“Mọi người hãy dừng công việc trong tay mình lại, nhiều nhất 15 phút thôi, rất nhanh.” Nói xong, cô gật đầu với Lưu Diệu, Lưu Diệu đặt bao bố lên chiếc bàn trước mặt.
Sau đó, mở ra.
Xôn xao!
“Chuyện gì vậy?”
“Sắp phát tiền thôi việc hả?”
“Miệng quạ đen!”
“...”
Không sai, trong túi là những cọc tiền được buộc chặt, những tờ tiền đỏ chót mới tinh, mang theo ma lực cực lớn khiến người ta muốn mù mắt.
“Trước đây đã hứa với mọi người” Đàm Hi chống hai tay trên bàn, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, “Đợi sau khi nguy cơ được giải quyết, sẽ tiến hành luận công ban thưởng.”
Ực ực...
Tiếng nuốt nước bọt.
Lâm Sảng: “Mẹ ơi, số lúa này là cho chúng ta à? Sếp, anh nói xem có phải em bị ảo giác rồi không?”
Khóe môi Aiken co giật.
“Hay anh nhéo em một cái? Chỗ này... mạnh lên... Vãi! Đau, đau, đau... Không phải là mơ!”
Tạ Văn Ty: “Boss của tôi lợi hại quá! Có thể sánh ngang với kho vàng nhỏ.”
Đến ngay cả người già dặn như Linda cũng không phải chặc lưỡi: “Tiền thưởng cuối năm của nhà người ta trong truyền thuyết, thứ chỉ có thể nhìn thấy trong báo và trong weibo, vậy... vậy mà có một ngày lại rơi xuống đầu rồi? Ty Ty, Mike, hai người phải đỡ lấy chị nhé, lỡ chị vui quá ngất đi thì phải làm sao đây...”
Dương Thuyền ở xa nhất, chỉ có thể nhìn thấy đống “gạch đỏ” chất thành hình ngọn núi nhỏ kia thôi. Đúng là cô không hiểu được tư duy của người có tiền, nhất là đại gia của đại gia.
Vương Trì: “Peter, lau nước bọt đi!”
“Lợi hại quá, bạn tôi ơi!”
Quy trình chia tiền rất nhanh, bởi vì Đàm Hi và Lưu Diệu đã thỏa thuận xong từ trước.
Tổng cộng có 20 vạn tiền mặt, tổ quyết sách của Linda được chia nhiều nhất, kế đến là tổ thao tác và tổ kiểm soát rủi ro, cùng một tỷ lệ, so ra Châu Miễu và Dương Thuyền nhận được khá ít, nhưng vẫn là một con số vô cùng khả quan.
Chia thưởng theo công lao, công bằng hợp lý, mọi người đều không có ý kiến gì.
Còn về việc nên chia như thế nào đối với các thành viên trong nội bộ tổ thì không đến phiên Đàm Hi quản lý rồi, là một nhà lãnh đạo, biết tập trung quyền lực, cũng phải biết trao quyền.
Cái trước dễ, cái sau khó.
“Đàm Tổng của chúng ta là một bà chủ tốt, phải lấy chuyện của La Vũ Văn làm bài học, nếu để tôi biết kẻ nào hai lòng, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho kẻ đó!” Linda nghiêm mặt, tầm mắt lướt qua Mike và Ty Ty, tuy vô cùng tin tưởng với nhân cách hành xử của hai người này, nhưng có vài lời nên nói rõ ra vẫn tốt hơn.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
“Chị Linda, tụi em không phải là loại người không biết điều như thế đâu. Hơn nữa, với tình hình như hôm nay, rõ ràng đã cho chúng em một liều thuốc trợ tim, ý của Đàm Tổng rất đơn giản: Theo cô ấy, có thịt ăn! Chỉ cần không ngốc đến một mức độ nhất định nào đó, tin rằng sẽ không có ai lại đi chủ động đập nát chén cơm của mình.”
“Mike nói đúng. Ty Ty, cô đã hiểu chưa?”
“Vâng! Hơn nữa, với lá gan của em, cũng không dám làm ra chuyện gì xấu xa đâu...”
Có vết xe đổ của anh Văn... La Vũ Văn ở đó, ngay cả dũng khí để suy nghĩ lệch lạc cô cũng chẳng có nữa là, cái đó phải vào tù đấy! Hễ vào sẽ thành vết nhơ cả đời, cho dù sau này được thả ra cũng sẽ không xóa sạch được.
Linda gật đầu, “Tóm lại trong lòng hai người biết rõ là được, tôi không quản lý được những tổ khác, nhưng tôi bắt buộc phải có trách nhiệm với hai người! Được rồi, trên tay tôi có tổng cộng tám vạn tệ, chúng ta chia đều thành ba nhé.”
“Chị Linda, sao có thể được? Chị là tổ trưởng...” Theo lý phải được nhiều hơn.
“Đừng tổ trưởng với không tổ trưởng gì cả, nói chuyện theo năng lực, lần này hai người thể hiện không tồi.”
...
Đàm Hi rút một tờ chi phiếu ra khỏi ngăn kéo, đưa qua cho Lưu Diệu: “Đây là phần của anh.”
“Mười vạn?”
“Chê ít à?” Đàm Hi cười nhạo.
“Tôi không có ý đó.” Lưu Diệu trả lại cho cô, “Đừng quên, tôi cũng là cổ đông của Thịnh Mậu.”
“Được, dù sao sau này cũng có hoa hồng, anh cũng không thiếu con số 10 vạn này.” Đàm Hi vứt tờ chi phiếu vào tủ, “Đúng rồi, quên hỏi, Lâm Tầm đạt hạng mấy trong vòng thi bán kết AC?”
Cuộc thi ký họa và AC diễn ra cùng một ngày, đã kết thúc được nửa tháng, có thế nào thì cũng đã có kết quả rồi.
“Hôm trước vừa nhận được thông báo vào vòng chung kết, xếp thứ 5 ở khu vực thủ đô.”
“Không tồi đấy chứ!”
Chỉ có top 10 vòng bán kết, mới có tư cách tham gia chung kết, tranh đoạt ba chiếc cúp tượng trưng cho vinh quanh.
“Em ấy vẫn nhớ chuyện đã hứa với cô” Trên khuôn mặt Lưu Diệu bất giác xuất hiện một nụ cười nhạt: “Mấy ngày gần đây đều bế quan tại nhà, thỉnh thoảng còn làm giao dịch mô phỏng, cứ hễ đụng vào máy tính là ngồi suốt 5-6 tiếng đồng hồ, ngay cả cơm cũng không màng tới, cùng lắm thì rời khỏi chỗ đi vệ sinh, nhưng tuyệt đối không vượt quá 1 phút.”
“Đúng là tập trung đến điên cuồng, nhưng cũng đừng ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Xem ra... địa vị trong nhà của anh không được cao cho lắm nhỉ?”
Mặt Lưu Diệu bỗng nhiên đỏ bừng.
Đàm Hi ho nhẹ, ngồi ngay ngắn lại, mượn hành động này để che giấu đi sự lúng túng lúc nãy: “Vậy... thời gian vòng chung kết đã được định chưa? Có thể đến xem trực tiếp không?”
“Ngày 18 tháng này, vào cổng soát vé, mỗi tuyển thủ tham gia có ba tấm vé, cô muốn đi?”
“Có tiện không?”
“Dĩ nhiên! Hoan nghênh nữa là đằng khác. Không giấu gì cô, A Tầm đã hạ lệnh cho tôi, bắt buộc phải mời cô đến xem, nếu không sẽ đá tôi ra khỏi nhà.”
Đàm Hi bật cười: “Được, vì không để anh bị đá ra khỏi nhà, tấm vé này dù nói thế nào tôi cũng phải nhận lấy.”
“Nơi diễn ra thi đấu là Thanh Hoa Viên, tôi và Lâm Tầm tính về thủ đô trước một ngày, có muốn cùng đi không?”
“Hai anh đi trước, đưa vé cho tôi, đến lúc đó gặp ở Thanh Hoa Viên.”
“Cũng được.”
6 giờ chiều, Đàm Hi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
Cốc cốc.
“Mời vào.”
Lưu Diệu: “Lúc nãy nhận được điện thoại từ Trại tạm giam, La Vũ Văn yêu cầu gặp mặt cô.”
“Anh ta? Gặp tôi?” Đàm Hi nhướng mày.
“Nếu không muốn đi, tôi sẽ từ chối...”
“Không sao, đi xem thử anh ta muốn giở trò gì.”
Dưới ánh chiều tà, cánh đồng ngàn mẫu ở Thành Tây khoác lên mình một lớp ánh sáng màu đỏ cam chói mắt, ngoài xa trên nửa sườn dốc, có một tòa nhà cũ, tường ngoài được sơn màu trắng xanh, bên ngoài trông hơi cũ kỹ, không cao, chỉ có bốn tầng.
Nhìn từ xa thấy nó tỏa ra một sự u ám đìu hiu, rõ ràng được tắm mình dưới ánh nắng chiều, nhưng lại trông như không dính dáng gì tới nó.
Chiếc Volkswagen màu đen khiêm tốn dừng trên mảnh đất trống trước tòa nhà cũ kỹ này, cửa xe được mở ra, một nam một nữ bước xuống.
Đàm Hi đeo kính râm, quan sát tòa nhà cũ trước mặt, có thể nhìn thấy hàng rào sắt rỉ sét và khung cửa sổ bị ăn mòn.
“Chỗ này là trại tạm giam?”
Lưu Diệu khẽ ừ một tiếng.
Đàm Hi thầm nghĩ, đúng là không hổ với cái danh nơi “bẩn nhất, nát nhất, loạn nhất”, chắc đây là trại tạm giam có hoàn cảnh tồi tệ nhất trong ba trại tạm giam của thành phố.
Vào một năm trước, những căn phòng kiểu này đã bị tháo dỡ xây lại từ lâu rồi.
Xem ra, La Vũ Văn bị giam ở đây, chịu không ít cực khổ.
Đàm Hi: “Đi thôi.”
Dưới sự dẫn đường của giám ngục, hai người vào phòng thăm người. Một tấm kính ngăn cách ở giữa, La Vũ Văn ngồi sau tấm kính, mặc đồ tù, tay bị còng lại.
“Nghe nói, anh muốn gặp tôi?” Đàm Hi ngồi xuống trước mặt anh ta.
Ngồi gần mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn ta... hai má hóp lại, bọng mắt thâm đen, râu ria lún phún. Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt chết lặng, khác một trời một vực với cái người từng là nhân viên văn phòng mặc comple mang giày da của những ngày trước kia.
Tròng mắt của La Vũ Văn chuyển động, nâng mắt lên nhìn, Đàm Hi vẫn là Đàm Hi, vẫn xinh đẹp rạng rỡ như xưa, còn hắn đã xuống cấp trở thành phạm nhân.
Khoảng cách vô hình, sự so sánh rõ ràng, trong giây phút nào đó, đáy mắt của hắn ta toát lên sự điên cuồng.
Suy cho cùng, vẫn không thấy cam tâm.
“Tôi...” Hắn ta há miệng, vừa lên tiếng đã cảm thấy cổ họng khô khốc, vốn không thể nói tiếp được nữa.
Đàm Hi hỏi cảnh sát đứng “canh chừng” ở phía sau: “Có thể cho anh ta một ly nước ấm không?”
“Được.”
Rất nhanh, một ly giấy ố vàng dùng một lần được đặt xuống trước mặt La Vũ Văn, hai cánh môi của hắn cử động, động tác không lớn, nhưng Đàm Hi cảm thấy đó là khẩu hình của hai chữ “cảm ơn“.
“Thời gian không nhiều,“ Cô nhìn đồng hồ, “Có gì cứ nói thẳng, tính nhẫn nại của tôi trước giờ không được tốt lắm.”
“Mặc kệ cô tin hay không, tôi không có địch ý với Thịnh Mậu. Việc lấy cắp phương án đầu tư cũng chỉ vì tiền.”
“Ừm. Không vì tiền, thì tục tĩu biết bao nhiêu? Anh chỉ nhận bất động sản mà thôi... không chỉ có giá trị bảo đảm, còn có giá trị gia tăng nữa.” Đàm Hi cười lạnh, vô cùng mỉa mai.
“Không nhận lợi ích, làm sao Lưu Đông chịu tin tôi?”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống: “Nếu anh kêu tôi đến chỉ vì muốn giáp mặt tranh cãi, thì bà đây không rảnh hầu anh.”
“Cô có thể nghe tôi nói hết được không? Trước khi đồng ý với Lưu Đông, tôi cũng có dự định riêng của mình. Công ty đổi chủ thì cũng giống như thay đổi triều đại. Thường có câu, vua đổi thì thần cũng đổi, trong lúc phe bảo thủ vẫn đang quan sát, người thông minh thì đã bắt đầu nghĩ cách thu hút sự chú ý của kẻ nắm quyền, lót đường về sau cho mình.”
La Vũ Văn muốn làm công thần, tương lai một bước lên mây, nhưng lại không có cơ hội thể hiện.
Anh hùng tạo thời thế, nếu đã không có, thì hắn ta dứt khoát tạo một cái cho mình.