Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 459: Tặng quà cho người khác



“Cô Sầm?”

“... Hửm?”

Thợ trang điểm cầm cây son và cây cọ nhỏ, “Phải tô son rồi... Cô thấy thích nhạt một chút, hay đậm một chút?”

“Cái nào hợp là được.”

“Ok, vậy tôi tự do phát huy nhé.”

11 giờ buổi sáng, khách khứa đã vào đầy đủ trong lễ đường.

Ông Giang lên bục đọc diễn văn ngắn, bà Giang yên lặng đứng bên. Phát biểu xong, người chủ trì mời Giang Dự lên bục. anh nói xong, tiếng vỗ tay và chúc mừng vang lên bên tai không dứt. Sầm Uất Nhiên xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, tay cầm bó hoa cưới, cô được mẹ dẫn đi bước lên thảm đỏ.

Mỗi một bước đều thận trọng và trầm tĩnh như vậy, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy hướng thẳng về người đàn ông nho nhã tuấn tú trên bục, tựa như sự gửi gắm của nửa đời sau duy nhất của cô.

Khi bước lên bục, vạt váy được Lâm Cầm nâng lên trước, nhìn con gái xinh đẹp kiều diễm, đôi mắt bà long lanh nước mắt với vẻ yên tâm.

“Mẹ, để con.”

Lâm Cầm lau giọt nước trên khóe mắt đi: “Không sao. Xem như là... mẹ đưa con đi quãng đường cuối cùng vậy.” Từ đây, con không chỉ là con gái của mẹ, còn là vợ là mẹ của người ta.

Sầm Uất Nhiên cố nén vị chua xót cùng nước mắt vào, “Dạ.”

Cho đến khi tay cô được trao cho Giang Dự, Lâm Cầm mới lui về sau cánh gà, nhìn con gái và con rể, trong lòng nhiều cảm giác đan xen.

Trước đây, bà đã từng cho rằng Ân Hoán là một nửa còn lại của con gái, cho dù có hơi nghèo, nhưng con tim nhiệt huyết, so với những đứa công tử đào hoa của nhà danh giá, ít nhất là hắn không bội tình bạc nghĩa. Có lẽ Sầm Chấn Đông đã tổn thương bà quá sâu, sâu đến mức bà đã từng vô tình bài xích và kháng cự, vì thế mà lúc đầu Lâm Cầm không coi trọng Giang Dự.

Nhưng ngày tháng lâu dần, anh ta thể hiện sự dè dặt từng li từng tí và quan tâm chu đáo, khiến bà không thể nào bắt được bất kỳ lỗi nào.

Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, huống chi Lâm Cầm cũng không phải là loại cha mẹ cao ngạo, bà chỉ hy vọng con gái có thể sống hạnh phúc.

Vì vậy, khi có được câu trả lời khẳng định, bà vui vẻ lựa chọn việc tiếp nhận Giang Dự.

Còn về Ân Hoán, chỉ có thể nói do thời thế, do số mạng, hữu duyên vô phận.

Khi xong thủ tục trao nhẫn, chủ trì tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, cười vỗ tay, ồn ào náo động lên, kêu lên rất chói tai, thậm chí còn huýt sáo -

“Hôn đi! Hôn đi!”

“Phải hôn lưỡi, kiểu hôn Pháp đó!”

“Phải hôn 3 phút nha!”

“...”

Cho dù dưới bục hỗn loạn như thế nào đi nữa, nụ cười trên mặt Giang Dự vẫn không đổi, dường như mọi thứ xung quanh đều bạc màu, chỉ có cô gái xinh đẹp trước mặt mới quan trọng, trong lòng trong mắt chỉ duy nhất một mình cô.

“Được không?” Anh hỏi, ánh mắt đầy ắp sự bao dung, dường như chỉ cần cô cự tuyệt thì anh sẽ lập tức từ bỏ ý nghĩ đó.

Cô trùng mắt xuống, ngay lúc anh định mượn cớ lấy lệ qua loa với quần chúng dự lễ bên dưới bục, Sầm Uất Nhiên chậm trải ngước lên nở nụ cười ngượng ngùng, “Uh.” cất nhẹ một tiếng.

Giang Dự hai mắt tỏa sáng, tay anh gần như là run rẩy vén mảnh vải lụa trắng trước mặt cô, từ từ lại gần, cuối cùng chạm lên đôi môi màu hồng anh đào của người con gái.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông nhắm mắt trước, phút giây này anh đột nhiên không muốn nhìn thấy sự ung dung trong mắt cô, dù là dối lừa bản thân, cũng xin cho anh được cơ hội một lần nằm mơ thấy.

Ông bà Giang thấy đôi lứa trên bục lễ đường, mắt lộ vẻ yên tâm.

Sân cỏ ngoài lễ đường, ánh nắng giữa trưa làm bóng người đàn ông rút ngắn thành đoạn nhỏ xíu, không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, chỉ là bóng dáng mơ hồ.

Gió thổi qua, xem lẫn mùi vị cây cỏ của riêng mùa xuân.

Ân Hoán đứng yên ở đó, ánh mắt hướng về cánh cửa lễ đường khép hờ, hận muốn có ngay năng lực nhìn xuyên vạn vật, ít nhất cũng để cho hắn nhìn thấy người con gái hắn ngày đêm mong nhớ.

Hắn không mặc comple chính thức, vẫn là chiếc áo khoác da như mọi khi, giống như một đống mực đen đến mức không tan ra nổi.

“Thưa ông, vui lòng ông trình thư mời.” Một anh chàng cao to áo đen bước về trước, trên lỗ tai kẹp bluetooth, sau lưng gắn bộ đàm, trang nghiêm như người vệ sĩ trong buổi lễ này.

“Tôi không vào trong.” Hắn nói, sau đó móc ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra, “Đây là quà tặng cho cô dâu, phiền anh giúp tôi đưa cô ấy. Cảm ơn.”

Nói xong, anh quay lưng rời khỏi, tấm lưng lạnh lẽo, bước chân cũng có phần lảo đảo.

“Này...” Người áo đen cao to kêu lên hai tiếng, cũng không khiến hắn quay lại, nhìn chùm chìa khóa trên tay, ánh mắt đột nhiên nhìm chắm chằm, màu bạc điểm xuyết chút màu đỏ đậm, trong trong khí tản mác mùi kim loại...

Bữa tối, kết thúc nghi thức đối ngoại, Giang Dự và Sầm Uất Nhiên được bảo vệ an toàn hộ tống về đến nhà cũ Giang gia.

Dập đầu, dâng trà.

Ông bà Giang cười mặt đầy nếp nhăn, đặt ly trà xuống, tặng lì xì.

Sau đó gặp gỡ họ hàng trong gia tộc, nhận lời chúc phúc của ông cụ lớn tuổi nhất trong gia tộc, đồng nghĩa với việc “Sầm Uất Nhiên” ba chữ này được ghi vào trong gia phả, trở thành người vợ hợp pháp của Giang Dự, trở thành bà chủ của hào môn nổi tiếng nhất Giang Châu.

Tối đến, Giang Dự còn ở dưới lầu tiếp khách, Sầm Uất Nhiên đã mệt cả ngày, lên phòng trước, tựa đầu vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Cốc cốc...

Hai mày hơi cau lại, “Ai?” Giang Dự không thể là người gõ cửa, ông bà nhà họ Giang đã về phòng, chắc hẳn đã nghỉ ngơi.

“Bà Giang, tôi là đội trưởng của vệ sĩ hôm nay.”

Sầm Uất Nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo, chắc chắn không gây thất lễ mới đi qua tấm bình phong gỗ đàn, ngồi trên ghế sofa cách cánh cửa không xa, gọi một tiếng “Mời vào“.

Người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu đen khom lưng đưa mắt xuống, bước vào.

“Có việc gì?” Tay của cô bóp huyệt thái dương, khóe mắt và chân mày không thể che đậy được sự mệt mỏi.

“Buổi trưa hôm nay, các anh em vẫn theo lệ thường đi tuần thì phát hiện một người đàn ông không có thư mời. Anh ta đưa cho tôi xâu chìa khóa, bảo là quà mừng cho cô dâu, phu nhân xem...”

“Chìa khóa ư?” Động tác của Sầm Uất Nhiên dừng lại.

“Vâng.” Thấy cô không hề bài xích, người đàn ông áo đen giơ tay ra, một xâu chìa khóa màu bạc nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.

“Anh ta là ai?”

“Anh ta không có nói.”

“Miêu tả sơ ngoại hình như thế nào?”

“Áo khoác da, dáng vẻ cũng... đẹp trai.” Lúc đó, xung quanh còn rất nhiều anh em, tất cả đều bị vẻ đẹp của người đàn ông làm ngạc nhiên.

Trong lòng co thắt lại, bụng dưới đột nhiên truyền lên cảm giác đau thắt, nhưng nhanh chóng qua đi.

“Giang phu nhân?”

“Vậy còn xâu chìa khóa này?”

“Vứt đi.”

“... Vâng.” Người đàn ông áo đen khom lưng lui ra, đang tính đóng cửa lại.

“Đợi một lát!”

“Phu nhân?” Người đàn ông dừng lại.

“Vật đó đưa tôi.”

“Vâng.”

Đợi anh ta rời khỏi, căn phòng rộng lớn lại yên lặng.

Sầm Uất Nhiên đưa xâu chìa khóa tới gần mặt, nhịn không nổi nên ngửi thử. Lúc nãy người đàn ông áo đen đó nói khi nhận xâu chìa khóa này, trên đó dính rất nhiều máu, anh ấy bị thương rồi ư?

Mùi tanh xông vào mũi cô, không biết có phải là mùi của xâu chìa khóa, hay là do cái khác...

Đang lặng người một lúc, sau cùng cô bị tiếng reo của tin nhắn kéo khỏi suy nghĩ hoảng loạn.

Sầm Uất Nhiên mở hộp thư ra, hai chữ “Ân Hoán” đập vào mắt cô.

Trước đây thật ra được ghi là “Ông xã”, chỉ là sau này được cô sửa lại rồi. Từ nay về sau, cách xưng hô này đã thuộc về người đàn ông khác.

Nội dung tin nhắn là địa chỉ của hai địa điểm, địa chỉ ở Giang Châu.

Một nơi là ở khu biệt thự được khai thác gần đây nhất ở vành đai 3, lúc tuyên truyền từng được mệnh danh là “Dubai của Thượng Hải.”

Một chỗ khác là bãi đậu xe của khu biệt thự D.

Trong ba cái chìa khóa có một chìa nhìn là biết chìa khóa xe.

[”Vợ à, đợi sau này anh kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua xe Maserati cho em lái! Buổi tối không cần đi nhờ xe của bạn về nhà nữa, được không?”

“Maserati gì gì đó không thực tế lắm, em có tìm hiểu qua, một chiếc Honda Odyssey là được rồi.”

“Tại sao chứ? Xe đó xấu lắm, như bánh mì Trường An vậy. Vẫn là chiếc Maserati ngầu hơn...”

“Anh biết gì chứ? Odyssey có ngoại hình thon dài, có 3 hàng ghế ngồi, thêm hàng ghế lái là có thể ngồi đến 7 người liền, quá được còn gì?”

“Anh, em, mẹ chúng ta, còn thiếu 4 người. Vì vậy, em tính nói là em sẽ sinh cho anh 4 đứa con phải không?”

“Tưởng bở!”

“Vợ à, sau này chúng ta sinh hẳn một đội bóng đi! Một chiếc Odssey ngồi không hết, chúng ta mua 2 chiếc, em lái 1 chiếc, anh lái 1 chiếc, quá chuẩn luôn đúng không?”

“Biến đi...”

“Vợ à, vợ tốt à, vợ ngoan à...”

“Anh xem em là heo nái hả?”

“Hi hi, vậy anh là heo nọc rồi!”]

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, rồi 2 giọt, 3 giọt...

Trễ quá rồi.

Cho dù có xe, có nhà, cũng không còn là gì nữa, cô đã là vợ của người ta rồi.

Chìa khóa bị nắm chặt trong lòng bàn tay, sắc hồng trên đầu ngón tay từ từ biến thành trắng bệch.

Hít thở sâu, kiềm chế để không chảy nước mắt, nhưng đôi mắt dường như không phải của cô nữa, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi không ngừng.

Sầm Uất Nhiên chán ghét sự mềm lòng của bản thân hơn lúc nào hết.

Không trở về được nữa rồi.

Mãi mãi không thể trở về được nữa.

Tiếng chốt cửa truyền tới, cô đã tổn thương một trái tim rồi, làm sao có thể tổn thương thêm một trái tim khác được nữa?

Dưới sự hoảng hốt luống cuống, Sầm Uất Nhiên chỉ thể chạy vào trong phòng tắm, lưng dựa vào cánh cửa, trượt xuống đất một cách bất lực.