Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 402: Tôi nói rồi, không cần bà lo!



“Đừng giả vờ nữa, tôi còn không biết ông à? Yên tâm, chuyện chúc Tết tôi chẳng để bụng đâu, ai mà chẳng có lúc không tranh thủ được thời gian...”

“Đợi chút! Ông nói là tôi đi dự tiệc đầy tháng của nhà họ Lý?” Lúc này ông cụ mới sắp xếp được dòng suy nghĩ.

“Đúng vậy, tôi còn thấy chị nhà nữa kìa.”

Suy cho cùng vẫn là gừng già quen sóng gió, Lục Giác Dân kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh đáp: “Ừ, ông không đi thật đáng tiếc.”

“Nói chứ, sao ông lại ưng ý kiểu công ty bất động sản nhỏ như Hồng Vinh thế?” Thực sự không giống với tác phong làm việc nên có của Lục Giác Dân! Ông cũng nhận được thiệp mời, đưa thẳng cho thư ký xử lý, “Trừ phi... gần đây có hợp tác lớn gì đó? Có thể dùng đến thằng em tôi đây, cứ việc lên tiếng nhé!”

“Nghĩ nhiều rồi, bà nhà tôi muốn đi.” Ông cụ Lục bình tĩnh đáp.

“Hèn gì... chị nhà cứ mong sao mong trăng, mong cho thằng Hai nhà ông bà máu chóng kết hôn, sinh đứa chắt.”

“Ừ” Lục Giác Dân siết chặt nắm tay. Đứng ở góc độ của bác Từ vừa hay có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của ông.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không phát hiện ra điều gì, vẫn đang nói không ngừng: “Tôi nói cho ông nghe, chuyện này không vội được, sức khỏe chị nhà khỏe mạnh, mặt mày tươi sáng, sống đến trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đến, đến lúc đó còn sợ không thấy được chắt hay sao?”

“Mặt mày tươi sáng...”

“Ôi chà, chắc ông đã thấy hình rồi đúng không? Đúng là một đóa hoa trong trời thu, vẫn đẹp như xưa”

“Ở đâu?”

“Cái gì?”

“Tấm hình”

“Đăng trên We Chat ấy, mau xem...”

Rầm! Trực tiếp cúp máy.

Lục Giác Dân ngồi trên sofa, sắc mặt khó coi đến tột cùng.

Bác Từ đứng bên cạnh, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại.

“Di động!” Ông cụ lên tiếng.

Bác Từ thần tốc phản ứng lại, vội đưa qua.

“We Chat dùng như thế nào?”

“Hả?” Bác Từ hơi ngơ ngác, ngoại trừ việc là quản gia của nhà chính ra, ông vẫn còn một thân phận khác - thư ký tư nhân của ông cụ. Thông thường, những thứ như là điện thoại, thư từ, thiệp mời đều phải qua tay ông trước, chọn lọc ra thứ quan trọng rồi mới đưa đến tay ông cụ. Dĩ nhiên, tài khoản mạng xã hội gì đó cũng do ông xử lý.

“Ông nói... We Chat?”

“Đúng vậy!” Lục Giác Dân nghiến răng.

Bác Từ đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bước lên một bước, mở We Chat ra trước mặt ông cụ, sau đó ấn vào mục Khoảnh Khắc, kéo xuống làm mới.

“Là thứ này?”

“Vâng, ông xem...” Lời nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, bác Từ trừng to mắt, khó tin.

Bà chủ không phải đang ở bên chỗ cậu chủ sao, sao có thể...

Liếc nhìn avatar và ghi chú: Chủ tịch Lý - Hồng Vinh.

Đều nói không trùng hợp không thành văn, tình cờ làm sao khi trong dánh sách liên lạc của ông cụ Lục có cái người tên Lý Vạn Tài. Nói ra, năm ngoái Hồng Vinh và Lục Thị từng hợp tác một lần, khai phá “Sơn thủy minh thành kỳ thứ ba”, Lục Thị đấu thầu đường ống và tường gạch, bên nhận thậu hình như là Hồng Vinh này...

“Mở ra!”

Bác Từ kiềm chế bàn tay đang run, làm theo lời của ông cụ.

Trên màn hình, Đàm Thủy Tâm bế đứa bé vừa đầy tháng cười rất vui vẻ, nếu như vậy không thì vẫn ổn, nhưng hỏng là hỏng ở chỗ còn có một ông già mặc đồ tây giày da đứng bên cạnh bà, chiều cao không hề thấp, vừa khéo cao hơn bà chủ một cái đầu, vẻ mặt hồng hào, ánh mắt tinh tường.

“Ông chủ...”

“Xằng bậy!” Xoảng... hất tung bàn trà, Lục Giác Dân chống một tay trên sofa, cả người tức đến phát run.

Nếu như Đàm Hi có mặt ở đây, chắc sẽ thắc mắc: Tại sao đàn ông nhà họ Lục cứ hễ ra tay là thích đạp bàn trà? Chẳng lẽ kiếp trước có thù hận gì với bàn trà hay sao?

“Ông xem xem, bà ấy ra cái thể thống gì đây? Dám đăng lên cái kiểu hình này, để tất cả mọi người nhìn thấy? Đây chẳng phải làm trò cười cho Lục Gia, khiến tôi mất hết mặt mũi sao?!”

“Ơ...” Bác Từ rất muốn hỏi, “Kiểu hình này” là “kiểu hình nào”, Nhưng lời đến bên miệng lại chuyển hướng, đối diện với ánh mắt phun ra lửa của ông chủ, chỉ đành nuốt lại.

“Thật ra, tấm hình này không phải do bà chủ đăng lên.”

“Tôi biết! Là cái ông già tên Lý gì đó đăng lên!”

“Đúng!”

“Nhưng ai kêu bà ấy chụp? Hả?! Chắc không có ai ép bà ấy chụp hình với ông già Lý kia chứ?” Còn cười tươi rói như thế kia, có ý gì hả?

“Ông chủ, không thể nói như thế được...”

“Không nói như thế thì nói thế nào?” Ông cụ bực tức, “Tôi thấy, bà ấy cố tình đấy!”

Cố tình chọc tức ông, cố tình làm khó ông, bởi vì chuyện của Uyển Nhiên.

Bác Từ lại không thấy như thế, với tu dưỡng của bà chủ tuyệt đối không thể có dây dưa với người khác được, haiz, quan tâm hóa quá loạn, ngay cả ông cũng có thể nhìn ra rõ ràng, thế mà người tinh tường như ông chủ lại...

“Mau gọi điện thoại kêu bà ấy về hỏi cho rõ ràng!”

“Bây giờ?”

“Lập tức!”

Bác Từ trầm mặc, vừa mới mở mục danh bạ, một tiếng kêu yếu ớt già nua vọng tới.

“Giác Dân, xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Uyển Nhiên đứng trên cầu thang lên lầu hai, đầu tóc hơi rối, chắc là đang ngủ trưa bị đánh thức, ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm.

“Sao bà lại xuống đây?” Lục Giác Dân cố gắng kiềm chế cơn giận, trầm giọng hỏi, chỉ có điều giọng điệu có hơi gượng cứng.

“Tôi nghe thấy có tiếng động nên xuống xem thử”

“Không sao, bà cứ đi ngủ đi”

“Có cần tôi giúp đỡ không?” Triệu Uyển Nhiên bước xuống, đi đến bên cạnh ông.

Bác Từ cau mày, nhận xét ở góc độ khách quan, người phụ nữ này không bằng bà chủ, cho dù là tính tình hay tu dưỡng. Cũng không biết năm xưa ông chủ nhìn trúng bà ta ở chỗ nào?

Lục Giác Dân né tránh bàn tay của Triệu Uyển Nhiên theo bản năng, chân mày không hề thoải mái chút nào, “Không liên quan đến bà, đừng nhúng tay vào.”

Bà ta rũ mắt, che giấu đi sự tối tăm và mất mát bên trong: “Thật sự không có liên quan chứ? Có phải Thủy Tâm...”

“Tôi nói rồi... Không cần bà lo!” Phẫn nộ khiển trách, gần như là buột miệng nói ra, cơn tức giận vốn bị đè nén trên mặt Lục Giác Dân không cần phải che đậy nữa, mãnh hổ được thả khỏi lồng, có thể làm bị thương người trong phút chốc.