Dĩ nhiên, bên trong đây cũng có sự tư lợi của Tống Bạch.
Tần Thiên Lâm không xứng với Đàm Hi, còn Lục Chinh và cô ấy lại cách nhau bởi một tầng quan hệ khó xử, ngao cò tranh đấu, cuối cùng tới phiên anh ta ngư ông đắc lợi cũng không phải là không có khả năng.
Nếu Đàm Hi có để lộ một chút tình ý với anh ta thì cho dù có phải xông vào biển lửa, anh ta cũng sẵn lòng cạnh tranh.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Con nhóc đó thật sự coi anh ta là anh em, bên trái kêu “Tiểu Bạch”, bên phải kêu “Bạch Bạch”, hại anh ta muốn có môt chút suy nghĩ gì đó bậy bạ trong đầu thì cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Thôi vậy, làm anh em cũng không có gì không tốt.
Suy nghĩ này rất Tống Bạch.
“Anh, anh đừng để cô ấy phải chịu uất ức“. Do dự một lúc lâu, đồng chí Tiểu Bạch vẫn cảm thấy bản thân nên nhắc nhở đôi điều.
Lục Chinh vẫn giữ cái bộ dạng không màng đến lý lẽ ấy, “Người phụ nữ của ông, ông sẽ tự lo.”
Ý nói, cậu khỏi cần lo cho ông đây!
Tống Bạch bị nghẹn họng, rặn cả nửa ngày trời cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nào.
Lục Chinh phất tay áo rời đi.
….
Thấy Cố Hoài Sâm đang trò chuyện với người khác, Hề Đình mượn cớ đi toilet để hít thở không khí trong lành.
Vừa mới bước ra đại sảnh thì bắt gặp một bóng người cao lớn quẹo ra khỏi hành lang, bước chân bỗng chậm lại, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ xấu xí.
“Đi theo tôi.” Lướt qua vai nhau, giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng bên tai cô ta.
Sắc mặt Hề Đình cứng ngắc.
Tần Thiên Lâm trực tiếp rời đi.
Cô ta cắn răng, nhưng vẫn quyết định đi theo.
Hai người lần lượt bước vào phòng nghỉ VIP, Hề Đình vào sau đóng cửa lại, Tần Thiên Lâm đã xoay người, nhìn cô ta theo kiểu cười như không cười.
“Tiểu Đình, lâu rồi không gặp.”
Hề Đình nhất thời hoảng hốt, khuôn mặt này vẫn giống như khuôn mặt anh tuấn trong ký ức của cô ta.
Năm đó, Tần Thiên Lâm theo đuổi cô ta, cô ta không chần chừ bao lâu bèn đồng ý, lý do bên trong không thể tránh khỏi liên quan đến khuôn mặt đẹp trai này của hắn.
“Đúng là đã lâu không gặp…” Khẽ thở dài, trong mắt ẩn chứa đôi chút buồn bã.
Mỗi một động tác và ánh mắt của Hề Đình đều làm rất vừa phải khiến người ta vẫn thèm muốn, tình ý miên miên.
Nhưng, hắn ta lại không dính chiêu này của cô ta, “Đi theo cậu Ba nhà họ Cố, cuộc sống chắc sung sướng lắm nhỉ?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng vẻ muốn nói lại thôi trông giống với kiểu có nỗi niềm gì rất khó nói.
Nỗi lòng của Tần Thiên Lâm phức tạp, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chung quy người phụ nữ này vẫn là một khúc mắc trong lòng hắn…
Không liên quan đến việc yêu hay không yêu, chỉ là, không nuốt trôi được sự buồn bực ở trong lòng.
Thật là to gan, đá hắn rồi lại chạy theo thằng khác…
“Thiên Lâm, tôi cũng nên đi rồi.”
“Vội gì chứ?” Cánh tay dài vươn ra, ôm cô ta vào ngực.
Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ùa tới khiến đôi gò má của Hề Đình ửng đỏ: “Anh đừng… như thế…”
Bàn tay nhỏ nhắn chống trước ngực hắn, tư thế nửa cự tuyệt nửa mời gọi vô cùng quyến rũ.
Tần Thiên Lâm che đi sự lạnh lùng trong đôi mắt, nở nụ cười vừa tà tính vừa lưu manh: “Cũng chẳng phải chưa từng làm, cô xấu hổ gì chứ?”
“Anh!”
“Với cái tính không nóng không lạnh của Cố Hoài Sâm, có thể thỏa mãn được cô sao? Tiểu Đình, không phải cô là một con dâm phụ sao?” Hắn giơ tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi của cô ta, giọng điệu thân mật.
Tim cô ta đập liên hồi, hô hấp dồn dập.
Những lời ô uế trong miệng của Tần Thiên Lâm vừa khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, vừa khơi dậy dục vọng ẩn chứa trong lòng Hề Đình.
Năm ấy, cô ta chưa hiểu sự đời, để mặc cho Tần Thiên Lâm đứng ra dẫn dắt.
Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, mỗi lần đều có thể đưa cô ta lên thiên đường, sức dẻo dai không phải những người đàn ông bình thường có thể so sánh được.
Khi ấy, vì để có mặt trong danh sách du học nước ngoài, cô ta đã đồng ý ngủ với tên heo mập trong phòng làm việc, đó là người đàn ông thứ hai quan hệ với cô ta ngoại trừ Tần Thiên Lâm ra.
Thường có câu, không có so sánh sẽ không có cao thấp.
Cuối cùng, cô cũng đã biết thiên phú dị bẩm của Tần Thiên Lâm, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét và khinh thường con heo kia, nhưng không thể không giả vờ sung sướng để lấy lòng hắn, vì thế mà Hề Đình đã cảm thấy kinh tởm trong khoảng một thời gian dài.
Sau khi xuất ngoại, một mình cô ta khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, nên thường đến các quán bar giết thời gian.
Vì thế, cũng thưởng thức được không ít mùi vị của đàn ông nước ngoài, trong đó không thiếu cao thủ, nhưng so với Tần Thiên Lâm, cô ta vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.
Sau khi xác định quan hệ với Cố Hoài Sâm, cô ta không dám làm bậy nữa.
Có một khoảng thời gian rất dài, Cố Hoài Sâm ở trong nước, còn cô ta ở nước ngoài, sống lẻ loi nơi đất khách quê người, cô ta đều cắn răng chịu đựng, dù sao đi đêm nhiều rồi cũng sẽ có ngày gặp ma, cô ta không dám, cũng không thể mạo hiểm được!
Đến nay, cô ta đã về nước đã hai tháng, nhưng Cố Hoài Sâm lại không mặn mà về chuyện đó, thậm chí… có hơi qua loa.
Điều này khiến Hề Đình cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Có lúc, thậm chí không thể chịu đựng được muốn buông thả một lần, nhưng lý trí nói cho cô ta biết vẫn chưa đến lúc.
Ít ra, vào giờ phút mấu chốt này, cô ta không thể để Cố Hoài Sâm bắt được bất kỳ khuyết điểm nào của mình!
Giơ tay ra, đẩy hắn, Hề Đình mượn động tác búi tóc lại để che đi màu xuân sắc phủ trên gò má, “Xin lỗi, bây giờ tôi đã có bạn trai rồi.”
Tần Thiên Lâm chậc lưỡi, không hề tức giận, trái lại lại đánh giá cô ta bằng vẻ mặt khá khôi hài.
Tầm mắt Hề Đình khẽ động nhưng vẫn không có ý né tránh.
Hắn móc một tấm danh thiếp ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, nhét vào trong chiếc áo hở ngực của cô ta, nở một nụ cười vô cùng phong lưu.
Nhất thời khiến hơi thở của cô ta trở nên dồn dập.
“Danh thiếp của tôi, có rảnh thì liên hệ.”
“Thiên Lâm, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh…”
“Không thể trở thành người yêu, cũng có thể trở thành bạn giường, mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ có rất nhiều loại, cô cảm thấy thế nào?”
“A Sâm, trò chuyện xong rồi à?” Hề Đình đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay anh ta, nở nụ cười xinh đẹp.
“Ừ, đi thôi.” Vẻ mặt Cố Hoài Sâm thản nhiên, “Lúc nãy đi đâu vậy? Anh có kêu người đi vào toilet tìm em”
Hề Đình giật mình, “Bên trong ngột ngạt quá, em ra bên ngoài hít thở chút không khí, sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Không có việc gì gấp, tự em sẽ quay trở lại thôi.”
Hề Đình nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã bị giật mình hoảng sợ bởi sự xuất hiện đột ngột của Tần Thiên Lâm.
“Cậu Ba sắp đi rồi à?”
“Vẫn còn việc nên xin cáo từ trước.”
“Mẹ tôi còn nói ngày khác sẽ mời bà Cố tới nhà làm khách, không biết bà Cố có chịu nể mặt hay không?”
“Xin lỗi, mẹ tôi dạo này không ở trong nước.” Dịu dàng tao nhã, lịch sự lễ phép.
“Thế thật là… tiếc quá. Nếu cô Hề có thời gian, nhà họ Tần lúc nào cũng mở rộng cánh cửa hoan nghênh cô.”
“Cảm ơn.” Hề Đình gật đầu, nụ cười hoàn mỹ.
Bên này giả tạo dối trá, đầu kia củi khô bốc lửa.
Đàm Hi đang ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy có một vầng sáng xuất hiện trước mắt, cô vẫn chưa kịp mở mắt ra nhìn thì đã bị kéo vào một lòng ngực nóng hổi.
Lục Chinh ôm cô như ôm một đứa bé.
Dù Đàm Hi có buồn ngủ hơn nữa cũng đã tỉnh táo, “Anh về rồi à?”
Buổi tối mùa thu vẫn còn hơi lạnh, cộng thêm việc cô lại vừa bị lôi ra từ khỏi ổ chăn ấm áp, điều này khiến cô rùng mình một cái.
Lục Chinh lại nhét cô vào trong chăn, bản thân cũng chui vào.
Bị Đàm Hi đá ra, “Hôi chết đi được! Toàn là mùi rượu!”
Lục Chinh càng muốn hôn cô.
Đàm Hi né đi, vỗ một cái vào mặt anh.
“Đi tắm cho sạch sẽ!” Giọng điệu hung dữ.
Nhưng trong lòng lại thấy hơi chột dạ, hành động vừa rồi của cô có được xem như là… nhổ râu hổ không?
“Em đợi đấy!” Nhìn thật sâu vào mắt cô, Lục Chinh mới lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Chưa đến 10 phút sau, cả người được bao quanh bởi một lớp hơi nước bước ra ngoài, trên tóc vẫn còn vương những giọt sương trong suốt.
Đàm Hi đã tỉnh ngủ từ lâu, cầm khăn lông trùm lên đầu anh.
“Đừng nhúc nhích!”
Anh ngoan ngoãn nghe lời.
Đàm Hi vừa lau đầu cho anh, vừa hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Nhà hàng Huệ Thông.”
“Làm gì?”
“Xã giao.”
“Xã giao thế nào?”
“Uống rượu,“ Ngừng lại, “Trò chuyện.”
Đàm Hi cau mày: “Anh cũng biết nói chuyện?”
“… Ông mọc miệng rồi.”
Sặc…
Quả thật cô không thể nhịn được.
Lau sơ cho khô, thấy tóc không còn nhiễu nước nữa, Đàm Hi vứt khăn lông qua một bên, chỉ huy anh: “Đi lấy máy sấy tóc ở bên trong chiếc tủ kia qua đây.”
Anh xoay người lại, đè cô xuống giường, “Đã khô rồi, bây giờ chuyển qua làm chính sự.”
“Anh… ưm…”
Một đêm quyến luyến, cảnh xuân khắp phòng.
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến 9 giờ mới thức.
Bên gối đã không còn bóng dáng của anh, Đàm Hi vươn tay ra sờ, lành lạnh, chắc đã dậy từ sớm.
Cô ngồi dậy, eo nhức lưng đau, miễn cưỡng dựa vào đầu giường.
Tối hôm qua khi đến khúc sau, cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, chỉ loáng thoáng nhớ được Lục Chinh ôm cô đi tắm, sau đó lại mặc đồ ngủ vào giúp cô.
“Xem như anh vẫn còn có chút lương tâm…” Lẩm bẩm một câu.
Đàm Hi giơ tay ra cầm lấy di động đặt ở tủ đầu giường, suy nghĩ một lúc rồi gọi vào số của Hàn Sóc.
Không ai nghe máy.
Cô lại gọi cho Nhiễm Dao.
“Hi Hi, có việc gì vậy?” Đầu dây bên kia hơi ồn ào, nhưng nghe giọng tiểu công trúa lại thấy vô cùng phấn chấn.
“Cậu đang ở bên ngoài?”
“Đúng vậy! Đang trên đường về nhà.”
“Còn ai trong ký túc xá không?”
“Hàn Sóc, chắc vẫn còn đang ngủ nướng, hôm qua cứ bắt tớ nghe cậu ấy hát tới nửa đêm, hại tớ phải từ chối bữa tiệc rượu của ông ngoại, không biết ông lại giận dỗi thế nào đây nữa…”
Tiểu công trúa phàn nàn một hồi, Đàm Hi lắng nghe chăm chú.
“Đúng rồi, cậu sắp về ký túc xá sao?”
Đàm Hi ừ một tiếng, “Thu gom đồ đạc, đi chơi vài ngày.”
“Đi với người đàn ông của cậu?”
“Dĩ nhiên.”
“Chậc, tớ đây từ chối ăn cẩu lương của các người!”
Hai người nói cười vài câu rồi cúp máy.
Đàm Hi thay đồ xong, vệ sinh hoàn tất, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, vừa ra khỏi phòng ngủ liền kịp lúc nhân viên phục vụ mang bữa sáng đến.
Lục Chinh bước ra khỏi phòng sách, “Dậy rồi? Qua đây ăn sáng.”
“Vâng.”
“Lát nữa về ký túc xá à?”
“Vâng.”
“Anh đưa em đi.
Gần trưa, hai người mới ra ngoài, Lục Chinh dừng xe trước cổng trường học, cùng cô đi đến dưới ký túc xá.
“Đợi em 10 phút, rất nhanh thôi!” Đàm Hi hôn anh một cái, xoay người chạy lên lầu.
Anh sờ vào má của mình, sâu thẳm trong đáy mắt dường như lóe lên sự bất đắc dĩ.
Lúc Đàm Hi vào cửa, rèm cửa sổ kéo sát, trong phòng tối đen như mực.
Hàn Sóc đang ngủ ngon trên giường của mình, ngay cả tiếng mở cửa cũng không thể làm cô ấy thức giấc, khóe miệng Đàm Hi co giật, cô nàng này chắc là heo cái chuyển thế.
Thu gom đồ đạc nhanh chóng, còn đặc biệt mang theo cả thẻ ngân hàng.
Bên trong có mấy vạn tệ tiền bán giày, và còn cả tiền lời trong sòng bạc.
Nói đến sòng bạc, Đàm Hi mới giật mình phát hiện ra gần một tuần rồi cô chưa liên lạc với hai vợ chồng Ân Hoán.
Lập tức lấy điện thoại ra, nhưng suy nghĩ lại, cũng thấy không cần phải vội vào lúc này.
Đàm Hi thu dọn xong xuôi, kéo theo chiếc vali cỡ bự chuẩn bị rời đi, Hàn Sóc vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.
Trong lúc cô dọn đồ, Hàn Sóc còn lật người vài lần, thỉnh thoảng còn chép miệng vài cái.
Đàm Hi đảo tròng mắt, tiện tay cầm chiếc bút lông màu đen trên bàn lên, rón rén trèo lên chiếc thang nhỏ.
Vừa hay mặt Hàn Sóc lại hướng lên, thuận tiện gây án…
Rầm!
Tiếng đóng cửa.
Hàn Sóc run lên, bật người ngồi dậy: “Sét đánh à?”