“Sắp năm giờ chiều rồi, đi ăn cơm thôi.” Đi dạo xong tầng ba, Hàn Sóc thật sự không đi nổi nữa, cô nàng đã đói tới mức da bụng dán vào lưng rồi.
“Vội gì chứ?” Còn chưa đi hết tầng bốn và năm cơ mà.
“Tầng bốn là thời trang nam, tầng năm là thời trang trẻ con, liên quan gì tới chúng ta chứ, đi thôi, đi thôi...”
“Ai bảo không liên quan chứ?” Đàm Hi đứng lên, xách theo một đống túi đi tới thang cuốn, “Tớ có bạn trai đấy nhé!”
“...” Mẹ kiếp! Đau lòng quá!
Khu bán đồ nam vắng vẻ hơn các gian hàng bán đồ nữ nhiều, người tới đây hoặc là các cặp đôi, hoặc chỉ có đàn ông, rất ít khi nhìn thấy hai cô nàng đi cùng nhau thế này.
Dù sao, phòng cháy phòng sói phòng bạn thân, mua quần áo cho người đàn ông của mình thì cứ phải tự tay mình chọn lựa mới được.
“... Cậu không sợ tớ lên cơn động kinh đi thích Lục đại soái ca nhà cậu, sau đó ra tay cướp lão đi mất à?”
Đàm Hi ném cho cô nàng cái nhìn lạnh buốt: “Thế thì cậu cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”
“...”
“Hơn nữa, Lục Chinh thích loại mèo con hoang dã phong tình, cái loại hổ già thần kinh chập mạch như cậu anh ấy không thèm ăn đâu, nhân lúc còn sớm hãy gạt bỏ mấy cái suy nghĩ thiếu thực tế ấy đi, bởi vì, sẽ không thành công đâu.”
“Này, đe dọa tớ đấy à?” Hàn Sóc bày ra vẻ mặt “chờ tớ bắt được cái chân đau của cậu rồi xem cậu sẽ tức giận thế nào”, quá khoe khoang rồi.
Nụ cười của Đàm Hi vẫn không đổi, ngay cả ánh mắt cũng chẳng hề dao động một chút nào, “Có gan thì cậu cứ thử cướp xem nào?”
Lúc này, Hàn Sóc không dám mở miệng đáp lung tung nữa, “Này, cậu không cho là thật đấy chứ? Tớ nói đùa thôi mà.”
“Nếu tớ mà coi là thật thì cậu nghĩ cậu còn có thể đứng ở đây lảm nhảm được à?”
Hàn Sóc cười gượng một chút, chỉ thấy sau lưng lạnh toát.
“Chả có tiền đồ gì!” Đàm Hi cười lạnh lườm cô nàng một cái.
“...” Bà mẹ nó, quá uất ức rồi.
Đàm Hi không phải sợ giả thiết kia của Hàn Sóc, chỉ là cô không thích cô bạn lấy Lục Chinh ra làm trò đùa, dù thế nào thì cũng phải bảo vệ người đàn ông nhà mình chứ.
“Hừ! Thấy sắc quên bạn.”
“Sắc có thể nhìn bằng mắt, nếm bằng miệng, thỉnh thoảng còn có thể ngửi bằng mũi được, bạn thì có làm được những cái này không hả?”
Hàn Sóc không biết phải nói thế nào, quá hợp lý cmnr.
Lúc đi ngang qua gian hàng của Versace, Đàm Hi đẩy cửa vào, Hàn Sóc lập tức đeo khẩu trang lên.
Dù fan của cô chỉ có hai trăm vạn nhưng ai nấy đều rất năng nổ, khả năng kéo đề tài cực mạnh. Nếu hôm nay bị chụp ảnh lại, có khi ngày mai trên Weibo đã lại có tin ca sĩ Hàn Sóc vào cửa hàng bán đồ nam. Đã từng tận mắt thấy khả năng buôn chuyện xuyên lục địa của cư dân Hoa Hạ, cô vẫn nên kín đáo tí thì hơn.
“Xin chào quý khách.”
Đàm Hi đi tới trước một loạt tủ kính, “Phiền cô lấy cái cà vạt thứ ba từ dưới lên, cột thứ tư bên trái cho tôi xem một chút.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Rất nhanh, nhân viên bán hàng đã đưa cà vạt cho Đàm Hi. Cô xoay người nhìn vào gương khoa tay múa chân trước ngực một hồi, sau đó xoay người hỏi Hàn Sóc, “Sao hả?”
“Màu xanh ngọc á?”
“Xấu à?”
“Không... Nhưng nhìn hơi ngả ngớn quá.”
“Cái này đi, gói lại cho tôi.” Đàm Hi giao chiếc cà vạt cho nhân viên bán hàng.
Hàn Sóc ngu người, thế là sao?
“Lão Lục quá nghiêm túc, ngả ngớn tí tốt hơn, dù sao cũng còn trẻ mà.”
“...” Chú cảnh sát, ở đây có người ngược chó!
Mua sắm xong, hai người đi tới khu bán đồ ăn ở tầng cao nhất.
“Ồ, ở đây có tiệm cơm Tây mới mở nè.” Hai mắt Hàn Sóc sáng bừng.
“Cậu mời à?”
“Hê hê hê... Cậu là phú bà nhỏ mà...”
“Tớ mời ăn cơm, cậu mời ăn bánh.”
“Không thành vấn đề!” Đồ ngọt sao có thể đắt bằng đồ Tây được chứ? Bàn tính nhỏ vang lên lách tách.
“Haagen-Dazs, ba viên, cộng thêm Black Forest nữa.”
“!”
Sau khi vào cửa, người phục vụ dẫn hai người tới một phòng ăn riêng nho nhỏ, gần cửa sổ sát đất, vừa kéo rèm ra là có thể quan sát được hết cảnh bên ngoài quảng trường.
“Hai vị có yêu cầu gì không?”
Đàm Hi: “Một phần bò bít tết chín, thêm một ly chanh muối.”
Hàn Sóc: “Của tôi chín kỹ, thêm cốc coca to.”
Nhân viên phục vụ đi rồi, hai người ngồi tại ghế của mình nghịch điện thoại.
Bàn bên cạnh hình như rất náo nhiệt, âm thanh nói chuyện vẫn chưa từng ngừng lại một phút nào.
“Sao hả, nhà hàng này ăn được đấy chứ?” Dương Duy uống một ngụm nước lớn, cái lạnh thấu tim chảy vào trong cơ thể làm anh ta không nhịn được ợ lên một hơi.
Trịnh Thiến ngồi ở phía đối diện không nói gì nhưng mày thì hơi nhíu lại.
“Xin lỗi, xin lỗi...”
Thời Nguyệt xua tay ý bảo không sao cả.
Trịnh Thiến không tỏ thái độ, uống một ngụm nước, coi như không thấy sự xấu hổ trên mặt Dương Duy.
“Tiểu Nguyệt, em quen đàn em lúc sáng à?”
“Vâng. Gặp ở triển lãm tranh, em ấy cũng là tình nguyện viên.”
“Chính là lần mà có người của tòa thị chính thủ đô tới khảo sát đó hả?”
“Đúng thế.”
Dương Duy líu lưỡi, “Lúc đó, cô ấy mới nhập học chứ mấy?”
“Giáo sư Phạm rất thích cô bé.” Thời Nguyệt vừa cười vừa nói, hai má lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu.
“Thật thế à?” Giọng Cao Văn hơi lạnh, “Theo tớ được biết, những cuộc triển lãm quy cách kiểu đó, cho dù là tình nguyện viên cũng phải chọn trong đám sinh viên năm ba, năm tư mà? Sao lại có thể rơi xuống đầu một tân sinh viên chứ? Đại học T không còn ai nữa à?”
Nụ cười của Thời Nguyệt hơi nhạt đi, “Cái này thì phải hỏi giáo sư Phạm thôi, có cần tớ cho cậu mượn điện thoại không?”
Sắc mặt Cao Văn lập tức trở nên khó coi, đang định cãi lại, nhưng không biết nghĩ tới điều gì lại nuốt lời vào trong bụng, nhưng ánh mắt nhìn Thời Nguyệt đã trở nên cực kỳ không vui.
Như thể bị thứ gì đó đè nén, rõ ràng là rất tức giận nhưng lại không dám bùng nổ.
Trong mắt Trịnh Thiến lộ ra sự trào phúng, một nụ cười mỉa mai lướt nhẹ qua môi.
Đừng nói là Cao Văn, ở đây làm gì có ai dám thực sự đối đầu với Thời Nguyệt chứ?
Đừng quên, người ta còn có bà nội là giáo sư trong trường đấy.
Trịnh Thiến rũ mắt, không thèm nhìn gương mặt sắp không chống đỡ được của Cao Văn nữa. Nếu đổi lại là cô ta thì ngay từ đầu đã không nói những lời đó rồi, bởi vì dù có ghét cũng không nên nói ra miệng, không quản được cái miệng thì kết cục sẽ là bị đàn áp lại thôi. Nếu đã không có dũng khí và năng lực nhằm vào Thời Nguyệt, vậy thì cứ nên ngoan ngoãn câm miệng thì hơn.
“Có chuyện gì đâu mà phải kinh động tới cả giáo sư chứ?” Dương Duy nhận thấy không khí quỷ dị giữa hai người thì vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Ồ, vậy bỏ đi.” Ánh mắt Thời Nguyệt lạnh nhạt.
Cao Văn tức giận đến mức quay phắt đầu đi.
Cũng may, không khí lại dần dịu xuống. Dương Duy thở phào một hơi, con gái phiền phức thật!
“Mọi người ăn no hết rồi chứ? Vậy tính tiền nhé!” Thời Nguyệt gọi nhân viên phục vụ tới.
“Không cần, ai trả của người nấy đi.” Cao Văn giận dỗi mở miệng, chẳng phải chỉ là một bữa cơm Tây thôi sao, tưởng người khác không có tiền ăn mà còn phải chờ cậu mời chắc?
Thời Nguyệt nhún vai: “Sao cũng được mà, tớ thì chẳng sao hết. Các cậu thì sao hả?”
Dương Duy gật đầu: “Được thôi.” Anh ta thế nào cũng được.
Trịnh Thiến mím môi, chỉ có mình cô ta không tỏ thái độ gì.
Cộp cộp...
Cao Văn gõ mặt bàn, ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Trịnh Thiến, đang hỏi cậu đấy?”
“... Được thôi.”
Thời Nguyệt nói với nhân viên phục vụ đang đứng ở bên cạnh: “Rượu vang tính tiền cho tôi, còn lại tính riêng cho từng người.”
Tính ra, Thời Nguyệt sẽ trả một ngàn rưỡi, trong đó rượu vang đắt nhất, ăn thì cũng chẳng đáng là bao, Dương Duy tám trăm ba, Cao Văn chín trăm hai, chỉ có điều riêng đồ ăn của Trịnh Thiến thì nhiều một cách thái quá...
“Ba ngàn? Các cô không tính nhầm đấy chứ?” Dương Duy bật dậy kêu lên.
“Cô đây gọi bò bít tết Úc, loại ngon nhất, giá cũng sẽ tương đối cao.”
Cao Văn lấy thẻ ra đầu tiên để thanh toán, tuy rằng chín trăm hai làm cô ta thấy rất xót của, nhưng còn hơn là nợ nhân tình của Thời Nguyệt.
Sau này cô ta sẽ không bao giờ tới nhà hàng này nữa, đúng là hắc điếm! Một miếng bò bít tết bé tí với một cốc kem tuyết mà khiến cô ta mất quá nửa tháng tiền sinh hoạt, quá lỗ!
Chín trăm tệ có thể mua được bộ màu 12 sắc tốt nhất rồi.
Thời Nguyệt và Dương Duy cũng đưa thẻ cho người phục vụ, sắc mặt Trịnh Thiến dần tái nhợt, “Tiểu Nguyệt, tớ...”
“Đúng rồi, tôi và cô ấy tính cùng nhau luôn.” Không đợi Trịnh Thiến nói xong, Thời Nguyệt đã dặn nhân viên phục vụ.
Cao Văn cười khinh bỉ, một bữa cơm Tây còn không trả nổi mà dám cười nhạo cô ta à? Đừng tưởng vừa rồi cô ta không thấy nụ cười châm biếm kia.
Nếu không phải nể mặt Thời Nguyệt thì cô ta đã sớm trở mặt với Trịnh Thiến rồi, cái mặt hàng gì đây chứ!
“Tớ đi toilet, Thiến Thiến có đi cùng không?” Thời Nguyệt đứng lên.
“Không, cậu đi đi thôi.”
Dương Duy lập tức giơ tay lên: “Anh cũng đi.”
Hai người đi rồi, chỉ còn Cao Văn và Trịnh Thiến ở trong phòng.
“Chẳng phải cậu là con chó cảnh của Thời Nguyệt sao? Sao không đi cùng đi hả?”
Ánh mắt Trịnh Thiến sa sầm, còn có sự lạnh lùng thoáng qua: “Cao Văn, ăn nói sạch sẽ một chút!”
“Chê tôi nói chuyện khó nghe hả? Nhưng tôi cũng có nói sai đâu, cả ngày cậu đi theo sau đít Thời Nguyệt, không phải chó cảnh thì là gì?”
“Câm miệng!”
“Không muốn nghe người ta nói, vậy có bản lĩnh thì đừng có làm!”
Trịnh Thiến lạnh lùng nhìn cô ta: “Cậu không đấu lại Thời Nguyệt nên quay sang tôi xì hơi chứ gì? Cao Văn, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Có thể thành thục một chút được không?”
“Ấu trĩ vẫn còn tốt hơn là giả bộ thanh cao!”
“Cậu nói ai giả bộ thanh cao hả?”
“Ai đáp thì tôi nói người đó đó!”
“Cậu có tư cách gì mà nói mấy lời đó chứ? Muốn gây sự đúng không?” Trịnh Thiến tức giận đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, môi run rẩy.
Cô ta không phải đồ phụ thuộc của ai, càng không phải cái đuôi của Thời Nguyệt.
“Tư cách gì ấy hả?” Cao Văn cười thành tiếng đầy khinh bỉ, “Nhờ có quan hệ mới nhận được suất tham gia dự thi, ngay cả ăn cơm cũng để cậu ta phải trả tiền. Nếu cậu nói bản thân cậu không giả vờ thanh cao, được thôi, tự mình trả tiền bữa cơm này đi.”