“Ừ.” Thời Cảnh gật đầu, “Chút nữa em sẽ khoác tay ba anh bước lên thảm đỏ.” Nhiễm Dao và Hàn Sóc đều có ba ruột, Đàm Hi thì không, lúc đó khó tránh khỏi sẽ hơi xấu hổ. Vốn dĩ cô định tự mình đi, dù sao, người trong giới đều biết tình hình cụ thể của cô rồi. Tự mình đem bản thân phó thác cho người đàn ông mình yêu cũng có2thể chấp nhận được mà.
Đâu cứ nhất định phải có ba dẫn đi mới được. “... Tuyệt đối không được! Có ai tự mình đem mình gả đi như em không hả?” Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Hôn lễ chỉ là hình thức thôi...” “Hình thức cũng rất quan trọng! Cả đời người con gái chỉ có một lần, sao có thể qua loa như thể được? Anh đã thương lượng với ba anh rồi, ông ấy cũng đồng ý, cứ vui5vẻ quyết định như thế đi!” Khách khứa vào bàn xong, đoạn diễn tấu thứ năm của bản nhạc “Khúc nhạc đêm hè” do Mendelssohn thể hiện chậm rãi vang lên. MC đứng trên sân khấu tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu.
Lách cách...
Cửa lễ đường mở ra, cuối thảm đỏ, bóng hình tuyết trắng xinh đẹp càng ngày càng tiến tới gần.
“Hiện tại, đang đi về phía chúng ta là cô dâu đầu tiên. Cô ấy là bảo bối trong tay6cha, tâm can trong lòng mẹ, là cháu gái nhỏ mà ông bà nội ngoại hai bên thương yêu nhất. Theo thời gian trôi đi, bảo bối nhỏ dần dần trổ mã thành cô gái xinh đẹp. Cô ấy lương thiện, ưu tú...”
Theo lời giới thiệu của MC, trên màn hình lớn phía sau lưng cô cũng phối hợp phát ảnh chụp của một bé gái, từ lúc bị bộ tập nói đến lúc đi nhà trẻ, từ ngây thơ đơn thuần đến5ngày càng trưởng thành hơn, cuối cùng trở thành dáng vẻ duyên dáng, yêu kiều như hiện tại.
“Tiếp theo đây là lời tâm sự của cô dâu. Cô ấy nói rằng, cảm ơn ba mẹ đã cho cô ấy được lớn lên trong một thế giới tươi đẹp và đơn giản. Cảm ơn ông bà nội, ông bà ngoại đã yêu thương cô ấy vô bờ bến, cũng cảm ơn vận mệnh đã để cô ấy sau một hồi vòng đi vòng lại3đã tìm kiếm được chân mệnh thiên tử của đời mình, thu hoạch được hạnh phúc. Tương lai, cô ấy quý trọng hết thảy những gì mình đang có, trở nên độc lập, kiên cường, và càng thêm ưu tú.”
Cả hội trường vỗ tay như sấm dậy, mà giờ phút này, Nhiễm Chính Bản đã dắt tay con gái đi hết thảm đỏ, tới trước mặt Tổng Tử Văn.
“Thằng nhóc, sau này cậu phải chăm sóc tốt cho bảo bối nhà chúng ta đấy.” Hốc mắt ông Nhiễm đỏ bừng, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, “Nếu không, tôi sẽ khiến cậu ăn không hết gói đem đi!” Tống Tử Văn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Xin ba yên tâm, con sẽ làm được.”
Nhiễm Chính Ban thở dài thườn thượt, sau đó dắt tay con gái, thận trọng giao cho Tổng Tử Văn: “Chúc hai con hạnh phúc.”
“Cảm ơn ba.”
“Hừ.”
Nhiễm Chính Bân xuống sân khấu, Tống Tử Văn nắm tay Nhiễm Dao đi lên đài. Dưới khăn voan che mặt, Nhiễm Dao đã khóc sướt mướt từ lâu. “Dao Dao, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, hãy tin anh.”
“Vâng.”
“Khúc nhạc đêm hè” lại một lần nữa vang lên. MC: “Hiện tại đang đi về phía chúng ta là cô dâu thứ hai của hôn lễ ngày hôm nay. Trên màn ảnh, cô ấy là nữ chính dám yêu dám hận của “Bình minh sau đêm lạnh”, là ngôi sao lớn trên bầu trời giải trí, là siêu sao Ảnh Hậu quét ngang các giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế: Nhưng, ở trước mặt anh, cô bỏ hết mọi mặt nạ, rời xa ánh đèn sân khấu lung linh, chỉ đơn thuần là một người phụ nữ. Có thể tùy hứng làm nũng, có thể ngẫu nhiên ngây thơ, cũng có thể chậm rãi thử vào bếp. Tất cả mọi thay đổi chỉ vì muốn mình càng trở nên tốt đẹp hơn trong lòng người nào đó.”
Hàn Sóc khoác tay Hàn Quốc Đống, chiếc váy trắng bằng lụa được cô mặc lên người lại có mấy phần gợi cảm xinh đẹp.
Cúp ngực kề sát tròn trịa, khe rãnh sâu hút, ren thêu hoa ôm lấy vòng bụng và hồng càng làm nổi bật chiếc eo thon thả.
Hình chữ “S” hoàn mỹ.
Cô giống như một cô nàng cuồng nhiệt, hôn lễ là sân khấu để cô bày ra sự mỹ lệ và cao ngạo của mình, không có âm nhạc thì dùng luôn tiếng reo hò làm nhạc đệm, không có lửa trại thì mượn luôn sự nhiệt tình của mọi người để bùng cháy. Chu Dịch tham lam nhìn người phụ nữ càng ngày càng tới gần mình hơn kia, đột nhiên muốn dùng một tấm chăn lông cuốn kín cô từ đầu tới chân rồi giấu kín vào một chỗ. Không cho ai nhìn, chỉ để riêng mình hắn thưởng thức. Giống như cất giữ đồ vật quý giá nhất, mỗi ngày bỏ ra lau chùi, mỗi thời mỗi khắc đều đặt trong lòng bàn tay để ngắm nghía.
Những lời khen ngợi của nữ MC dần dần rời xa hắn. Trong khắp cõi lòng hắn chỉ còn lại Hàn Sóc, cho dù bãi bể hóa nương dâu, cho dù thời gian thay đổi thì hai người vẫn còn trên cõi đời này. “Con gái ngoan, con cố tình phải không?” Hàn Quốc Đống hạ giọng, dáng vẻ “không thể lừa được đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của ba đâu”, “Đôi mắt của thằng nhãi kia sắp phun ra lửa tới nơi rồi.”
“Con thích cái váy cưới này đấy, có vấn đề gì sao?” “Đương nhiên không thành vấn đề rồi! Chỉ sợ có người không chờ được tới tối nay, lập tức hóa thân thành sói ấy chứ. He he...” Hàn Quốc Đống cũng là đàn ông, hơn nữa còn là dân chơi lăn lộn giữa vạn bụi hoa cũng chưa từng dính một cái lá, đương nhiên quá hiểu rõ dáng vẻ của con gái mình lúc này hấp dẫn tới chừng nào. Thằng nhãi họ Chu kia đúng là nhặt được của hời rồi. Hàn Quốc Đống không khỏi cảm thấy thương cảm.
Cuộc đời này của ông ta đã từng chơi đùa không biết bao nhiêu người phụ nữ, sinh một đống con trai nhưng lại chỉ có đúng một cô con gái bảo bối này, giờ nó lại phải đi lấy chồng. Rõ ràng mới ngày nào còn bé cỏn con, chớp mắt đã biến thành một cô gái trưởng thành rồi.
Thời gian dễ dàng bỏ người ta lại sau lưng, Hàn Quốc Đống không muốn thừa nhận mình đã già nhưng lại không thể không thừa nhận là mình đã có tuổi.
“Ba, không phải ba muốn khóc đấy chứ?” Hàn Sóc vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi mỉm cười tươi tắn, nói thầm với ông ta bằng âm thanh mà chỉ hai người nghe được.
“Xì... Sao có thể.” “Đúng thế, thể mới giống ba chứ. Chút nữa phát biểu cũng đừng có nói mấy câu lừa tình buồn nôn đấy, có biết không?” Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc. Bao nhiêu khách khứa như thế, còn có camera của các đài truyền hình ghi lại toàn bộ quá trình tổ chức hôn lễ, cô cũng là thần tượng có số có má cơ mà. Cuối cùng cũng đi hết thảm đỏ, hai cha con dừng trước mặt Chu Dịch. Hàn Quốc Đống dắt tay con gái, ừm, không buồn nôn, không lừa tình.
Nhưng mà khi đặt tay con gái vào tay Chu Dịch, giọng của nữ MC lại đột nhiên truyền vào trong tai, “Khi người cha đặt tay con gái vào tay một người đàn ông khác, ông ấy sẽ vĩnh viễn mất đi tình nhân kiếp trước, áo bông kiếp này của mình. Từ đây, bảo bối mà ông ấy bảo vệ nửa đời người sẽ trở thành một nửa của người đàn ông khác.”
Hốc mắt Hàn Quốc Đống đỏ lên, cắn chặt răng, nói lời đe dọa với Chu Dịch: “Nếu cậu dám làm cho con gái của tôi rơi dù chỉ một giọt nước mắt thì con mẹ nó tôi sẽ làm cho cậu toàn thân đầm đìa máu tươi.”
Rất thô lỗ, rất xã hội, nhưng cũng rất khí phách. Tình cảm sâu sắc của người cha như đánh thẳng vào trong trái tim con gái. Nói xong liền xoay người đi xuống sân khấu. Từ đây, Hàn Sóc không chỉ là con gái của ông nữa mà còn là vợ của một người đàn ông khác.
Bực bội muốn chết!
Quá lỗ vốn! “Nhanh, lau sạch nước mắt nước mũi của ông ngay đi.” Khương Mỹ Linh đưa cho ông ta một túi khăn giấy. “Sao bà lại chẳng đau lòng một chút nào thế hả?” Khương Mỹ Linh buồn cười nhìn ông ta, “Ông đau lòng lắm hả?”
“Tất nhiên!”
Hàn Quốc Đống lau sạch khóe mắt, lại lau sạch nước mũi dính trên đầu ngón tay, “Sao bà không nói gì?” Khương Mỹ Linh nhìn con gái và con rể trên sân khấu, cười vô cùng thỏa mãn, “Con gái tìm được tình yêu của đời mình, kết thành liền cành, tôi vui thay cho nó còn không kịp, sao phải đau lòng cái nỗi gì?” “Này! Bà không cảm thấy là thằng nhãi Chu Dịch cướp mất con gái của chúng ta à?” Khương Mỹ Linh lắc đầu, “Ngược lại tôi cảm thấy mình có thêm một đứa con trai.” “...” Logic kiểu gì đây? Quả thực không thể nào nói chuyện được!
Nhìn lên sân khấu, Hàn Quốc Đống bắt đầu cảm thấy đau đầu. Thằng nhóc Chu Dịch chết tiệt, một tay dắt con gái của ông ta còn chưa đủ, tay kia còn nắm tay cháu ngoại mà ông ta đã trút vào hết mọi tâm huyết, ký thác kỳ vọng rất cao nữa chứ.
Khi “Giấc mộng đêm hè” vang lên lần thứ ba, mọi người đều không hẹn mà cùng di chuyển ánh mắt về phía cửa.
Voan trắng như tuyết nhẹ nhàng phủ lên thảm đỏ, hoa văn cầu kỳ hiện ra theo từng bước chân của người phụ nữ. Làn váy bồng bềnh lướt nhẹ. Mà hết thảy đều không sánh được với nụ cười tự tin trên môi cô, khiến cho cả gương mặt cũng sáng bừng lên.
Nhiễm Dao đẹp ở chỗ “Thực”; Hàn Sóc đẹp ở chỗ “Nghiên”*. *Nghiên: tươi tắn.
Còn Đàm Hi đẹp ở chỗ “Ngạo“.
“Ngạo” trong ngạo khí lăng thiên, cũng là “ngạo” trong ngạo sương đấu tuyết.
Đại bộ phận khách khứa ở đây đều là nhân chứng chứng kiến cho tình yêu của cô và Lục Chinh. Suốt tám năm, anh không thay đổi, cô bất biến. Từ bữa tiệc đón gió ở Cố gia, Lục Chinh công bố tình yêu trước mặt mọi người, cho tới bây giờ hai người tu thành chính quả, đi vào điện phủ hôn nhân, đã từng có bao nhiêu người chê cười chuyện tình yêu đầy khoảng cách xa vời này thì giờ có bấy nhiêu người bị vả mặt đau điếng.
Bọn họ giẫm lên bụi gai, gian nan tiến về phía trước, nhưng trên đường đi vẫn không ngừng hát vang. Dưới sự rèn luyện và mài giũa của thời gian, họ trở thành một nửa phù hợp với người kia...
Thiếu tướng đầy tài năng của Hoa Hạ, Tổng giám đốc sấm rền gió cuốn của Lục Thị.
Thiếu nữ ăn chơi trác táng, trẻ tuổi tùy hứng, ông trùm tài chính phong hoa tuyệt đại. Từng người lột xác, cuối cùng tới bên nhau với thế quyết tuyệt không ai chống đỡ nổi, trở thành một giai thoại truyền kỳ trong giới làm ăn!
Bao nhiêu năm sau, những thế hệ sau hoặc sau nữa, có lẽ không biết Lục Chinh là ai, Đàm Hi là ai, nhưng nhất định bọn chúng đều được nghe về “vợ chồng Lục Thị” mà người của thế hệ trước không ngừng nhắc tới.