Trương Như Thu tức muốn hộc máu, nhưng vẫn phải ép bản thân mỉm cười, sự đoan trang và ưu nhã của một quý bà còn quan trọng hơn cả mạng sống...
“Có thể giúp con gái tôi có được một suất tiến cử, Kinh Ảnh và Hoa Hí đều được”
“Con gái bà là thực tập sinh của công ty chúng tôi?”
“...”
“Nếu đã không phải, tại sao chúng tôi phải trao một suất tiến cử quý giá cho cô ta?”
“Tôi có thể dùng tiền mua, bao nhiêu tiền cũng...”
“Bà nên biết, tập đoàn Tinh Huy không bao giờ thiếu tiền.” Cố Mộng ngắt lời, bày ra thái độ luận việc chung mà làm.
Trương Như Thu lại cho rằng cô ta đang ngầm ám thị: Tinh Huy không thiếu tiền, nhưng tôi thiếu.
Nhất thời thấy yên tâm hơn không ít, nói cho cùng cũng là một đại hòa thượng ăn mặn, có thịt trong tay, còn sợ đối phương không đồng ý?
Cảm xúc nóng vội trở nên bình tĩnh một cách lạ thường, “Tôi đưa ra con số này, thế nào?” Năm ngón tay thoáng hiện lên trước mặt Cố Mộng. Trương Như Thu cười vênh váo chắc nịch.
“Hờ!” Một tiếng cười khinh thường ngắn ngủi, cây bút trong tay Cố Mộng, nhất thời thấy hứng thú: “Bà định dùng 50 vạn mua một suất đề cử?”
Sắc mặt Trương Như Thu trở nên xấu xí: “Cô đừng được nước làm tới! Cho cô 5 vạn đã là rất nể mặt cô rồi, còn muốn đòi hỏi nhiều?”
“Đừng nói 50 vạn, cho dù 500 vạn tôi cũng không thèm.”
“Làm bộ làm tịch!”
Cố Mộng tức giận. Năm xưa khi cô ta còn làm chủ biên ở tạp chí thì đã là một đã là một người có tính tình cáu kỉnh có tiếng, sau này không làm bên tin tức nữa, dứt khoát chuyển sang Tinh Huy làm tổng giám trợ lý, phụ trách toàn bộ người quản lý của công ty, ngày thường cũng khá nhàn rỗi, cùng với sự tăng dần của số tuổi, tính nóng nảy cũng giảm bớt lại cho với lúc trẻ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại bị bùng nổ bởi một kẻ dở hơi ở trước mắt này.
“Bà già nhà giàu mới nổi ở đâu ra vậy, dám diễu võ dương oai trước mặt bà đây? Thật sự cho rằng tôi là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp à?! Chẳng phải bà muốn một suất tiến cử sao? Hôm nay tôi nói luôn, ai dám mở cửa sau cho con gái của bà, thì kẻ đó lập tức cút khỏi Tinh Huy!”
Trương Như Thu bị cơn tức giận ập đến đột ngột của cô ta áp đảo, đứng ngơ ngác tại chỗ, “Cô... cô...”
Cố Mộng gọi điện thoại nội tuyến: “Kêu bảo vệ đến đây một chuyến, có người gây sự.”
Đột nhiên tỉnh lại: “Cô dựa vào gì nói tôi gây sự? Tôi chỉ muốn một suất đề cử ở chỗ cô mà thôi!”
“Muốn? Bà gì đó ơi, mặt mũi bà cũng đủ lớn nhỉ? Cái khỉ gì đây...”
Trương Như Thu tức đến run người, “Tôi quen biết Chiêm Bình, là cô ấy kêu tôi đến tìm cô!”
“Lấy cô Chiêm ra làm lá chắn? Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy hỏi cho rõ ràng” Cố Bình là một người có tính tình vội vàng, nói làm là làm, lập tức gọi vào số của Chiêm Bình, ấn nút loa ngoài.
“Alo, cô Cố à?” Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Là tôi, có việc muốn nói với cô.”
“Chuyện gì vậy? Cô cứ nói đi.” Ân cần niềm nở, hoàn toàn không giống với hình mẫu nhà nghệ thuật tính tình lạnh lùng, tài nghệ song toàn như trong ấn tượng của Trương Như Thu.
“Lúc nãy có một người đến tìm tôi, nói là muốn dùng tiền mua một suất tiến cử của năm nay, là người mà cô giới thiệu?”
“Ôi! Oan cho tôi quá. Quy tắc của Tinh Huy trong lòng tôi biết rất rõ, chưa bao giờ vì tư lợi mà đi làm chuyện sai trái, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được chứ?”
“Xem ra là muốn thừa nước đục thả câu rồi.”
“Thời buổi bây giờ, số người muốn đi lối tắt nhiều ra kể, cô không cần phải đặt trong lòng.”
“Ừ, cứ thế nhé, hôm khác gặp mặt nói chuyện.”
“Được, tạm biệt.”
Cố Mộng nhìn người phụ nữ đang ngớ người, “Đi mau đi!”
Trương Như Thu phản ứng trở lại, nhếch môi cười theo bản năng, nhưng nụ cười kia muốn gượng gạo bao nhiêu thì gượng gạo bấy nhiêu, “Cô Cố, cô xem thật sự không thể châm chước một chút sao? Con gái tôi rất xuất sắc...”
“Mời bà ra khỏi đây ngay. Nếu không, chúng tội buộc phải dùng biện pháp cưỡng chế.”
Mặt mày Trương Như Thu nặng nề, tầm mắt độc ác rơi trên người Cố Mộng, “Xem ai dám đụng vào tôi?! Chẳng qua chỉ là một công ty quản lý cỏn con, vậy mà cứ nghỉ rằng mình to lớn lắm! Vi Vi, chúng ta đi.”
Cho dù bị người ta đuổi đi, nhưng vẫn kiêu căng cao ngạo như thường, một con công già dắt theo một con gà rừng nhỏ.
Hình ảnh quá đẹp, Đàm Hi cười ngất ngưởng.
“Cười gì vậy?” Hàn Sóc gập người, nhảy đến bên người cô.
“Không cảm thấy hai mẹ con lúc nãy rất buồn cười sao?”
Hàn Sóc gật đầu.
“Đó là họ hàng của tớ.”
“...”
Đàm Hi hóng chuyện xong, còn cố ý ở lại 15 phút mới đi thang máy xuống lầu, nhưng không ngờ vẫn chạm phải mặt hai mẹ con Trương Như Thu.
“Đàm Hi?!”
“Trùng hợp ghê.” Bên ngoài cười nhưng trong lòng không hề có ý cười, cô không có hảo cảm gì với người nhà họ Đàm, bao gồm cả cô em họ “ngây thơ đơn thuần” này.
“Đàm Hi, sao mày lại ở đây?” Trương Như Thu kéo con gái của bà ta ra phía sau, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt hung ác.
“Làm chút chuyện.” Nói xong, nháy mắt với Hàn Sóc, hai người chuẩn bị rời đi.
Đàm Vi đột nhiên nhào lên, túm chặt lấy Đàm Hi, nhưng tầm mắt lại nhìn sang Hàn Sóc, “Cô... cô là ca sĩ hát chính của nhóm nhạc kia! Thật sự ký hợp đồng với Tinh Huy rồi... sau này chắc chắn sẽ là đại minh tinh...”
Tuy Hàn Sóc mặc áo khoác, nhưng bên trong vẫn mặc đồng phục của thực tập sinh, với ánh mắt sắc bén của Đàm Vi, chỉ cần liếc sơ qua đã nhận ra được.
“Tôi không quen biết cô.” Dưới cặp kính râm, mặt Hàn Sóc không thể hiện chút cảm xúc nào.
Đàm Hi cười lạnh, hất tay cô ta ra, quả nhiên không phải là thứ gì tốt lành, chỉ túm một chút đã khiến cổ tay cô bị bầm xanh rồi.
Thế hệ mà người đàn bà hà khắc như Trương Như Thu dạy dỗ ra được sẽ là thứ gì hiền lành sao?
“Chị Hi! Chị có thể thoải mái ra vào trong tòa nhà Tinh Huy, có phải chị có quen biết người ở trong này?” Đàm Vi mím môi cười, đôi gò má ửng hồng, dáng vẻ trông rất xinh tươi.
“Không có.”
“Sao có thể được... chẳng lẽ chị này không phải là bạn của chị?” Đàm Vi nhìn Hàn Sóc.
Cô ta biết người này, ca sĩ thế thệ mới mà Tinh Huy sẽ dốc toàn lực lăng xê vào nừa cuối năm, nghe nói do một nhóm trợ lý giỏi nhất tiến hành hỗ trợ, được thiên vị một lượng tài nguyên lớn có chất lượng tốt nhất, nếu cô ấy chịu giúp một tay...
Những suy tính trong lòng Đàm Vi, Đàm Hi vừa nhìn đã thấy hết.
Sau khi Hàn Sóc tận mắt chứng kiến cảnh trong văn phòng của Cố Mộng, tất nhiên cũng hiểu rõ đối phương tiếp cận cô với mục đích gì.
Đàm Hi không nhúc nhích, Hàn Sóc cũng không lên tiếng, chỉ mình Đàm Vi bla bla nói liên hồi.
“Chị, gặp nhau là duyên phận, chị không định giới thiệu bạn của chị cho em quen biết sao?”
“Không cần thiết.” Ba chữ gọn gàng dứt khoát, khiến Đàm Vi á khẩu.
“Chị Hi, có phải chị có hiểu lầm gì với em không?” Ánh mắt đẫm lệ, nước mắt tuôn rơi.
Không đợi Đàm Hi lên tiếng mỉa mai, Trương Như Thu đã chịu không nổi, ôm con gái vào lòng nhỏ giọng dỗ dành, “Vi Vi ngoan, không cần để ý những người không quan trọng kia!”
“Mẹ, có... có thể chị Hi đã hiểu lầm con... con muốn giải thích rõ ràng...”
Trương Như Thu thương đứa con gái này nhất, ngày thường cưng như cưng trứng, hôm nay lại chịu tủi thân ở chỗ Đàm Hi, cơn tức giận bỗng chốc tuôn trào: “Đàm Hi, mày nhìn lại mày đi, làm gì có dáng vẻ của người làm chị hả? Xin lỗi Vi Vi ngay lập tức!”
“Xin lỗi?” Đàm Hi chớp mắt, sau đó móc móc lỗ tai, “Tôi nói này thím Hai, bà học theo ai cái bệnh hất cằm sai khiến đấy hả? Thua kém cả mụ đàn bà chanh chua!”