Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 389: So găng (3)



Đàm Hi ngồi trên ghế băng, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cô uống nước trước đã, sau đó từ từ nói.” Người tiếp đón cô là một nữ cảnh sát trẻ, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, không hề nghiêm nghị, rất dễ khiến người khác có thiện cảm, cho dù là nam hay nữ.

“Không cần.” Cứng nhắc, trực tiếp, không hề có chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào cả, “Lưu Diệu đang ở đâu?” Đi thẳng vào vấn đề.

“Anh ta đang phối hợp với cảnh sát để điều tra.”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ta mới là người báo cảnh sát.”

Ý cười của nữ cảnh sát không đổi, “Dù vậy cũng không hề mâu thuẫn với việc phối hợp với cảnh sát để điều tra.”

“Nhưng các cô đã đưa anh ta vào phòng thẩm vấn, đó chẳng phải là ‘đãi ngộ’ chỉ người phạm tội mới có hay sao?”

Ánh mắt nữ cảnh sát lóe sáng, tiếp đó đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Sao cô ta biết rõ được phân bố trong cục?

Hai bên trái phải tận cùng hành lang đều là phòng thẩm vấn, nhưng phòng bên trái có phòng giám sát thông tin, toàn bộ quá trình đều được ghi hình lại, và còn được sắp xếp trang bị canh phòng, so ra thì phòng bên phải thoải mái hơn rất nhiều, một đầu camera ở vị trí nổi bật dễ thấy, ngay cả ánh sáng cũng sáng sủa hơn mấy phần.

Huống hồ, sao cô ta lại biết Lưu Diệu đang ở bên trái chứ?

“Tò mò ư?”

“...”

Đàm Hi cong môi, nhưng trong mắt lại không hề có lấy chút ý tứ muốn cười nào, “Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn gặp Lưu Diệu.”

Trên mặt nữ cảnh sát xuất hiện thần sắc chật vật, dường như có chút ấm ức, lại kèm thêm chút u oán. Không ngờ một cô nhóc lại có thể càn rỡ được đến vậy.

Bỗng chốc ác ý trào lên, “Xin lỗi, tôi không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của cô.”

“Nguyên nhân.”

“Lưu Diệu bị tình nghi phạm tội.”

“Tội gì?”

“...” Nữ cảnh sát á khẩu. Cô ta không rõ nguyên nhân Lưu Diệu bị bắt, chỉ biết Cục trưởng gọi điện hạ lệnh, do đội trưởng đích thân ra tay, đối đãi với tội phạm hình sự nghiêm trọng cũng chỉ đến thế là cùng.

Huống hồ còn kinh động đến cả phía quân đội, nghe nói hai người bên trong đó còn có một thiếu tướng.

“Người đã vào cục không phải cô muốn gặp ai cũng gặp được.”

“Bảo Cục trưởng các cô ra đây.”

“Hừ, đùa gì vậy chứ? Cô coi Cục Cảnh sát là nhà cô thật đấy à, muốn gặp Cục trưởng thì gặp chắc?” Đôi mắt hiện rõ sự khinh miệt. Ở địa bàn của người khác mà còn dám huênh hoang như vậy, không biết nhìn mặt người khác, còn không có đầu óc nữa!

“Chẳng phải các cô đều tự xưng là nô bộc của nhân dân hay sao? Thái độ của cô bây giờ là thái độ một người ‘nô bộc’ nên có à?”

“Cô!”

“Không phục à? Xem ra giác ngộ chính trị của cô không được cao cho lắm!” Đàm Hi khẽ cười, nhưng đáy mắt đã có hàn sương ngưng tụ lại: “Hay là, cô cảm thấy những lời tôi nói không đúng, mặc bộ cảnh phục vào là có thể cưỡi lên người quần chúng nhân dân được hay sao?!”

Sắc mặt nữ cảnh sát đã trắng bệch, “Tôi không có...”

“Nếu đã vậy thì tại sao tôi lại không thể gặp Cục trưởng chứ? Vì nhân dân phục vụ thì phải có thái độ nên có, tiền nộp thuế của người dân là để phát lương cho các cô, không phải là để cho các cô cả ngày ngồi trong văn phòng điều hòa mát mẻ, đến làm quẹt thẻ, tan ca phủi mông đứng dậy đi về.”

Đàm Hi không cho đối phương có cơ hội mở lời “Tôi hỏi Lưu Diệu phạm tội gì, cô không trả lời được; tôi nói muốn gặp Cục trưởng, cô bảo tôi đùa; chính bởi vì đang ở trên địa bàn Cục Cảnh sát Thành Nam các cô, cho nên biến thành thịt cá, chờ các người cầm dao đến róc thịt hay sao? Cô có ý này đúng không?”

“Cô nói bậy!”

“Vậy thì quá là kỳ lạ, nếu không phải vậy thì cô lấy đâu ra dũng khí để nhìn xuống coi thường người khác vậy?”

Hai má nữ cảnh sát đã đỏ ửng lên.

“Cảm giác ưu việt hơn người của cô từ đâu mà có thế?” Rõ ràng là Đàm Hi không định bỏ qua dễ dàng cho cô ta như vậy, “Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc Lưu Diệu đã phạm phải tội gì? Các người dựa vào đâu là bắt giam anh ta?!”

Đôi mắt cô gái sắc bén, từng câu truy hỏi, nữ cảnh sát luống cuống, khó chống đỡ nổi.

“Không nói lại được thì thả người đi!” Bỗng nhiên đứng dậy, vỗ một cái lên mặt bàn, bỗng chốc khí thế thể hiện ra hết.

Nữ cảnh sát đã mềm nhũn dựa vào ghế tựa, kết cục bại trận đã định.

Hai tay Đàm Hi chống lên mép bàn, cùng với động tác dựa người tới gần của cô, cảm giác áp bức cũng theo đó kéo tới.

Khi Lưu Minh đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, liền hét lớn một tiếng, “Cô đang làm gì vậy hả?!”

Động tác hơi khựng lại, Đàm Hi cố đè lại sự kinh ngạc do giọng nói trầm thấp đó mang lại, ngước lên nhìn theo, đập vào mắt là trang phục rằn ri.

Người của quân đội sao?

Lưu Minh híp mắt lại, kinh ngạc vì khi nhìn thấy mình cô gái ấy vẫn bình tĩnh đến thế. Ngược lại nữ cảnh sát kia đã bị tiếng quát kia của cậu ta khiến cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Đáy mắt lướt qua thần sắc khinh miệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, tiếp đó liền cất bước đến trước mặt Đàm Hi.

Người đàn ông cao hơn cô gái một khoảng lớn, nhưng dù là tư thế nhìn bao quát cũng không thể khiến anh ta có hơn được bao nhiêu ưu thế, mà ngược lại, ánh mắt của Đàm Hi lại khiến cho Lưu Minh có một thứ cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết...

Lãnh đạm, lạnh thấu xương, khí thế mạnh mẽ.

Giống ai nhỉ?

“Anh hỏi tôi đang làm gì sao?” Đàm Hi cắt ngang dòng trầm tư của anh ta, “Chẳng phải là rất rõ ràng đó sao?”

“Gặp Lưu Diệu?”

“Không sai.”

“Cô có quan hệ gì với cậu ta?” Lưu Minh không thu lại khí thế trên người, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí không thể coi thường.

“Bạn bè.” Nhưng Đàm Hi không hề bị ảnh hưởng, so với Lục Chinh, uy lực của người này thể hiện ra chỉ bé bằng con kiến, còn không so được với cả Thời Cảnh nữa.

“Cô biết cậu ta đã từng làm gì không?”

Đàm Hi khẽ cười, không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ta đã làm gì chứ?”

Nặng nề liếc nhìn cô, Lưu Minh đột nhiên nói: “Đi theo tôi.”

Mày kiếm khẽ động, cất bước đi theo.

“Cậu ta ở bên trong.” Lưu Minh dẫn cô vào trước một cánh cửa, tránh ra.

Giơ tay đặt lên chốt cửa, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, mạnh mẽ dao động, trong tiềm thức có một giọng nói đang nói với cô rằng - đừng đi vào đó!

Nhưng, tên đã lên cung, không thể không bắn!

Hít sâu, chuyển động chốt cửa.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, bóng tối ập đến, ba giây sau, đôi mắt đã dần thích ứng được với bóng tối trước mặt.

Căn phòng trống trải, giống như chỉ hít thở thôi cũng mang theo âm vọng. Ở giữa căn phòng có đặt một chiếc bàn, bên cạnh có một chiếc đèn sáng trắng. Lưu Diệu đang cúi đầu, ngồi sau chiếc bàn.

Đàm Hi sải bước, một giây sau thần sắc đột nhiên run sợ.

Không đúng, còn có người nữa!

Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn chăm chăm vào góc tường bên phải, một thân ảnh cao lớn đập vào mắt.