Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 220: Chơi lửa cháy tay



Lục Chinh đã sớm bị cô câu dẫn đến tâm thần nhộn nhạo, tiếng “em yêu” cứ thế thốt ra, hoàn toàn không hề nghe theo sự điều khiển của đại não.

Đáp lại là một tràng cười duyên dáng của Đàm Hi, cô nghiêng người cúi đầu, cắn vào chóp mũi người đàn ông, tình cảm thân thiết dạt dào biểu đạt qua lời nói.

Người đàn ông này, đê tiện đáng yêu…

“Đến đây.” Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, giống như cái giếng khô nghìn năm.

Người con gái nhướng mi, vung sợi dây thừng đi đến bên cạnh giường, ánh mắt bễ nghễ không ai bì nổi.

“Gần thêm nữa.”

Đàm Hi ngồi xuống mép giường, bắt đầu cởi quần áo trước mặt người đàn ông, cùng với từng chiếc cúc áo được cởi ra, hơi thở của người đàn ông cũng càng trầm đục hơn, lồng ngực phập phồng bất định.

Khi bờ vai trắng nõn lộ ra trong không khí, xương quai xanh tinh tế hiện ra trước mắt, ánh mắt người đàn ông hơi lạnh đi, vô thức giơ tay lên, nhưng không ngờ cổ tay đã bị siết chặt lại, một luồng sức mạnh kéo anh lại.

Công lao của sợi dây thừng.

“Khuyên anh đừng có động đậy. Nhưng mà, có muốn cũng không động đậy được đúng không?” Cô gái nhướng mày cười, dương dương đắc ý.

Ánh mắt người đàn ông căng lại, bỗng sinh ra hàn ý.

Cánh tay mảnh dẻ, du ngoạn xuống dưới, những chỗ đi tới khơi lên một mảng nóng bóng.

“Hi Hi…”

“Suỵt! Đừng nói gì cả.” Ngón trỏ áp sát bờ môi, đôi mắt như tơ.

“Đừng làm loạn nữa …”

“Chiều nay rõ ràng là anh đã đồng ý rồi mà.”

“…”

Đây có gọi là tự đào hố chôn mình không?

Đàm Hi trèo lên giường, hai tay chống nạnh, cười đến tùy tiện ngông cuồng.

Đôi chân dài thẳng tắp dưới ánh đèn rực rỡ đẹp đến chói mắt, khiến ánh mắt người đàn ông càng căng lại, cổ họng khô rát.

Trong gần nửa giờ đồng hồ sau đó. Cô nàng nào đó cố hết sức khơi dậy ngọn lửa, khiêu khích chuyện bản năng kia, thỉnh thoảng lại kèm với đoạn đối thoại dưới đây.

Cô nàng: “Ui chao, anh làm sao vậy?”

Đáp lại cô, là tiếng cắn răng của người đàn ông.

Cô nàng: “Em sờ thử xem, anh bị sốt rồi à?”

Nghiến răng kèn kẹt.

Nhị gia: “Cởi dây thừng ra.”

Cô nàng: “Em không cởi đấy!”

Nhị gia: “Đàm Hi!” Ẩn nhẫn đến sát giới hạn.

Cô nàng: “Có gọi bà đây cũng vô dụng thôi.” Lè lưỡi, không hề sợ hãi.

Nhị gia: “Hi Hi, ngoan nào …” Cứng không được đành nhẹ giọng khuyên nhủ.

Cô nàng: “Em không ngoan chút gì hết.”

Nhị gia: “Chó con, em đừng có hối hận đấy!”

Cô nàng: “Hừ! Đã đến lúc này rồi, còn cứng miệng nữa à?”

Vung thử dây thừng, tuy không dễ dùng như roi nhưng vẫn lưu lại một vệt đỏ mảnh dẻ trên ngực người đàn ông.

Lục Chinh hít một hơi khí lạnh, những chỗ bị dây thừng quấn qua không đau mà lại nổi lên cảm giác ngứa ngáy tê dại.

“Em vung thử một lần nữa xem?” Híp mắt, trầm giọng, ngầm có ý tức giận.

Đàm Hi không muốn thấy sự cố chấp ngông cuồng trên người lão già này, cô có chết cũng không tin!

Vung tay lên, liên tiếp ba roi, mỗi lần đều khiến không khí vang lên phụt phụt.

Người đàn ông trầm ngâm, trên mặt trào lên biểu cảm vui sướng khiến Đàm Hi bỗng chốc trở nên cảnh giác.

“Anh…”

“Có muốn thêm mấy roi nữa không?” Đáy mắt người đàn ông dâng lên sắc màu u tối.

“Được lắm! Lục Chinh, anh cố ý!” Đàm Hi tức giận, đồ cuồng ngược!

“Lần cuối cùng, cởi dây thừng ra, nếu không hậu quả em tự chịu đấy!”

“Anh đừng có mơ! Cứ đợi đấy đi, còn lâu bà đây mới cởi cho anh!” Mắt thấy chán nản sắp không muốn làm tiếp nữa, một chân đặt xuống giường, nhưng còn chưa chạm xuống đất đã nghe thấy hai tiếng phạch phạch.

Sợi dây thừng buộc hai bên đầu giường giống như sợi mì luộc chín, cứ thế… đứt luôn rồi sao?

Mẹ kiếp!

Nhanh chân chạy đi nhưng mới đi được hai bước đã bị chặn lại, trời đất trước mặt lộn nhào, một giây sau đã bị người đàn ông khiêng lên vai.

“Cái đồ khốn nạn này!”

Bộp!

“Ngoan ngoãn đi!”

“Thả em xuống!”

“Lửa là do em châm lên thì em phải đến dập lửa.”

“Khốn kiếp! Anh ăn gian!”

“Chủ ý này là do em đưa ra, cũng tự tay em trói dây thừng, anh ăn gian thế nào?” Ném cô xuống giường, người đàn ông nhếch miệng cười, ánh sáng lạnh lẽo lờ mờ.

Đàm Hi đẩy anh, chạm tay lên làn da đầy đặn, nóng bỏng đến bức người.

“Anh làm đứt dây thừng rồi, chính là phạm quy.” Nghiến răng giảo biện.

“Anh đã cảnh cáo em rồi.” Người đàn ông híp nửa mắt lại, màu sắc nguy hiểm lướt qua, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi lấm tấm.

Quai hàm cứng ngắc như sắt, màu mắt đỏ tươi như máu.

Đàm Hi bị dáng vẻ như muốn ăn thịt người này của anh dọa cho khiếp sợ, chân tay bắt đầu giãy dụa.

“Còn động đậy nữa, ông sẽ lập tức làm thịt em đấy!”

Toàn thân cứng đờ, “A Chinh, A Chinh, em không cố ý đâu, em nhận sai rồi…”

“Muộn rồi!”

“Cứu… ưm…!” Với!

Đêm nay đã định trước là một đêm không yên bình.

Thời Cảnh nói chuyện với Lục Chinh xong thì không thể ngồi yên được nữa.

Ôm tâm trạng muốn thử xem sao liền bấm gọi đến một dãy số, đúng lúc anh ta chuẩn bị ngắt máy thì lại có người bắt máy.

“Alo!”

Hai mắt Thời Cảnh sáng lên: “Tiểu Trần, tôi Thời Cảnh đây, có thể để ông Cát nghe điện thoại một lát được không?”

“Xin lỗi, thủ trưởng không rảnh.”

“Đừng có lừa tôi! Các người đến Tân Thị rồi đúng không?” Tiểu Trần là cảnh vệ bên cạnh ông Cát, có thể nói là như hình với bóng.

Thông thường, nếu Tiểu Trần có mặt thì có lẽ ông Cát cũng có mặt.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Giọng nói hồn hậu già nua từ đầu bên kia truyền đến, Thời Cảnh bất giác ngừng thở.

“Cậu muốn nói gì?”

Nguy rồi! Ngữ khí này rõ ràng là không mấy thiện cảm, quả nhiên---

“Nếu hôm nay không nói ra thì đừng quay về đội tác chiến đặc biệt nữa. Vô tổ chức, vô kỷ luật, ngông cuồng làm loạn, còn có thể trông đợi cậu sẽ có biểu hiện xuất sắc trong đợt kiểm tra cuối năm được sao? Mau cút đi!”

“Ông Cát, ông đừng tức giận, dù sao cũng phải nghe tôi nói xong đã chứ.”

Đầu bên kia, trầm mặc một lát.

“Nói.”

Lúc này Thời Cảnh mới thở phào, nói lại vắn tắt những tài liệu hiện đang nắm được.

“… Ông xem, tôi ở bệnh viện đâu rảnh rỗi gì, lúc nào cũng không quên trách nhiệm với Đảng và nhân dân.” Ý tứ kể công rõ ràng.

“Xem ra bệnh viện là một nơi tốt, chi bằng cậu nằm thêm ở đó mấy tháng nữa đi?”

“… ” Có ai lại đi hố cấp dưới như ông không? Hả?

Số anh ta khổ đến thế nào mới gặp phải một lão già khó đối phó như vậy chứ…

“Khụ khụ!” Khẽ ho hai tiếng, “Chuyện này… tôi còn có chuyện muốn báo cáo nữa.”

Ông Cát vốn đã hết giận, ông chỉ tức vì thằng nhóc này không biết nặng nhẹ, rõ ràng là còn đang bị thương mà còn cố muốn thể hiện!

Đã cho phép cậu ta nghỉ ngơi dưỡng thương rồi nhưng cậu ta vấn không nghe, cứ hai ba ngày lại chơi trò “vượt bệnh viện”, hại ông phải nghe bác sĩ điều trị gọi điện đến tận văn phòng cáo trạng.

Đúng là tức chết đi được!

“Được rồi, có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng có vòng vo.”

“Tôi nghi ngờ Yan đã mất tích…” Hắn cắn răng, “Có lẽ là con của cô tôi!”

“…”

“Ông Cát?”

“… Sao không nói từ sớm?”

Lần này, lại đến lượt Thời Cảnh trầm mặc.

“Bản thân cậu cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Yan có tham gia rửa tiền không đúng không?”

“Cô ấy không làm thế.”

Nếu không, sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không để tập đoàn Thiên Tước hao tổn tâm sức phái người truy sát.

“Vậy tại sao bây giờ lại nói ra?”

Tròng mắt khẽ đảo, “Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, ông xem, lão Lục biết chuyện mà.”

Thời khắc then chốt còn không quên kéo Lục Chinh xuống nước, dù sao thì người khác chết mình không chết cũng rất tốt.

“Hừ! Cái tâm tư đó của cậu đừng tưởng tôi mắt mờ chân chậm rồi không nhìn thấu được! Cho dù cậu có tìm được người thì dù chỉ có một chút khả năng cũng sẽ không tiếc năng lực mà giúp cô ta thoát tội, có đúng không?”

“He he… đúng là ông Cát hiểu tôi nhất.”

“Đừng có cợt nhả với tôi!”

Lập tức im bặt.

“Tình hình cụ thể ngày mai gặp rồi nói sau.”

Thời Cảnh thầm giơ lên dấu tay Yes! ở trong lòng!

Bên kia, cảnh vệ Tiểu Trần vừa thu lại điện thoại, đã nghe thủ trưởng hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiên lợi mắng một câu “thằng oắt con!”

Tiểu Trần coi như không nghe thấy, công phu bình tĩnh đã được rèn luyện vô cùng thuần thục.

“Cậu nói xem, tại sao cậu ta không bớt lo đi chứ?”

“…”

“Cũng trách tôi, trước đây mắt bị mù nên mới chọn ra một thằng chả ra gì trong cả đống tinh anh như thế! Đúng là tức chết đi được!”

Tiểu Trần nhịn cười: “Thủ trưởng, ngài đã nói câu này không dưới mười lần rồi.”

“Thế à? Mới mười lần à? Hừ! Có nói đến một trăm lần cũng không quá đáng!”

Tiểu Trần không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng…” Ngài nói gì cũng đúng hết.

“Ài, tôi đã chừng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn phải lo lắng chuyện của mấy thằng oắt con đó! Lần kiểm tra cuối năm này, nếu không lấy được cờ về cho tôi, để xem tôi xẻo thịt lột da cậu ta thế nào!”

Tiểu Trần liên tục vâng dạ, nhưng trong lòng lại oán thầm: Nếu ngày đó đến thật, liệu ngài có nỡ lòng nào không? Bình thường thì giữ khư khư …

Đêm nay, có người hoan hỉ, có người bi ai.

Không nghi ngờ gì nữa, Lục Chinh là người hoan hỉ. Ăn no căng bụng, tùy ý rong ruổi.

Phút cuối, còn bắt Đàm Hi dùng dây thừng quất lên người anh, quá nhẹ còn không được, phải dùng sức.

Hại cô không chỉ có lưng đau nhức, mà cuối cùng ngay cả tay cũng không nhấc dậy được, toàn thân giống như bị dỡ ra lắp lại, có thể sống sót được đã là may mắn vạn phần.

Bỗng nhiên, cô ấm ức tru tréo gào khóc, Lục nhị gia an ủi mấy câu, hết lời ngon ngọt.

Nhưng mà, những lời người đàn ông nói trong lúc này thông thường đều chỉ ngang với đánh rắm!

Xong chuyện, Lục Chinh dựa vào đầu giường, chậm rãi hút thuốc, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Đàm Hi mệt nhoài nằm bò trên giường, sau lưng loang lổ vết đỏ hồng.

Hút xong, dập đầu tàn thuốc vào gạt tàn trên chiếc tủ đầu giường, giơ tay ra ôm cô vào lòng.

Cô nàng nào đó sợ hãi co người lại, “Không chơi nữa, em mệt lắm…”

Trái tim người đàn ông mềm nhũn, một cục bột mềm mại yêu kiều đang cong cong, thấy anh lại gần, đáy mắt lộ vẻ hoảng loạn, xem ra đúng là đã bị anh giày vò quá mức rồi.

“Ngoan, anh không động vào em nữa.”

Bán tín bán nghi.

Lục Chinh giơ tay đặt lên eo người con gái, “Mệt rồi à?”

“Ừm.” Giọng mũi nồng đậm, còn mang theo vài phần đáng thương ủy khuất, khiến người ta yêu thương.

“Đi tắm đã.”

“Em mệt, không muốn động đậy.”

“Anh bế em đi.”

“Không muốn…” Cô nàng nào đó sống chết ôm lấy cái giường không buông, “Ai biết anh có ý đồ gì chứ?”

Lục Chinh bị cô chọc cho bật cười, hỏi ngược lại, “Em nói xem anh có ý đồ gì nào?”

Đàm Hi lầu bầu hai tiếng, không để ý tới anh nữa.

“Ngoan, đừng quấy nữa, tắm xong rồi ngủ cho thoải mái.”

Nghe xong lời này, cô nàng nào đó bỗng nóng giận không có chỗ phát tiết: “Cái đồ khốn nạn nhà anh! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt em! Đồ xấu xa! Hu hu…”

Nói xong bắt đầu rơi lệ, lại giơ tay lên lau nước mắt, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng ấm ức.

Trong lòng Lục Chinh đột nhiên đổ sạp một cái, vừa ngứa ngáy lại mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ hơn…”

“Anh còn muốn có lần sau nữa à?”

“Được được được, không có lần sau…” Lục Chinh đành phải thuận theo cô.

“Anh xin lỗi em đi!”

“Được, anh xin lỗi.”

“Anh đi đi!”

Người đàn ông vừa bực lại vừa buồn cười: “Em muốn anh đi đâu bây giờ?”

Đàm Hi chống quai hàm, vẻ mặt đầy ắp sự lên án.

Lục Chinh thương xót cô, cúi người hôn một cái, động tác nhẹ nhàng đến mức không thể tin được.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa.”

Lần này, Đàm Hi để anh ôm lấy, hai tay vòng lên cổ anh, nghiêng mặt dán vào lồng ngực anh, nhỏ giọng thầm thì: “Không được ức hiếp em nữa…”

“Rõ ràng là em muốn chơi.”

“Anh không chịu phối hợp.”

Lục Chinh bế cô vào phòng tắm, một tay lấy khăn tắm đặt lên trên bồn rửa tay, vỗ nhẹ mông cô: “Ngồi cho vững.”

“Đau chân.” Cái miệng nhỏ nhắn trề ra, giống như lại sắp rơi lệ nữa.

Đàm Hi hối hận rồi, hối hận đến mức xanh cả ruột rồi, cô chơi lửa không vui nên mới đi trêu chọc một con sói!
— QUẢNG CÁO —