Đàm Hi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ sinh tóc dài đang đứng nơi ngưỡng cửa, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Váy dài màu đen, giày đế bệt, vừa nhìn đã biết là sinh viên khoa Nghệ thuật.
“Không có.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu lật báo xem.
Nữ sinh kia lập tức thấy hơi xấu hổ, “Vậy... Mình có thể vào chờ không?”
Đàm Hi nhún vai, ý bảo cô ta cứ tự nhiên.
“Mình là Cao Văn. Bạn có phải cũng tham gia cuộc thi phác họa lần này không?”
“Ờ.”
“...”
Không khí hơi gượng gạo, Đàm Hi kiêu ngạo đã thành quen nên cũng chẳng cảm thấy có gì cả.
Cao Văn thì nhíu mày, không chủ động bắt chuyện nữa.
Căn phòng quá mức yên tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó đã lại có người tiến vào, là một nam sinh, hơi gầy và cao.
“Bạn học Cao Văn, em cũng tới rồi!” Giọng nói khá dễ nghe.
Cao Văn đứng lên, “Đàn anh, em biết nhất định là có cả anh mà.”
“Ôi đừng... Em đừng khen ngợi anh kiểu đó.”
“Ăn ngay nói thật thôi mà.”
Nam sinh cười cực kỳ khiêm tốn, đột nhiên lại “Ồ” một tiếng và đi tới trước mặt Đàm Hi, “Em cũng tham gia thi đấu à?”
Đàm Hi coi như không thấy anh ta, lật một tờ báo trong tay, tư thái thong dong.
Cao Văn thấy thế thì nhíu chặt mày, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của nam sinh đó: “Đàn anh, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Hiển nhiên, đối phương cũng không cảm kích, chỉ xua tay với cô ta ý bảo không sao khiến cho Cao Văn tức giận tới mức không cười nổi, hậm hực ngồi trở lại vị trí vốn có của mình.
“Tên anh là Dương Duy, Dương trong cây dương, Duy trong duy độ.”
“Oh.” Bệnh liệt dương...
“Em thì sao?”
Đàm Hi bĩu môi, không hề có ý định giới thiệu mình.
Dương Duy không thèm để ý tới, thậm chí còn cười hì hì nói tiếp: “Chưa nhìn thấy em bao giờ, chắc em năm ba rồi nhỉ? Em học lớp nào thế? Nói không chừng anh quen lớp trưởng của bọn em đấy.”
“Năm nhất.”
“... Hả?”
Đàm Hi khép tờ tạp chí trong tay vào, ngẩng đầu nhìn anh ta, một đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, “Thế nên, anh không biết lớp trưởng của lớp tôi đâu.”
Nói xong, Đàm Hi lại đổi một tờ tạp chí khác vào cúi đầu lật xem. Ở bên này, Dương Duy vẫn đang ngơ ngẩn, lúng ta lúng túng tự hỏi: “Sao có thể là năm nhất...”
Cao Văn ngồi yên lặng một bên tuy vẻ mặt chẳng có gì thay đổi nhưng trong lòng đã nôi lên sóng to gió lớn.
“Chị ơi, có tin mới nhất đây, năm nay giáo sư Phạm gọi một em sinh viên năm nhất đi tham gia thi đấu phác họa đấy, toàn lực bảo vệ người đó nữa, thật hâm mộ quá đi mất...”
Cô ta không khỏi nhớ tới câu nói đã từng nghe được từ miệng một cậu đàn em khóa dưới.
Không ngờ lại là sự thật!
Tại sao lại là cô ta chứ?
Sinh viên năm nhất còn chưa đủ lông đủ cánh, có tư cách gì mà chiếm mất một suất dự thi?
Năm đó, khi cô ta vừa vào học năm nhất cũng chẳng có vận may như thế, Cao Văn cười lạnh.
“Tất cả mọi người đều đã tới rồi, xem ra chỉ còn chúng tớ.” Tiếng cười trong trẻo vang lên, rơi vào tai Đàm Hi lại trở nên vô cùng thân thiết.
Thời Nguyệt tới cùng cô bạn thân, vừa bước qua cửa đã nhìn thấy ba người ngồi ở trong phòng, không thấy Phạm Trung Dương đâu cả, không phải chỉ thiếu có cô và Trịnh Thiến thôi sao?
Đột nhiên, ánh mắt khựng lại, sau đó nổi lên vui mừng.
Đàm Hi gật đầu với cô nàng: “Đã lâu không5 gặp, chị Nguyệt Nguyệt.”
“Trời ạ! Chị còn tưởng nhìn nhầm cơ ấy,“ Thời Nguyệt buông tay Trịnh Thiến ra, bước nhanh tới trước mặt Đàm Hi, “Thật đúng là em rồi!”
Buông tạp chí xuống, Đàm Hi đứng lên, cười đáp lại: “Cam đoan không giả.”
Mày kiếm nhếch lên, hai tròng mắt hơi cong lên, đôi con ngươi đen láy long lanh, không hề có sự miễn cưỡng cho qua nào, đúng là sự vui vẻ toát ra từ nội tâm. Ngay lập tức, Dương Duy cũng phải choáng váng, không ngờ đàn em này cười tươi lên nhìn lại xinh đẹp như vậy...
“Chị biết ngay mà, kiểu gì giáo sư Phạm cũng kéo em tới đây!”
Đàm Hi cười nói với cô, “Chị ngồi đi.”
Thời Nguyệt vẫy tay ra phía cửa: “Thiến Thiến, qua đây, giới thiệu hai người làm quen với nhau.”
Tóc dài uốn xoăn thành sóng lớn, Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt ngay, nụ cười không sửa nhưng ánh mắt lại phai nhạt đi mấy phần. Có đôi khi, người kết bạn với người cũng phải dựa vào ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, hiển nhiên nữ sinh tên Trịnh Thiến này không nằm trong tiêu chuẩn kết bạn của Đàm Hi.
Không có lý do gì cả, ấn tượng đầu tiên vừa thấy đã là không thích rồi.
“Đây là đàn em Đàm Hi, còn đây là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của chị - Trịnh Thiến.”
“Chào em.” Hơi mỉm cười, khẽ gật đầu.
Không thể nghi ngờ, Đàm Hi nghĩ thầm, đây là một cô gái luôn cho mình là hơn người từ trong xương cốt. Đáng tiếc, luận về kiêu ngạo thì bà đây còn ở chiếu trên, cô chỉ là con tép trên mép con mèo thôi.
Đàm Hi không cười, tầm mắt nhìn thoáng qua, nhẹ “ừm” một tiếng coi như đáp lại, mà loại đãi ngộ này vẫn còn là nể mặt Thời Nguyệt mới có.
Nụ cười của Trịnh Thiến lập tức cứng đờ.
Bên kia, Đàm Hi đã lại quay ra nói chuyện với Thời Nguyệt: “... Giáo sư Triệu vẫn khỏe chứ ạ? Dạo gần đây em thấy bà hay ra sân vận động đi bộ lắm.”
“Mấy hôm trước có bị cảm nên không ở trong trường nữa mà về nhà tĩnh dưỡng rồi.”
“Cảm ạ?” Ánh mắt căng thẳng, “Đang yên đang lành sao lại bị cảm thế? Đã đi viện khám xem thế nào chưa ạ? Giờ bà thế nào rồi?”
Thời Nguyệt nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, sau đó bật cười: “Sao nhìn em còn lo lắng hơn cả chị thế này?”
“... Giáo sư Triệu rất tốt mà.”
Thời Nguyệt cảm khái một tiếng: “Biết ngay là em sẽ nói như thế mà.”
“Dạ?”
“Mấy hôm nay, ngày nào cũng có hơn mười cuộc điện thoại gọi tới nhà, hoặc là học sinh, hoặc là thầy cô giáo, ai cũng hỏi thăm bà nội. Hôm qua chị còn nhận được một cuộc gọi, vừa bấm nghe đã thấy tiếng khóc, còn khoa trương hơn em nhiều.” Thời Nguyệt không nhịn được cười rộ lên, tuy nói là khá oán giận nhưng lại không che giấu được sự kiêu ngạo từ trong đó.
Cũng đúng, một vị trưởng bối khiến người người phải kính yêu như thế, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy tự hào thôi.
Nhìn hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Trịnh Thiến lạnh nhạt rời tầm mắt, đi tới bên kia và ngồi xuống.
Năm người đã có mặt đầy đủ, Phạm Trung Dương cũng nhanh chóng trở về.
“Giáo sư Phạm...”
“Giáo sư Phạm...”
“Khụ khụ! Nếu mọi người đã tới đông đủ rồi thì tôi cũng nói ngắn gọn thôi, cố gắng không làm mất thời gian của các em.” Hôm nay là thứ sáu, đại đa số sinh viên đều tiến vào trạng thái nghỉ phép, ngay cả các thầy cô cũng chẳng còn mấy người ở lại tòa nhà hành chính nữa.
Vốn dĩ Đàm Hi cũng định đi ra ngoài chơi.
“Dương Duy, Cao Văn, Thời Nguyệt, Trịnh Thiến, Đàm Hi, một năm tư, ba năm ba, một năm nhất, các thầy cô trong khoa Nghệ thuật của trường chúng ta đã mở họp thảo luận, hơn nữa báo lên trên ban giám hiệu cũng đã được phê chuẩn, quyết định để năm người các em tham gia thi đấu phác họa. Từ giờ phút này đến khi kết thúc thi đấu, trong thời gian này, các em sẽ trở thành một nhóm nhỏ, nhà trường sẽ cử thầy cô trong khoa tiến hành phụ đạo và kiểm tra đột xuất các em.”
“Đương nhiên,“ Phạm Trung Dương đảo mắt nhìn từng người, “Chương trình huấn luyện đều dựa theo nguyên tắc tự nguyện tham gia, nhưng tôi hy vọng các em có thể nghiêm túc với nó.”
Không biết có phải do ảo giác của Đàm Hi hay không mà cô cảm thấy khi ông giáo Phạm nói lời này, ánh mắt nhắm thẳng vào cô.
“Chương trình huấn luyện bắt đầu từ cuối tuần này, từ 7 giờ đến 9 giờ các tối hai, tư, sáu hàng tuần. Cũng cần lưu ý các em một chút, các em đến từ cùng một trường, đi ra ngoài chính là đại diện cho Đại học T này, hy vọng các em thận trọng từ lời nói tới việc làm, không giành được giải gì cũng không sao, nhưng không thể bôi nhọ nhà trường! Tôi nói nhiều như thế, mọi người đã hiểu hết chưa?”
“Đã hiểu!” Dương Duy nói lớn nhất, Thời Nguyệt, Cao Văn, Trịnh Thiến cũng phụ họa theo.
Chỉ có Đàm Hi là chỉ mấp máy môi.
“Em thì sao hả?” Phạm Trung Dương nhìn cô.
“Ờ.”
“...”
Dạy bảo xong, mấy người rời khỏi văn phòng, Đàm Hi chào Thời Nguyệt một câu rồi định rời đi.
“Khoan đã!” Dương Duy gọi cô.
“Có việc gì sao?”
“Bọn anh đang định đi ăn với nhau, coi như gặp mặt lần đầu, em cũng đi cùng đi!”
Mấy người kia đều đã quen nhau nên vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ, ngược lại, Đàm Hi thì khá trầm mặc.
Dương Duy đề nghị đi liên hoan cũng là vì muốn tạo cơ hội để cô nhanh chóng gia nhập đoàn thể.
Mục đích của anh ta là tốt, nhưng Đàm Hi im lặng chỉ vì cô không muốn nói chuyện mà thôi.
“Tôi còn có việc bận, không đi đâu.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Ơ... sao cứ thế mà đi rồi...” Vẻ mặt Dương Duy khá buồn bực.
“Đàn em đó không thích anh xum xoe đâu, chúng ta đi ăn với nhau đi thôi, thuận tiện bàn bạc chuyện thi đấu một chút.” Lời nói của Cao Văn đầy sắc bén, đáng tiếc Dương Duy nghe mà chẳng hiểu.
Nhưng Thời Nguyệt thì lại nhìn cô ta một cái.
“Giờ sinh viên năm nhất đều kiêu ngạo thế sao?” Trịnh Thiến cười lạnh nhạt, “Chẳng phải định đi ăn cơm à? Tiệm cơm Tây rất có không khí đấy.”
“Ở đường Tập Hữu mới có một nhà hàng Venice mới khai trương...” Dương Duy lập tức mở ra hình thức lảm nhảm, không hề rối rắm chuyện Đàm Hi nữa.
“Tiểu Nguyệt? Thất thần gì thế, đi thôi.” Trịnh Thiến dừng lại, ý bảo Thời Nguyệt nhanh chóng bắt kịp.
“Oh.”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn ăn bò bít tết sao, vừa hay...”
“Thiến Thiến, Đàm Hi rất dễ gần, có lẽ em ấy thật sự có việc không thể đi chứ không kiêu ngạo như cậu nói đâu, sau này ở chung lâu rồi cậu sẽ biết thôi.”
Nụ cười của Trịnh Thiến nhạt đi mấy phần.
Không phải Thời Nguyệt không nhìn thấy nhưng cô vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Làm đàn chị, chúng ta nên độ lượng một chút, sau này đừng nói kiểu như thế nữa, dù sao cũng sắp phải thi đấu rồi.”
“Nguyệt Nguyệt, cậu đang dạy bảo tớ đấy à?” Trịnh Thiến lạnh nhạt chất vấn.
Thời Nguyệt nhíu mày, “Tớ không có ý đó.”
“... Vậy thì tốt rồi.”
“Tớ cũng không có ý gì đâu mà!” Thời Nguyệt nói nhẹ nhàng hơn một chút, có lẽ cô cũng cảm thấy mình đã hơi nặng lời nên muốn sửa lại, “Tớ nhớ cậu thích ăn bánh macaron ở tiệm bánh ngọt ngay lối rẽ vào đường Tập Hữu, giờ vẫn còn sớm, tớ mời cậu ăn nhé?”
“Không cần. Sao có thể lần nào cũng để cậu mời tớ như thế được chứ?”
“Cậu với tớ thì có gì mà phải khách khí, đi thôi nào!”