Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 275: Đàm hi, em đang lo lắng cho anh?



Đột nhiên, bỗng thấy nặng vai, Lục Chinh choàng áo khoác của anh lên người cô, hơi thở mạnh mẽ của riêng anh ùa tới, Đàm Hi hơi ngơ ngác.

Giây tiếp theo, mỉm cười, dứt khoát nhào cả cơ thể vào lòng anh. “Ấm ghê.”

Thế nào gọi là được đằng chân lên đằng đầu?

Chính là đây.

Cánh tay Lục Chinh siết lấy, hai người sánh vai đi vào đại sảnh sân bay.

“Hắt xì…” Thời Cảnh lạnh run lẩy bẩy, quệt mũi: “Lại bắt đầu ngược cẩu rồi.”

Ba người làm xong thủ tục check in, đợi trong phòng chờ VIP.

Trong xe.

“Tước Gia, đã sắp xếp xong cả rồi.” Trước mặt Sam là một chiếc màn hình tinh thể lỏng, thu lại hết tình hình trong phòng chờ Lục Chinh đang ở.

Dịch Phong Tước thản nhiên trả lời, năm ngón tay thon dài đang đùa nghịch một thứ như điều khiển từ xa.

Lục Chinh, Hoa Hạ đang yên đang lành không chịu ở, lại cứ chạy đến châu Âu nạp mạng, nếu đã như thế, sao có thể không cho mày nguyện ý được chứ?

8 giờ 20 phút, thông báo lên máy bay vang lên.

“Tỉnh dậy nào…”

Đàm Hi mơ màng mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Thời Cảnh đập vào mắt, “Hả?”

“Phải lên máy bay rồi.”

“…Ồ.”

“Em không sao chứ?” Thời Cảnh khó hiểu, nha đầu này bình thường rất lanh lẹ, mỗi lần nhìn thấy cô thì tròng mắt lúc nào cũng xoay tít, còn trạng thái ủ rủ như hôm nay lại là lần đầu được thấy.

Đàm Hi chớp mắt, chớp tiếp, giơ hai tay lên vươn vai, đôi gò má hơi ửng đỏ, “Buồn ngủ.”

“Tối hôm qua em đi đâu?”

Cô nàng nào đó ngoắc ngón tay.

Anh ta ghé sát, nghĩ rằng sẽ có lời thì thầm gì đó.

“… Mộng… du.”

Thời Cảnh đột nhiên trừng mắt, nhất thời không phân biệt được cô đang nói thật hay đùa.

“Không tin thì thôi vậy.”

“Người mộng du cũng biết bản thân đang mộng du?”

“Dĩ nhiên.”

“Em chém vừa thôi!” Thời Cảnh hừ lạnh. Anh không hiểu được, người nghiêm túc như Lục Chinh sao lại thích kiểu này?!

Trừ phi… thiếu gì bù đó?

Thời Cảnh rùng mình, đúng là khẩu vị nặng mà.

“Lục Chinh đâu?”

“Toilet.”

Đàm Hi đứng dậy.

“Em định làm gì?” Thời Cảnh kéo cô, tỏ vẻ cảnh giác.

“Tìm anh ấy.”

“…” Ở đây có người có khẩu vị còn nặng hơn.

“Tước Gia, còn ba phút nữa, Lục Chinh trở về từ toilet, ba người chuẩn bị lên máy bay.” Sam nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian càng đến gần, vẻ mặt cũng ngưng trọng theo.

“Đếm ngược.”

Tinh thần Sam phấn chấn, cứ như sói đói tìm được một bữa ăn thơm ngon hấp dẫn: “Vâng!”

Dịch Phong Tước ấn nút đỏ trên điều khiển từ xa, một lúc sau, thở dài: “Đáng tiếc…” Không dễ dàng gì mới tìm được một kẻ địch ngang tầm, nhưng lại định trước phải chết trong bom đạn, thật… cực kỳ thú vị!

Giây phút tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngút trời, trong xe vẫn yên tĩnh như cũ, nhờ vào kính chống đạn cách âm do phòng thí nghiệm mới nghiên cứu được, chứng tỏ hiệu quả thực tế khá ổn.

Giây tiếp theo, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên ngắt quãng sự hưng phấn trong mắt của Sam, hắn nhìn một cái, nhíu mày.

“Lão K, có chuyện gì?”

Không biết đối phương đã nói gì, thần sắc vui vẻ và kích động trên khuôn mặt của Sam bỗng nhiên trở nên nặng nề, cuối cùng trắng bệch.

“Tước Gia, Lão K nói cậu Hai…”

Vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh của Dịch Tước Phong bỗng nhiên thay đổ: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Hai tay Sam run lên, đưa điện thoại qua.

“…Tôi biết rồi. Mời bác sĩ Wilson tới trước, bắc buộc phải khống chế bệnh tình của cậu Hai trước khi tôi trở về.”

Sam nín thở: “Tước Gia…”

“Chuẩn bị trực thăng, lập tức trở về nước.”

“Vâng!”



“Sân bay Zurich đã xảy ra một vụ nổ vào 8 giờ 35 phút tối qua theo giờ địa phương, tính đến hiện tại đã có 8 người tử vong, 47 người bị thương, nửa trong tổng số chuyến bay quốc tế bị hủy bỏ. Chính phủ Thụy Sĩ đã cử ngay “Tổ đặc biệt” đến sân Zurich tiến hành điều tra nguyên nhân tai nạn. Cảnh sát địa phương đã khống chế toàn bộ sân bay, tình hình cụ thể xin hãy theo dõi các tin tiếp theo của đài...”

Khi “Sự kiện sân bay Zurich nổ tung ngày 28/10” lan truyền đến trong nước đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cảnh sát địa phương tiến hành điều tra, kết quả sơ bộ cho thấy đây là hành vi khủng bố có âm mưu có kế hoạch, còn về động cơ, tạm thời vẫn chưa rõ.

Khi Đàm Hi biết được tin tức này, chuyến bay đã vào không phận của Hoa Hạ, còn 6 tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay Thủ Đô.

7 giờ 15 phút sáng, trời đã sáng tỏ.

Đàm Hi kéo tấm chắn cửa sổ xuống, bên ngoài cửa sổ từng áng mây trùng điệp, ánh sáng vàng xuất hiện nơi chân trời.

Tháo tai nghe xuống, màn hình tinh thể lỏng trước mắt đang phát sóng tin tức buổi sáng của Zurich, sự kiện vụ nổ gần như chiếm hết toàn bộ chương trình.

“Tỉnh rồi à?” Lục Chinh đắp chăn cho cô.

“Ừ. Anh… cố ý đúng không?” Đàm Hi nhìn anh.

Khuôn mặt anh lạnh lùng: “Em đang nói điều gì?”

“Đổi chuyến bay.”

Lục Chinh cau mày.

“Chuyến bay 9 giờ, 8 giờ 30 phút lên máy bay, còn vụ nổ xảy ra lúc 8 giờ 35 phút, đừng nói với em đây đều là trùng hợp?”

“Nếu không thì sao?” Anh hỏi ngược lại, “Em cho rằng, công ty hàng không là do anh mở à?”

“Tại sao lại đổi?”

“…”

“Anh đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện đúng không?”

Ánh mắt Đàm Hi sáng như đuốc: “Liên quan đến nhiệm vụ của anh và Thời Cảnh, hoặc có thể nói rằng, vụ nổ này nhắm vào hai người?”

“Hi Hi…”

“Nói đi! Phải, không phải, phải có một đáp án!”

“… Phải.”

Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên tối sầm: “Là vì Tập đoàn Thiên Tước?”

“Đủ rồi!” Lục Chinh lạnh lùng lên tiếng, “Có vài chuyện không cần em dính vào!”

Đàm Hi cắn môi, tức run người, “Mẹ nó! Tôi nói cho anh biết, sau này muốn chết thì chết xa ra một chút, đừng có chết trước mặt tôi!”

Cái gì cũng không nói cho cô biết, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện…

Bảo thủ! Chậm chạp! Ngu ngốc! Nhưng lại khiến cô lo lắng không yên…

Thấp giọng cười, “Lo lắng cho anh?”

“Cút!”

“Đúng là lo lắng cho anh.”

Đàm Hi dời tầm mắt, “Tự cho là đúng!”

Lần này, anh cười càng càng rỡ hơn, “Đàm Hi, em đang lo lắng cho anh.”

“Câm miệng!” Cô giơ tay lên bịt miệng anh lại.

“Này! Mới sáng sớm đã bắt đầu đánh thương mắng yêu rồi à? Đây là nơi công cộng, phải chú ý ảnh hưởng đấy nhé!” Thời Cảnh ngồi ở vị trí đối diện, nghiêng đầu, thuần thục đảo mắt qua lại trên người Đàm Hi và Lục Chinh.

“Câm miệng lại!” Hai người đồng thanh.

Thời Cảnh hơi ấp úng: “Đúng là một cặp…”

3 giờ chiều giờ Bắc Kinh, máy báy vững vàng đáp xuống sân bay thủ đô.

Đàm Hi vẫn mặc áo khoác, quàng khăn choàng, nón len, đứng ở sảnh máy bay cứ như vừa đi khảo sát ở Nam Cực trở về, nhất thời khiến vô số người chú ý đến.

Tuy nhiệt độ ở thủ đô thấp, nhưng tuyệt đối không thể so sánh được với Zurich. Đàm Hi sờ mũi, cởi áo khoác ra nhét vào vali, chỉ chừa lại một chiếc áo len, lúc này nhìn vào mới trông bình thường hơn khá nhiều.

Lục Chinh và Thời Cảnh thì cởi áo khoác vắt lên tay, dáng vẻ quý ông lịch thiệp, tỷ lệ xoay đầy lại là 100%.

“Lên xe!” Thời Cảnh ngồi vào ghế lái, ngoắc tay với hai người.

Đàm Hi thắt đai an toàn, “Em về trường.”

Ánh mắt dò hỏi ý kiến của Thời Cảnh nhìn sang hướng Lục Chinh, Lục Chinh khẽ gật đầu.

Hai tiếng đồng hồ sau, tiến vào phạm vi Tân Thị, Đàm Hi đã nằm trên đùi Lục Chinh đánh một giấc ngon lành, không biết sự đời.

“Lão Lục,“ Thời Cảnh cố ý hạ thấp giọng, trêu chọc: “Nha đầu nhà cậu cũng mạnh bạo dữ, sáng hôm nay tất cả mọi người ở khoang hạng nhất đều nhìn chằm chằm hai người, một bộ phim 8 giờ cẩu huyết hấp dẫn!”

“Lo việc lái xe của cậu đi.” Lục Chinh không nhìn lên, giơ tay lên vén mái tóc rơi tán loạn của Đàm Hi ra sau lỗ tai, vẻ mặt dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.

Thời Cảnh cười hề hề: “Còn tưởng rằng đang trồng hoa hồng, ai ngờ lại là hoa ăn thịt người. Chậc chậc, cuộc sống sau này của cậu phải làm sao đây…”

“Sao nào, anh muốn nghĩ cách giùm anh ấy à?” Giọng nói đột nhiên cất lên khiến hai tay anh ta bị trượt, Thời Cảnh vội vàng hít thở sâu bình tĩnh trở lại, mới tránh khỏi hậu quả xe hủy nhân vong.

“Em… tỉnh lại từ khi nào đấy?”

“Hờ, không tỉnh thì sao biết được có người đang nói xấu sau lưng?”

“Anh…”

“Hoa ăn thịt người…”

“À…”

“Mốc 8 giờ?”

“…” Thời Cảnh cười còn xấu xí hơn khóc.

Đàm Hi ngồi thẳng người, ngáp một cái rồi vươn vai, một sự nhàn nhã không thể miêu tả được bằng lời: “Xem ra, anh có ý kiến với em?”

“Đừng để ý nhé, đùa chút thôi mà…”

“Đùa?” Đàm Hi cau mày.

Thời Cảnh ra sức gật đầu, trong lòng khẳng định lần nữa đây chính là đóa hoa ăn thịt người, hung dữ đến mức ăn không nhả xương!

Tiến vào Tân Thị, chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa đại học T.

Đàm Hi kéo vali, vẫy tay với hai người: “Bái bai~” Dáng vẻ muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ ấy, nhưng với điều kiện là không biết được nội tâm xấu xa đến tột cùng của cô.

“Được rồi, người đã đi vào rồi vẫn còn nhìn! Lão Lục à Lão Lục, lần này cậu tiêu đời rồi!”

Lục Chinh sửng sốt, khuôn mặt bỗng nhiên trở về trạng thái không cảm xúc.

Đột nhiên, di động vang lên, Thời Cảnh nghe máy, cung kính gọi một tiến “Ông Cát“.

“… Đã về nước rồi… vâng… được, tôi hiểu rồi, sẽ đến ngay!”

Anh ta cất điện thoại vào, xoay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

“Ông cụ nói gì?” Lục Chinh trầm giọng lên tiếng.

“Kêu chúng ta về quân khu, chắc là liên quan đến vụ nổ ở sân bay Zurich.”

“Quân khu Kinh Thành?”

“Không, Quân khu Tân Thị,“ Thời Cảnh cười nham nhở, “Nghe nói ông cụ Bàng cũng đến rồi.”

“Đúng là không thể đợi dù chỉ một phút.”

“Tuy chúng ta không bắt được Dịch Phong Tước, nhưng xét về tổng thể vẫn nắm được tư liệu trực tiếp của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu, còn tận mắt chứng kiến một vụ nổ kinh hoàng, chẳng trách ông cụ lại nôn nóng. Bây giờ như thế này, không cầu có công lao, chỉ hy vọng không phạm phải sai lầm nào.”

“Giỏi lắm.”

“Hey, tôi nói cậu…”

“Câm miệng, lái xe của cậu đi.”

Thời Cảnh: “…”

Xe chạy vào thẳng cổng quân khu, cuối cùng dừng lại trước một tòa văn phòng cũ kỹ.

“Đội trưởng Thời! Lục Tướng!” Nghênh tiếp hai người là chính ủy của Đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần, trước đây đi theo Lục Chinh, bây giờ đi theo Thời Cảnh, có thể gọi là nguyên lão hai triều.

“Phương Tử, sao cậu cũng tới đây?”

Phương Trác đứng nghiêm, làm một động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn: “Tôi đến cùng với ông cụ Bàng.”

Lục Chinh bước lên lầu trước: “Vừa đi vừa nói.”

Phương Trác dẫn hai người đến trước một phòng hội nghị đang đóng kín cửa, “Chính là ở đây.”

Lục Chinh đẩy cửa vào, sắc mặt nghiêm nghị. Thời Cảnh theo sau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Lúc này, họ là những người quân nhân chân chính.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Ông Cát đặt ly trà xuống, nhìn sang hướng ông cụ Bàng đang đứng đối lưng ở vị trí cấp trên, “Yên tâm đi, tay chân vẫn còn nguyên vẹn.”

Ông cụ nghe thấy thế, mới xoay người lại, khí thế của riêng người cấp trên thể hiện một cách rõ ràng.

“Về rồi à, ngồi xuống.”

Lục Chinh và Thời Cảnh nhìn nhau, mặt mày nặng nề.

Sau đó cả hai ngồi xuống vị trí cấp dưới ở hai bên, ông Cát nhìn người này, rồi nhìn người kia, “May là, đều không bị thương…”