cực kỳ không thoải mái, dường như ý thức được điều gì, Nhiễm Dao đột nhiên mở bừng mắt, phát hiện hai chân mình đang bị mở rộng ra, mà Tống Tử Văn thì quỳ ở giữa.

“Anh... tránh ra.” Giọng vừa khàn vừa nghẹn.

“Ngoan, đừng động đậy, sẽ xong ngay thôi.”

Nhiễm Dao mím môi, biết anh đang làm gì nhưng vẫn cứ xấu hổ tới mức không dám nhìn thẳng.

“Xin lỗi, hôm qua... là anh không đúng.” Cô kéo chăn trùm kín người, nghe thấy thế thì chẳng thèm để ý tới nữa.

Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Dao muốn đi dạo phố.

Tống Tử Văn vui vẻ hộ tống.

“Khi nào thì anh mới về đi làm?” Nhiễm Dao đứng trước gương thắt đai lưng, thắt ba bốn cái, cuối cùng tạo thành một nút thắt vừa xinh vừa độc đáo. Cô bé con của anh trước giờ luôn khéo tay như thế. Tống Tử Văn ngồi trên mép giường, ngắm cô qua gương, “Sao, chê anh phiền rồi à?”

“Anh biết thừa là em không có ý đó mà.”

“Chờ thông báo, khi nào rửa sạch nghi ngờ thì mới phục nguyên chức được.” Nhiễm Dao xoay người, hỏi anh: “Đẹp không?” Người đàn ông gật đầu. Cô bĩu môi, “Chẳng có tí thật lòng nào...” “Thực ra thì em không mặc càng đẹp hơn.” Mắt Nhiễm Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, “Anh, sao có thể...”

“Anh làm sao nào?” Anh ôm lấy cô, kéo mạnh vào trong lòng. Hơi thở Nhiễm Dao hơi gấp, người này không phải Tống Tử Văn trong trí nhớ của cô.

Trước kia, ngoài những lúc ở trên giường ra, anh chẳng bao giờ nói chuyện cợt nhả kiểu này, càng không bao giờ chơi trò lưu manh giữa ban ngày ban mặt, nhưng hôm nay...

“Có phải anh uống nhầm thuốc rồi không thể?” Cô hỏi cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì là vui đùa. “Ngốc.” Người đàn ông khẽ cười. “Tống Tử Văn, anh đủ rồi!” “Không đủ, tôi lại bổ sung.”

Hai người không lái xe mà đi tàu điện ngầm chạy qua cửa tiểu khu, kể ra cũng tiện lợi. Tới trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, vừa nhìn thấy các shop hàng hiệu, hai mắt Nhiễm Dao cũng không nhịn được mà sáng lên. Cô cũng giống như đại đa số những người phụ nữ khác, thích quần áo đẹp, thích mua túi xách hàng hiệu, giày cao gót mũi nhọn.

Tống Tử Văn thành thật đi theo sau cô, làm một cây ATM sống và phu khuân vác miễn phí. Trên đường đi, Nhiễm Dao muốn ăn kem, anh mua cho cô một cốc nước ép kiwi không đá. “Qua cuối tuần là em đến tháng rồi, ít ăn lạnh thôi.” Lý do rất đầy đủ. Nhiễm Dao không còn lời nào để nói. Đi dạo suốt một buổi chiều, bữa tối được giải quyết trong một nhà hàng nổi tiếng về món cay Tứ Xuyên, mất khoảng một giờ đi đường.

Trên đường đi, Nhiễm Dao không ngừng ngáp lên ngáp xuống, Tống Tử Văn liền ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình.

Chỉ chợp mắt một chút thôi mà cũng qua hơn nửa tiếng.

Cô thật sự ngủ quên luôn rồi! Ăn tối xong, thời gian còn sớm nên Nhiễm Dao muốn đi xem phim.

Tống Tử Văn không có gì phản bác.

Không tranh thủ lúc này ở bên có nhiều hơn một chút, chờ đến khi cuộc điều tra kết thúc thì anh chẳng còn cơ hội này nữa.

Thậm chí, anh còn ích kỷ hy vọng rằng, thời gian tạm thời cách chức dài ra một chút, thêm một chút nữa.

“Muốn xem phim gì?”

“Phim này...” Nhiễm Dao chỉ vào poster, trên đó là khuôn mặt cười đầy xảo quyệt của Hàn Sóc, để lộ ra vẻ rất quỷ dị.

Bởi vì đây là một bộ phim trinh thám, nói về một vụ án giết người hàng loạt.

Bình thường, các cặp đôi hẹn hò sẽ chọn phim tình cảm hoặc phim hài, Nhiễm Dao thì không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ biết rằng đây là phim của A Sóc, tất nhiên phải ủng hộ rồi!

Năm nay, có thể nói là năm thu hoạch thắng lợi vẻ vang của Hàn Sóc.

Sau màn cầu hôn rình rang chấn động toàn cầu kia, Hàn Sóc không dừng lại con đường chinh phạt trong thế giới điện ảnh, liên tục vượt qua những người khác, liên tục giành giải thưởng, nghiễm nhiên hóa thân thành kẻ cuồng làm việc, có thể nói là “chiến sĩ thi đua“.

Ngoại trừ “Bình minh sau đêm lạnh” nhận được giải thưởng Sư Tử Vàng ra thì đây là bộ phim điện ảnh thứ hai trong năm nay của cô, hoàn toàn khác phong cách với những bộ văn nghệ, võ hiệp lúc trước, lần này là khiêu chiến thể loại trinh thám, đóng vai một người cuồng giết người.

Xem xong, lúc ra ngoài, tâm tình vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều. Nhiễm Dao cúi đầu đi ở đằng trước, trong ngực còn ôm một túi bắp rang.

Tống Tử Văn không nói gì, chỉ nắm tay cô.

Mười ngón đan chặt. Cách đó không xa, Tống Thanh hơi híp mắt, mãi mới dám xác nhận, “Bạch Bạch, hình như chị nhìn thấy lão đại.”

“Hả?” Tống Bạch cầm hai xiêng thịt nướng, xoay người lại, “Chị thấy ai cơ?”

“Lão đại.”

“Không thể nào... Lúc này anh ấy đã sớm đi ngủ rồi, còn lang thang tới đây làm gì?”

“Dáng người rất giống, em xem đi, cái đôi đằng trước kia kia, đang nắm tay một cô gái khác kìa...”

Tổng Bạch căn bản không tin nên cũng chẳng buồn nhìn, lại nói với bà chủ quán: “Dì rải thêm tương ớt lên hai thanh này cho cháu đi đúng rồi... cả bên trái nữa...”

Tống Thanh càng nhìn càng thấy giống, không chỉ là bóng dáng mà còn cả tư thế đi lại.

Tuy rằng cô hơi cận một chút xíu nhưng cũng chưa tới mức mờ mắt. Nghĩ một chút liền cất bước đi theo.

“Này... em còn chưa xong mà, chị đi đâu thế hả? Ai bảo muốn ăn thịt nướng chứ, chị, chị chờ em với nào...”

“Anh!”

Bước chân Tống Tử Văn khựng lại, nghe thấy tiếng gọi liền xoay người nhìn.

Tống Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, “Đúng là anh rồi!” Nói xong, tầm mắt lại rơi xuống người nhiễm Dao.

“Hi, chào cô! Tôi là Tống...” chữ “Thanh” còn chưa buột ra khỏi miệng thì đã im bặt, sau đó thốt lên kinh ngạc, “Dao Dao?”

Nhiễm Dao nghiêng đầu cười ngọt ngào, “Chị Thanh Thanh, chị cũng đi dạo phố à?” Tống Thanh nuốt nước bọt, ánh mắt dừng trên đôi tay hai người đang đan chặt vào nhau: “Anh... Hai người...”

“Chị, sao đi giày cao gót mà chạy nhanh hơn cả em thế, không phục không được...” Tống Bạch đuổi theo, thở không ra hơi, trên tay còn cầm theo hai xiên thịt dê nướng.

Lúc nhìn thấy Tống Tử Văn và Nhiễm Dao thì trong mắt cũng xuất hiện sự kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

Anh ta cười chào: “Anh, chị dâu.” Tống Thanh: “...” Thế là cả thiên hạ này chỉ còn có mình cô không biết gì đúng không?

Về đến nhà, cô mới có cảm giác lấy lại được một chút thành tựu. Dù sao, những người biết muộn hơn cô cũng không ít.

“What?” Mặt nạ trên mặt quý bà Bàng lập tức rơi xuống và thái độ quá khoa trương của bà.

Bà cụ Tổng cũng phải hỏi xác nhận lại: “Bà không nghe lầm đấy chứ? Thanh Thanh à, hay là cháu nhắc lại lần nữa xem nào?”

Khóe miệng Tống Thanh giật giật, “Bà à, cháu đã nói đến ba lần rồi đấy! Ba lần!”

Ông Tống thì đặt tờ báo xuống một cách nặng nề, lần đầu tiên trong đời ông không biết phải mở miệng nói

Dù sao, người được đề cập tới trong chuyện này chính là cậu con trai cả chưa bao giờ khiến người trong nhà phải nhọc lòng. Ông cụ Tổng vốn dĩ đã đi ngủ rồi, nhưng giấc ngủ của người có tuổi luôn ngủ rất nông, nghe thấy dưới nhà dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, thế nên ông cụ lập tức khoác áo ngủ rồi vội vàng chạy xuống.

Không lên tiếng, chỉ nhìn, thuần túy kiên nhẫn chờ.

“A Văn, con giải thích thế nào?” Cuối cùng, ông Tống lên tiếng. Tống Tử Văn đứng giữa phòng khách, đây là lần đầu tiên phải tiếp nhận nghi vấn của cả nhà với quy mô lớn thế này nên anh cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm, thế nên bây giờ cũng coi như hiểu tâm tình trước giờ của Tổng Bạch.

Dù sao, trước đây, người đứng ở vị trí này luôn là cậu em út. “Nhiễm Dao... là bạn gái của con.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chúng con sẽ kết hôn.”