Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 472: Tháng sau điều động người về hoa hạ



“Biết rồi.” Lục Chinh giơ tay cản gió lại, cúi đầu châm thuốc.

“Tôi nói cho cậu biết, cô nàng nhà cậu ấy, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói ngay. Cậu mà không nghiêm khắc lên thì chắc chắn cô ấy sẽ trèo lên đầu cậu ị phân đấy.”

“Nghe ra có vẻ cậu cũng rất có kinh nghiệm ghê.”

Thời Cảnh cứng ngắc.

Đối với “hội tay phải” trước giờ chưa từng nói chuyện yêu đương thì lời này chẳng khác nào dao găm vào tim.

“Lão Lục, trên đời này có loại anh em nào bẩn thỉu như cậu nữa không hả?”

“Cậu nói xấu bạn gái của tôi.” Ném lại một câu y hệt.

“Hừ, thế thì cậu cứ che chở đi! Với cái tính cách của con bé Đàm Hi kia á, cho tí thể diện liền vênh mặt lên là còn nhẹ, có khi còn có thể lật trời nữa đấy!”

“Trời sập cũng có tôi gánh rồi.”

“Cậu... cậu... cậu...” Đồ thê nô! Thê nô!

Lục Chinh hít vào một hơi, khói thuốc chưa qua phổi đã bị nhả ra.

Anh nói, “Cậu không hiểu đâu.”

Nháy mắt, Thời Cảnh cảm thấy tức không chịu được, lại bị ngược nữa rồi.

“Nói chuyện chính đi, thời gian Dịch Phong Tước lưu lại Las Vegas hình như hơi dài rồi.” Lần trước Lục Chinh tới quân bộ báo cáo kết quả cuối cùng cho Cát Lão về “Sự kiện Hoa Nhuận”, biết được Vương Gia, hay đúng hơn là Vương Hoành và tập đoàn Thiên Tước quả thật có cấu kết, thế nên đang định gán cho hắn tội bán nước.

Lúc đó Thời Cảnh cũng có mặt, không nhịn được chửi tục một câu.

“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn đề phòng Dịch Phong Tước có chiêu khác, nhưng mà giờ “Sự kiện Hoa Nhuận” đã bị vạch trần nhưng mãi không thấy đối phương có dấu hiệu muốn ra tay gì. Lão Lục, cậu nói liệu có phải tên họ Dịch đó đang vui đùa với chúng ta không?”

“Dịch Phong Tước là người vô cùng cẩn thận, có thể nhìn thấy ngay qua sở dữ liệu ít ỏi của chúng ta về hắn. Người như hắn không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải khiến cho đối phương bị thương mới được. Lần này, hắn lợi dụng Vương Hoành ra quân trước, không thể nào không có chiêu sau được.”

Thời Cảnh nhíu mày, mấy năm nay, vụ của Dịch Phong Tước đã làm anh ta hao phí không ít tinh lực, thậm chí còn làm anh ta cảm thấy thật thất bại.

“Tôi nghĩ, có lẽ hắn đang gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, quan trọng tới mức khiến hắn phải tạm thời buông bỏ mối thù một phát súng năm đó, thế thì mới giải thích được sự yên lặng bất thường của hắn trong thời gian này.”

“Nhưng tập đoàn Thiên Tước vẫn vận hành rất tốt, không thấy có nguy cơ gì mà.”

“Những chuyện khác thì chưa chắc.”

“Ví dụ như?”

Lục Chinh dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía xa: “Bởi vì một chuyện gì đó, hoặc vì một người nào đó...”

***

Đêm, Las Vegas.

“Tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Tịch Cẩn nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ.

Một thân ảnh đạm mạc ngồi trên ghế da ở phía đối diện nghe thấy thế thì không tỏ ý kiến gì.

“Này, đã nói từ trước rồi cơ mà, cho dù người bệnh có thể tỉnh lại hay không thì đầu lâu thủy tinh kia đều là của tôi, không thể nuốt lời được.”

Dịch Phong Tước đứng lên, hai tay thuận thế đút vào trong túi quần, dạo bước đi tới trước Tịch Cẩn, đôi mắt đầy tính xuyên thấu bao vây chặt lấy đối phương: “Thật sao, không còn biện pháp nào khác ư?”

“Trừ phi tìm được người kích thích cậu ta kia.”

“Trừ cách đó ra thì sao?”

“Tôi chỉ biết nói không chắc được, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh, cũng có lẽ cả đời sẽ cứ ngủ mãi thế này, cái này phải xem tạo hóa của mọi người thôi.”

“Bác sĩ Tịnh, tôi không nói đùa với ông đâu.” Quanh thân người đàn ông tản mát ra một uy áp mạnh mẽ.

Tịch Cẩn cũng không phải kẻ nhát gan gì, lập tức trừng mắt đáp lại: “Bác sĩ không bao giờ nói đùa với bệnh tình của bệnh nhân nhé.”

Dịch Phong Tước xoay người, bấm gọi một dãy số, “Ừ, bảo Wilson vào đây.”

Rất nhanh, cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, “Tước gia.”

“Trong khoảng thời gian này, cậu Hai có dấu hiệu chuyển biến tốt nào không?”

Wilson trầm ngâm trong chớp mắt rồi đáp: “Sắc mặt đã tốt hơn trước kia, số lần cử động cũng nhiều hơn hẳn.”

Dịch Phong Tước lại nhìn sang Tịch Cẩn, “Chuyện này, ông giải thích như thế nào?”

“Ài, tôi nói này chú em, cái này thì có gì mà cần giải thích chứ hả? Đây là đều là công lao của tôi cả, OK? Tôi đó!”

“Thế nên, chắc chắn ông có biện pháp tiếp tục cải thiện tình trạng thân thể của A Miên.”

“Thân thể dù có tốt hơn nữa, cho dù đạt được tới trình độ của người bình thường, nhưng mà vẫn không chịu tỉnh lại thì có ích lợi gì chứ?” Tịch Cẩn cực kỳ bực bội, “Dù sao tôi đã hết sức cố gắng rồi, cái đầu lâu thủy tinh kia thuộc về tôi là đúng tình hợp lý. Còn nữa, đừng có coi tôi là thằng ngốc, lần đó ở Thái Lan là bị cậu cướp tay trên, nếu không nó đã sớm thuộc về tôi rồi, làm gì tới lượt cậu nói điều kiện với tôi chứ hả?”

Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

A đẩy cửa đi vào, ánh mắt hung ác: “Tước gia, có cần tôi...”

“Tịch Cẩn là người của An gia, không thể động vào.”

“Chẳng lẽ cứ thế thả ông ta đi à? Vậy cậu Hai thì phải làm sao đây?”

“Ông ta không nói dối.” Dịch Phong Tước ngồi về chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Sắc mặt A khẽ biến: “Vậy cậu Hai...”

“Chuẩn bị sẵn sàng, tháng sau di chuyển về Hoa Hạ.”

“Tước gia?”

“Không phải nói nhiều, tôi đã quyết định.”

A đưa mắt ra hiệu cho Wilson, con mẹ ông nói một câu gì đi xem nào!

Wilson coi như bị mù, tôi không thấy gì... không thấy gì hết...

Muốn khuyên nhủ Tước gia thì cũng phải có bản lĩnh đó mới được! Nếu không thì có khác nào đâm đầu vào họng súng đâu chứ?

A trừng mắt với ông, trong mắt tràn ngập hung quang: Lão già chết tiệt, cứ chờ đấy, ông sẽ đập chết mày!

Vừa lúc đó, lão K tiến vào: “Tước gia, tôi nhìn thấy Tịch Cẩn...”

“Để kệ ông ta đi.”

“Vậy cậu Hai...”

A thật sự không nín được nữa, cắt ngang lời hắn: “Lão K, Tước gia muốn tới Hoa Hạ!”

“Câm miệng! Lỗ mãng, khi nào mới có thể ổn trọng một chút hả?” Trước khi Dịch Phong Tước nổi giận thì lão K đã phát tác trước, thuận thế cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Cũng may, A là kẻ dễ nóng nảy nhưng không ngu ngốc, thế nên hắn cũng không tiếp tục lớn giọng nói.

“Tước gia,“ Lão K đứng vững trước áp lực, “Hoa Hạ không phải phạm vi thế lực của chúng ta, hơn nữa còn có Lục Chinh đứng giữa làm khó dễ, chúng ta phải cẩn thận gấp bội mới được.”

“Thế nên tôi mới cho các người thời gian một tháng để sắp xếp.”

“Lần này đi là vì?” Lão K thử hỏi.

“Viêm Hề.”

Mọi người đều im lặng, căn cứ bên Hoa Hạ truyền tin tức về nói tám tháng trước, người phụ nữ đó đã biến mất ở vùng núi Đại Lương rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, bọn họ qua đi như thế, chỉ sợ là hy vọng xa vời.

“Không chừng, người chúng ta phái đi sẽ mang tin tức tốt về.”

“Không còn thời gian nữa, A Miên không chờ nổi.”

“...”

Đêm đó, An An nhận được điện thoại của Tịch Cẩn.

Cô đưa tay ra hiệu cho Nhiễm Dao, sau đó đi ra ngoài ban công, lại đóng cửa kính lại rồi mới ấn vào phím nghe, “Cậu Thập Nhất.”

“Tiểu An An, đoán xem cậu đang ở đâu nào?”

Bên kia là tiếng gầm gú ồn ào, An An nhíu mày: “Máy bay trực thăng? Cậu định về nước sao?”

“Bingo!”

“Người kia tỉnh lại rồi ạ?”

“... Không.”

“Vậy sao cậu lại rời đi chứ?” Tuy rằng Tịch Cẩn không phải người đáng tin cậy, nhưng là bác sĩ, trước giờ hắn luôn rất chuyên nghiệp, không hề uổng phí thanh danh với cái áo blouse trắng trên người, không có lý do nào mà làm một nửa rồi thôi cả.

“Đã làm hết sức mình rồi, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.”

Lông mi An An chớp động, “Tỷ lệ tỉnh lại có lớn không?”

Lúc trước khi ở Las Vegas cô thường xuyên làm trợ thủ cho Tịch Cẩn, thế nên cũng có một chút hiểu biết về bệnh tình của Cố Miên.

“Năm mươi năm mươi. Nếu tìm được người kia thì có khả năng khôi phục tới 90%.”

“...”

“Bé ngoan, ngày mai là cậu về tới Hoa Hạ rồi, cậu tới trường thăm cháu nhé?”

“Được ạ!”

“Biết ngay là cháu rất quý cậu mà, he he...”

“Cậu của cháu đẹp trai như thế, người gặp người thích, ai mà chẳng quý chứ?”

“Hừ! Cái tên khốn Minh Triệt đó, lần trước dám dùng thủ đoạn để thắng cậu, lần này nhất định phải cho hắn đẹp mặt! Cho dù Nguyệt Vô Tình có che chở cũng không xong đâu!”

“Nhưng cháu nghe nói... chú Triệt và chú Nguyệt cùng nhau đi biển nghỉ phép rồi.”

“Đệch! Bọn họ đi đâu hả? Cậu lập tức đổi thuyến đường, giết qua đó.”

An An rất muốn nói: Thế giới riêng của hai người bọn họ, cậu tới ầm ĩ làm gì chứ?

“Bỏ đi, cậu tự tìm vậy, thế thì tạm thời chưa tới Hoa Hạ vội, chờ có cơ hội sẽ tới thăm cháu, bé ngoan, bái bai~”

“Cậu, cậu...” Không đợi cô nói hết lời thì cuộc gọi đã kết thúc.

An An lắc đầu thở dài, gió nhẹ thổi qua, hòa tan tiếng thở của cô.

Ngày hôm sau, trong giờ của Phạm Trung Dương, toàn bộ khoa Nghệ thuật không ai dám to gan trốn học.

Tối qua Nhiễm Dao thức cả đêm làm bài tập, cuối cùng cũng hoàn thành xong, tảng đá đè nặng trong lòng như được thả xuống, cả người lập tức nhẹ nhàng hẳn.

Ba giờ học lý thuyết, Đàm Hi nghe tới mức buồn ngủ rũ mắt. Tiểu Công Trúa còn nghiêm trọng hơn cô, nằm vật ra bàn, trắng trợn đi hẹn hò với Chu Công.

“... Nhiễm Dao, em đứng lên trả lời.” Trên bụng giảng, Phạm Trung Dương thong thả phun ra một cái tên, ánh mắt của mọi người đều đồng thời nhìn về một chỗ.

Đàm Hi vội vàng lay tỉnh người đang nằm ngủ bên cạnh mình: “Dậy, lão Phạm gọi cậu lên bảng trả lời câu hỏi kìa!”

“Hả?” Nhiễm Dao ngồi thẳng dậy theo bản năng, vẫn còn ngái ngủ, thấy mọi người đều đang nhìn mình thì không khỏi đạp dưới chân, khẽ hỏi: “Hi Hi, thầy ấy hỏi cái gì thế?”

Đàm Hi lập tức nói cho cô nàng đáp án: “... Cứ nhắc lại y như tớ vừa bảo.”

Tiểu Công Trúa lập tức yên tâm hẳn, làm theo lời cô, dù sao cứ nghe Hi Hi là không bao giờ sai.

“Được rồi, ngồi xuống đi, đáp án chính xác nhưng sau này đề nghị không được làm việc riêng trong giờ học.” Phạm Trung Dương xụ mặt, thái độ nghiêm túc, “Còn có bạn bên cạnh nữa, chú ý tập trung vào.”

Bên cạnh Nhiễm Dao, đúng thế, chính là Đàm Hi!