Một bữa ăn diễn ra trong bầu không khí khá là yên bình.
Người đến đều là những nhân vật quan trọng của chi nhánh, ít nhiều gì cũng mang theo chữ “giám đốc” hoặc “quản lý” các kiểu, có nam có nữ, độ tuổi 30 chiếm phần nhiều, quý tộc đơn thân chiếm tỷ lệ cao.
Tuy mọi người có cố gắng kiềm chế sự tò mò trong mắt, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Đàm Hi ít nhiều gì cũng mang theo ý đánh giá quan sát.
Hóng chuyện cũng là bản chất bình thường của con người.
Huống gì lại liên quan đến sếp lớn, càng khiến người ta muốn tò mò hơn.
Dù sao, lời đồn Lục Chinh không gần nữ sắc, họ cũng có nghe nói đến.
Thông thường vị này đến Tân Thị khảo sát, khi chi nhánh sắp xếp tiếp đãi đều có bố trí hạng mục “hộp đêm”, cụ thể làm gì, mọi cánh đàn ông đều biết.
Mỗi lần chuẩn bị người đẹp hợp khẩu vị cho Lục Chinh, đều là những cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy anh đụng tới.
Dần dà, kiểu danh hiệu trêu chọc “Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng không loạn” thế này truyền khắp trên dưới công ty.
Hôm nay, vị này lại đích thân ôm phụ nữ bước vào, mọi người có thể không thấy tò mò được sao?
Nhất là các chị em phụ nữ chưa kết hôn, trong bữa cơm không ít người phóng dao về phía Đàm Hi, kiểu người giàu có nhưng độc thân ưu tú như Lục Tổng dù có soi đèn cũng chưa chắc đã tìm được, vốn đang muốn lợi dụng quan hệ để tiếp cận, ai nấy đều trang điểm ăn bận xinh đẹp, nhưng không ngờ hoa đã có chủ, chỉ đành than thở một tấm chân tình gửi nhầm nơi.
Không phải Đàm Hi không phát hiện ra ánh mắt bất thiện của những người phụ nữ này, nhưng cô vốn chẳng thèm quan tâm đến~
Ăn cứ ăn, nói chuyện cứ nói, show ân ái vẫn cứ show ân ái như thường, hoàng kim cẩu lương rải từng nắm một, ví dụ như...
“A Chinh, em muốn ăn tôm.”
Anh bóc vỏ xong bỏ vào bát của cô, còn hỏi: “Nước chấm đủ không?”
Lại ví dụ như...
“Hình như hơi nóng” Đàm Hi cởi áo khoác xuống, Lục Chinh nhận lấy, vắt sau thành ghế của mình.
“Làm phiền hạ nhiệt độ xuống hai độ.”
Nhóm các chị em phụ nữ nhìn bằng mắt, đau đớn trong lòng, đại tổng tài thành người của người khác rồi, sẽ không còn hy vọng gì nữa...
Đàm Hi nhấp một ngụm sữa, vẫn còn nóng hổi...
Các thím rửa mắt đi, có bà ở đây, ai còn dám mơ tưởng đến Đại Điềm Điềm hả?
Nhân lúc Lục Chinh bị vài giám đốc vây lên mời rượu, Đàm Hi chuồn đi vệ sinh.
May mà chỉ quẹo một lần là tới, nếu không cứ nhảy một chân thì không hay cho lắm.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, rửa tay sạch sẽ, cô chuẩn bị trở về phòng bao. Bỗng nhiên nhìn thấy vài người phụ nữ đứng bên cạnh cửa sổ thông gió, vừa nhả khói vừa tán dóc, đều là nhân viên trong công ty.
Một người họ Triệu, quản lý tài nguyên nhân lực.
Một người họ Ngô, quản lý tài vụ
Còn có một người họ Giang, thư ký phó tổng giám đốc.
Triệu: “Thật không ngờ Lục Tổng lại thích**”
Ngô: “Ngực cô ta nhỏ thật.”
Giang tự hào ưỡn ngực, trong đó không thể thiếu được cống hiến của phó giám đóc, “Đàn ông mà, vẫn thích kiểu của tôi hơn”
Triệu: “Thôi đi, lúc trước sao không thấy cô ăn được Đại Boss vào miệng hả?”
Giang: “Không phải tôi có Lão Trương rồi sao~”
Ngô: “Trương Tổng so được với Lục Tổng? Tiền thì không cần nói, chỉ riêng việc kia thì đã ở một cấp bậc khác rồi.”
Triệu: “Nói cứ như cô thử qua rồi vậy!”
Đàm Hi không có thói quen nghe lén, cũng mặc kệ ba người kia có giật mình hay không, cô nhảy một chân xuất hiện.
“Không vào à?” Âm cuối mang theo ba phần cười, thái độ này, ngay cả cô cũng không nhịn được phải like cho bản thân mình.
Ngực nhỏ thì sao? Cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Đại Điềm Điềm nhà cô!
Ba người bị bắt tại trận, mỉm cười lúng túng.
“À... Cô vào trước” Cô họ Giang biết xử lý nhất, lùi hai bước nhường đường cho Đàm Hi
“Chân tôi không tiện, có thể phiền chị dìu tôi vào không?”
“Dĩ nhiên có thể!”
Đàm Hi giơ tay ra, phong cách vô cùng giống thái hậu, thư ký Giang hiểu ý vội vàng tiến lên phía trước.
“Chậm một chút, chỗ này có bậc thang”
“Các chị cố ý nói cho tôi nghe đúng không?” Đàm Hi khẽ cười.
Thư ký Giang cười gượng: “Sao, sao có thể chứ?”
Khẽ thở dài, “Phụ nữ hà cớ gì phải làm khổ nhau? Dù sao các chị cũng không phải là kiểu người Lục Chinh thích, lại đi lo xem anh ấy thích kiểu nào làm gì, đúng không?”
Thư ký Giang lúng túng gật đầu, thầm nghĩ: Tuy tuổi không lớn, nhưng đạo hạnh lại khá thâm sâu, nói chuyện giăng bẫy khắp nơi!
“Biết cái này gọi là gì không?”
Lắc đầu.
“Cái này gọi là... ganh tị” Đàm Hi nói xong, trực tiếp vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào.
Lục Chinh thấy thế, đẩy những người mời rượu ra bước về phía cô, tiếp nhận lấy vị trí của thư ký Giang: “Để tôi.”
Đàm Hi ghé sát vài người anh khẽ ngửi, “Uống rượu rồi?”
“Ừ.”
“Có say không?”
“Đừng xem thường người đàn ông của em.”
“Ngoan, không thể uống quá nhiều, lỡ say rồi em đỡ không nổi.”
Lục Chinh gật đầu, “Được.”
Hai người ngồi trở về vị trí ban đầu, để thư ký Giang đứng một mình ở vị trí cửa ra vào, hứng chịu gió lạnh ùa vào, sắc mặt biến đổi không ngừng.
“Sát thần mặt đen” Lục Chinh đổi sang đi theo chiều hướng dịu dàng ấm áp từ khi nào vậy?
Bông hoa lạnh lùng trong mắt tất cả nhân viên nữ trong công ty sao bỗng chốc lại biến thành người đàn ông ấm áp rồi?
Đây vẫn là Lục Tổng cao ngạo lạnh lùng, mắt đặt trên đỉnh đầu kia chứ?
Thư ký Giang nghi ngờ, có thể cô đã thấy nhìn một kẻ giả mạo.
Cuối cùng cũng hiểu được sự tự tin khi Đàm Hi nói câu “Dù sao các chị cũng không phải là kiểu người Lục Chinh thích” từ đâu mà có.
Sự thật chứng minh, có một vài loại cẩu lương có thể khiến người ta bị chết nghẹn.
Ăn xong, phó tổng đề nghị đi hát karaoke, mọi người cười phụ họa.
“Lục Tổng, anh xem...”
Lục Chinh không vội trả lời, mà dời ánh mắt dò hỏi sang hướng Đàm Hi.
Thấy cô nhóc lắc đầu, anh từ chối thẳng thừng.
Một lần nữa làm mới nhận thức của mọi người với nhân vật Đàm Hi này. Dựa theo tình hình trước mắt phân tích, đây rõ ràng là nhịp điệu của bà chủ tương lai mà!
Tận mắt tiễn chiếc Land Rover rời đi, đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, phó tổng mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Về sau mọi người lau sáng mắt một tý! Người nào có thể gây khó dễ, người nào không đắc tội được, chỗ này...” Anh ta chỉ vào tim, “phải biết cân nhắc.”
Vừa nói, vừa liếc nhìn ba người Triệu Giang Ngô, lần này không thèm nể mặt cả người tình của mình.
Ba người phụ nữ câm như hến.
“Hôm nay đến đây là kết thúc, giải tán hết đi!”
“Trương Tổng, vậy hát karaoke...”
“Vị kia đi rồi, còn hát cái khỉ gì nữa!”
Lúc này, trong chiếc Land Rover rộng rãi, tiếng dương cầm du dương ngân vang. Đàm Hi đổi radio, tìm kênh trực tiếp tình hình giao thông.
“Hướng về đường Hồng Thạch, tình hình giao thông khá suôn sẻ.”
Lục Chinh xoay vô lăng sang trái, rẽ vào đường Hồng Thạch.
Đàm Hi cười một tiếng, “Thuận đường còn có thể đi ngang qua tiệm đồ ngọt, một công đôi việc”
“Lúc nãy chưa ăn no?”
“Vâng.”
Anh nhíu mày.
“Anh cũng không nghĩ xem, mọi người đều nhìn chằm chằm vào em, dù có thèm ăn cũng hết thèm rồi.” Huống hồ, lại còn có một đám nữ nhân viên nhìn chằm chằm như hổ đói, đó đều là những người phụ nữ trưởng thành trong đám những người phụ nữ trưởng thành, một bầu ngực cũng đủ cân hai bầu ngực của cô, khụ... tuy nhiên Đàm Hi không muốn chấp nhận sự thật này cho lắm.
“Đại Điềm Điềm, anh cảm thấy em đẹp ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp.” Vui vẻ lên tiếng.
“Mặt thì sao?”
“Đẹp.”
“Eo?”
“Thon.”
“Chân?”
“**”, nhất là khi quấn vào eo anh.
Đàm Hi cắn môi, “Nghiêm túc một chút!”
Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, dùng hành động chứng minh... thật ra anh rất nghiêm túc.
“Khụ... vậy miệng thì sao?”
“Thơm.”
“Cổ?”
“Dễ gặm.”
“Ngực?”
“... Tạm được”
Đàm Hi cau mày, “Tại sao lại do dự?”
“Cần thời gian suy nghĩ.”
“Cái gì gọi là “tạm được.”
“Thì là tạm được.”
“Cụ thể một chút.”
“Em chắc chắn muốn anh nói chứ?”
“Chỉ một câu thôi, rốt cuộc to hay nhỏ? Anh nói đi, anh nói đi, anh nói đi...”