Ông cụ im lặng trong chốc lát: “Tôi suy nghĩ rồi, bà ở lại nhà họ Lục như vậy chung quy không phải là kế hoạch lâu dài. Những căn Tứ Hợp Viện này không tồi, bà có thể tùy ý chọn một cái, yên tâm dưỡng bệnh.”
Hiện nay tứ hợp viện ở kinh đô sớm đã liệt vào hàng vô giá, đa số đều là sản nghiệp tổ tiên truyền lại từ vài chục đến hơn trăm năm. Lục Giác Dân chịu sắp xếp cho bà ta đã là trọn tình trọn nghĩa lắm rồi.
“Tại sao?” Trong mắt bà ta toàn là sự hoảng sợ.
“Bà cần một chỗ dưỡng bệnh.”
“Nhưng tuyệt đối không thể là nhà họ Lục, đúng không?”
Lục Giác Dân không đáp, trong mắt Triệu Uyển Nhiên, biểu hiện thế này tương đương với việc ngầm thừa nhận.
“Ông... muốn đuổi tôi đi sao?”
“Đồng ý cho bà vào ở, là suy nghĩ đến việc dưỡng bệnh. Còn việc bà tìm đến tôi, không phải là vì muốn ổn định trong chốn kinh đô không thân không thích, đợi kết quả kiểm tra rồi mới tính tiếp sao? Bây giờ đã sắp xếp xong hết rồi, nhưng hình như bà không đồng ý?” Trong ánh mắt ông cụ thoáng hiện lên sự sắc bén, cứ như muốn nhìn thấu người phụ nữ ở trước mắt này.
Lục Giác Dân không ngốc, ngược lại, ông mang trong mình sự tinh anh và nhạy bén trời sinh của một doanh nhân. Không phát hiện ra vấn đề ngay, là vì ông không nỡ phá hoại đoạn hồi ức năm đó. Trong tiềm thức, ông không muốn hoài nghi người phụ nữ bị ông phụ bạc khi còn trẻ.
Nhưng sự để ý của vợ, và những lời nhắc khéo của bác Từ, đều nói cho ông biết, sự việc không hề đơn giản như vậy.
Cuối cùng, thứ đánh thức ông lại là những lời nói của Đàm Hi.
Dường như ông đã hiểu ra gì đó, nhưng lại không muốn tin. Dù sao, đoạn tình cảm năm đó cũng là hồi ức ông trân trọng nhất.
Hổ thẹn cũng được, đa tình cũng được, bây giờ ông đồng ý cho Triệu Uyển Nhiên thêm một cơ hội, lựa chọn thế nào, phải xem tạo hóa của bà ta rồi.
“Giác Dân, ông đừng như thế... có phải Thủy Tâm vẫn còn để ý chuyện năm đó? Tôi có thể tìm bà ấy nói cho rõ ràng!”
“Không cần.” Sắc mặt ông cụ trầm xuống, “Tôi chỉ cảm thấy, bà ở đây không thích hợp”
“Cho dù là với thân phận bạn bè cũ cũng không được sao?”
“Bà ấy không đồng ý.”
“...”
Lúc Đàm Hi nhận được điện thoại của bảo vệ gác cổng, cô đang đắp mặt nạ, còn bà cụ đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
“Chào cô Đàm, tôi là Tiểu Trần.”
“Có việc gì sao?”
“Có một bà cụ, nói là muốn tìm cô.”
“Bà cụ? Họ gì?”
“Triệu.”
Chân mày khẽ nhếch lên, mặt nạ suýt chút nữa bị rơi xuống: “Một mình?”
“Không phải, còn có một người đàn ông đang dìu bà ta.”
“Cậu khoan hãy để họ vào, tôi xuống lầu ngay.”
“Vâng.”
Cúp máy, Đàm Hi chạy vào phòng bếp, ánh mắt hưng phấn không thể kìm nén được: “Bà nội ơi nhanh lên, tìm tới cửa rồi!”
“Cái gì?” Tắt lửa, vứt xẻng nấu ăn qua một bên, “Bà ta ở đâu?”
“Dưới lầu.”
“Đi, chúng ta xuống dưới.”
“Vâng!”
Cổng tiểu khu Bồng Lai.
“... Anh gì ơi, thật ngại quá, không có sự đồng ý của chủ hộ, chúng tôi không thể tự ý cho người vào được.”
“Dựa vào gì không cho vào?!” Một gã đàn ông cao gầy đeo kính râm vẻ mặt đầy hung ác, “Hôm nay tôi nhất định phải gặp bà ta!”
“Nếu anh đã không chịu hợp tác, vậy thì chúng tôi chỉ đành mạnh tay.” Tiểu Trần tự thấy mình là một người có tính tình tốt, nhưng lần này cũng bị chọc giận đến xù lông, thứ gì thế không biết, đã bảo không gặp là không gặp, còn biết nói lý lẽ không hả?
“Anh dám?”
“Không tin chúng ta thử xem!”
“Đến đây, anh đánh một bà già, tôi xem anh có gánh vác được cái trách nhiệm này không!”
“... Anh... có biết hiếu thảo không hả? Lấy mẹ mình ra làm lá chắn?!”
“Vậy cũng không liên quan đến anh! Cho chúng tôi vào!”
“Đừng hòng!”
Cuộc tranh chấp này thu hút không ít người đến xem, mọi người đều chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng gây chuyện nữa, người chịu thiệt cuối cùng sẽ là anh đấy!” Tiểu Trần vung vẫy gậy cảnh sát.
Người đàn ông cao gầy vội vàng lùi lại, tiện tay đẩy mẹ mình ra trước chắn, may mà Tiểu Trần thu tay về kịp thời. Nếu không thật sự làm bà ta bị thương, dù anh ta có lý cũng sẽ biến thành vô lý.
“Đức Vận, chúng ta về đi, đừng ở đây làm trò mất mặt...” Triệu Uyển Nhiên giơ bàn tay run rẩy ra kéo hắn.
“Hôm nay tôi phải tìm cái bà già đó ra đòi công đạo. Bà ta dựa vào gì đuổi chúng ta ra ngoài? Năm đó, nếu không phải bà ta, bây giờ tôi đã là con của Lục Gia, hưởng không hết vinh hoa phú quý, ăn không hết sơn hào hải vị.”
“Đừng nói nữa!”
“La lối cái gì? Nếu không phải bà vô dụng, tôi có cần phải đến đây gây chuyện không? Không phải năm xưa ông Lục say mê bà như thế nào, luyến tiếc bà như thế nào sao? Tôi còn cho rằng giữa các người vẫn còn tình cảm, thật không ngờ mới ở được vài ngày là đã bị đuổi ra, đúng là đồ trở mặt vô tình!”
Con tim Triệu Uyển Nhiên như bị dao đâm, mà người cầm dao không phải ai khác, mà chính là đứa con trai ruột của bà ta - Châu Đức Vận!
Không sai, vài tiếng trước, bà ta đã bị Lục Giác Dân đuổi ra khỏi cửa, lúc này lại bị nhắc đến, giống như bị xé nát lớp vỏ tự tôn, chỉ còn lại sự kinh tởm dính đầy máu tươi.
“Đừng nói như thế, ông ấy đã cho mẹ lựa chọn, là mẹ không biết thỏa mãn...”
“Lựa chọn?” Hắn ta vừa nghe, tạm thời bình tĩnh trở lại. “Lựa chọn gì?”
“Ông ấy sắp xếp một căn tứ hợp viện cho mẹ, là mẹ cứ đòi ở lại nhà họ Lục, con đừng mắng chửi nữa!”
“Cái gì?! Tứ hợp viện?” Ánh mắt hắn ta hiện lên sự tham lam, “Tại sao bà không đồng ý? Bà có bị ngu không hả?”
Triệu Uyển Nhiên bị con trai mắng đến mức ngơ ngác tại chỗ, “Đức Vận, con đừng như thế...”
Dự tính ban đầu khi vào dọn vào Lục Gia, con trai bà vì tiền, còn bà ta thì vì điều gì?
Tình?
Nói ra buồn cười, từng ấy tuổi đầu rồi, lại từng cưới hai người đàn ông, nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn nhớ tới bóng lưng cao lớn thẳng tắp của cái thời thanh xuân ấy. Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bà ta vẫn không quên được. Có lúc Triệu Uyển Nhiên từng nghĩ, có phải ông ấy cũng nhớ nhung như bà ta? Nếu năm đó không chia tay, thì hôm nay sẽ ra sao?
Ôm lấy một chút nhớ nhung và hy vọng, cuối cùng bà ta vẫn đồng ý với con trai... vào Lục Gia ở trước, rồi từ từ mưu đồ tư lợi.
Nhưng kết quả thì sao?
Ông ấy đã không còn là thiếu niên cùng tâm sự bày tỏ nỗi lòng với bà ta nữa, tình xưa nghĩa cũ như mây khói, đã tiêu tan sạch sẽ từ lâu, chỉ có bà ta vẫn không chịu đối diện với hiện thực, đặt bản thân quá cao, cuối cùng té đến trọng thương, ngay cả một chút tôn nghiêm còn sót lại cũng không thể giữ được.
“Bà nói chuyện đi chứ...” Hắn ta lắc bà ta không ngừng, trong mắt xuất hiện sự căm thù và chán ghét, “Tại sao không cần?! Bà có biết một căn tứ hợp viện bây giờ có giá bao nhiêu không? Hay lắm, bây giờ tiền không có, người cũng bị đuổi ra. Này bà già, xin bà tỉnh táo lại một chút có được không? Lúc nào rồi, còn giả vờ chân tình là trên hết cái gì chứ?”
Triệu Uyển Nhiên vậy mà lại... không thể phản bác, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đứa con trai có vẻ mặt vặn vẹo, giống như con búp bê không có sự sống.
“Đủ rồi!” Tiểu Trần thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, “Thứ như anh còn có lương tâm nữa không hả? Bà cụ ngần ấy tuổi đầu rồi, nhìn vào đã thấy rất không thoải mái, vậy mà anh còn đối xử với bà ấy như vậy?”
“Đây là mẹ tôi, liên quan đếch gì đến anh!”
Tiểu Trần tức đến mức mặt mày xanh lè. Người xung quanh cũng không thể xem tiếp được, đồng loạt đứng ra chỉ trích.
“Là phận con cái, sao có thể như vậy được?”
“Đúng là đồ lòng dạ lang sói!”
“Cứ báo cảnh sát đi vậy”
“...”
Đàm Hi đỡ bà cụ, tách đám người ra, thấy được cảnh tượng một người đàn ông trung niên đấu võ mồm với các chủ hộ trong tiểu khu đầy hoành tráng.
“...Mẹ nó việc này liên quan đếch gì đến các người! Từng người nhảy ra gây chuyện với ông đây chứ gì?”
“Giữ sạch cái miệng của anh một chút đi!”
“Hey, mẹ nó tao chửi mày đấy, thì sao?”
“Cậu trai à, đừng nóng nảy, mọi người cùng công kích cậu không phải là không có nguyên nhân đâu, chịu khó suy nghĩ đi!”
“Ông là ai? Đừng có làm ra vẻ đây ở đây, tôi không hảo cái trò của ông.”
Triệu Uyển Nhiên nhìn vào trong đám người, chạm phải ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Đàm Thủy Tâm, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Bà ta không nhịn được bèn kéo áo con trai mình.
“Tránh ra, đừng có xía vào chuyện của tôi!” Hắn hung hăng liếc nhìn bà ta, đánh rớt bàn tay đầy nếp nhăn.
“Bà ấy đến rồi...” Lúng túng lên tiếng, trong mắt Triệu Uyển Nhiên chỉ còn lại sự tê dại.
Hắn ta cuối cùng không còn lún sâu vào cuộc chiếc mắng chửi nữa: “Ai?”
“Bà Lục.”
Châu Đức Vận nhìn theo tấm mắt của bà ta, cười một tiếng, tiến về trước chỉ ngón tay nói: “Bà chính là Đàm Thủy Tâm?”
Đàm Hi hất tay của hắn, cười lạnh: “Lễ phép một chút.”
“Ối chà, người đẹp ở đâu ra thế, mặt mũi cũng khá là quyến rũ đấy...” Vừa nói vừa muốn giơ tay ra bóp lấy cằm của cô.
Sắc mặt Đàm Thủy Tâm thay đổi, kéo Đàm Hi ra sau bảo vệ theo bản năng: “Cậu dám!”
Châu Đức Vận nhếch mép khinh thường, “Đồ bà già...”
Bốp!
Một chân đạp tới, trúng vào đùi, hắn ta nửa quỳ xuống đất, mở mắt ra chỉ thấy động tác thu chân về của Đàm Hi. Sự tức giận tích tụ trong mắt, đột nhiên đứng phắt dậy, giơ tay ra định tát xuống.
Giữa chừng, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bỗng dưng xuất hiện chặn tay của hắn lại.
“Mẹ nó...”
Từ ngực nhìn lên, chỉ thấy một đoạn tay áo màu đen, loáng thoáng có thể thấy ống tay áo sơ mi màu xám nhạt, cuối cùng tầm nhìn của Châu Đức Vận dừng lại trên khuôn mặt góc cạnh kia, những lời vốn đã đến bên miệng lại bất giác nuốt trở về.