Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 584: Tống tử văn, anh thật đáng ghét



“Nếm thử món sụn này đi, rất thú vị đấy.”

“Em không ăn nội tạng.” Nhiễm Dao kháng nghị, giận dỗi xoay đầu đi không thèm nhìn anh ta.

“Cái này không phải nội tạng, là sụn mà.”

“Sao? Của con gà à?”

Người đàn ông gật đầu, “Em ăn thử là biết.”

Nhiễm Dao cắn răng một cái, sau đó gắp lấy, thấy chết không sờn bỏ vào miệng nhai nhuồm nhoàm...

Tống Tử Văn: “Có phải rất thơm và giòn không?”

“Có hơi giống... thịt bung giòn.”

“Nào, ăn nhiều vào.” Tống Tử Văn lại gắp cho cô hai miếng.

Nhiễm Dao ăn sạch sành sanh.

Sao càng nhai thấy càng ngon thế nhỉ?

Cô bắt đầu tự gắp cho bản thân mình, “Anh nhìn này, em gắp được một miếng rõ to nhé!”

“Khụ... Thực ra, có chuyện này tôi đã giữ trong lòng từ lâu, tôi đang do dự không biết nên nói với em hay không.” Người đàn ông đặt đũa xuống, nghiêm trang hỏi.

Sao? Nhiễm Dao ngẩn người, không phải là định... tỏ tình với cô đấy chứ?

Trời ạ!

Trong phim truyền hình, chẳng phải lúc nam chính chuẩn bị tỏ tình với nữ chính đều nói như vậy sao?

Nhiễm Dao mím môi, lấy quyết tâm nói: “Anh nói đi!” Em sẽ nhận lời anh mà~

“Thực ra.” Vẻ mặt của Tống Tử Văn cực kỳ bi tráng, “Thứ em vừa ăn là mề gà...”

Thứ em vừa ăn là mề gà...

Là mề gà...

Mề gà...

“A! Tống Tử Văn, anh thật là đáng ghét!”

Rồi sau đó, người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cực kỳ gợi cảm.

Anh nghĩ, ở bên cạnh cô gái trẻ tuổi này lâu, bản thân mình dường như cũng trẻ lại, quả thực rất vui vẻ.

Nếu đã phá giới thì Nhiễm Dao bất chấp luôn, gan gà, tim gà, ruột gà đều ăn hết một lượt.

Vị tanh không nhiều như trong tưởng tưởng, hơn nữa vị cay lại rất đậm nên khi ăn cũng không thấy có mùi lạ.

Thấy cô gái trẻ ăn cay thè lưỡi, Tống Tử Văn liền gọi phục vụ mang tới một cốc sữa lạc, “Còn hơi nóng đấy, để sang bên cạnh chờ nguội đã, lúc nào cay quá thì uống.”

“Vâng.” Cô gật đầu.

Không hiểu tại sao, Tống Tử Văn cảm thấy dáng vẻ nghe lời của cô rất ngoan, cực kỳ dễ... bắt nạt.

“Sao thế? Anh nhìn em làm gì vậy? Còn thừa nhiều lắm, sao không ăn đi?”

Anh ta từ tốn đáp: “Sắc đẹp ăn thay cơm.”

Nhiễm Dao bĩu môi, lại dám chơi lại trò lần trước cô đã dùng, khinh bỉ.

Đột nhiên, đầu óc sáng lên, cô gắp từ trong nồi ra một miếng ruột gà bỏ vào đĩa, rồi lòng bàn tay giơ lên trước bụng người đàn ông.

“Biết cái này gọi là gì không? Một từ, anh đoán đi.” Cô ngẩng đầu hỏi, đôi mắt sáng trong hiện lên một tia tinh nghịch, thoải mái.

“Phong lưu phóng khoáng? Hay ngọc thụ lâm phong?”

“Sai hết! Cái này gọi là... bụng nhỏ, ruột gà.”

“Ha ha ha... Ý em là tôi lòng dạ hẹp hòi phải không?”

“Chẳng lẽ không phải? Lần trước em nói anh là sắc ăn thay cơm, giờ anh lại trả lại nó cho em nguyên vẹn, có thể thấy anh là người hay thù vặt.”

Người thù vặt tương đương với người có lòng dạ không lớn, đổi một từ đồng nghĩa khác thì chính là... bụng dạ hẹp hòi!

“Nhóc con, không ngờ em lại thú vị như thế!”

“Hừ! Thứ anh không ngờ còn nhiều lắm.”

“Xem ra tôi phải sờ tìm nhiều hơn, tìm tòi nghiên cứu một cách tinh tế mới được nhỉ?”

Nhiễm Dao đột nhiên khựng lại, cắn môi, ánh mắt khi nhìn anh trở nên vô cùng trịnh trọng.

Lúc này Tống Tử Văn mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình đen tối tới cỡ nào, nó có khác nào là sàm sỡ đâu.

Sờ tìm?

Tìm tòi nghiên cứu?

Phì... anh ta vừa nói cái quái gì thế này?

Thấy Nhiễm Dao mấp máy môi như định nói gì, Tống Tử Văn hoảng hốt cắt ngang: “Ơ kìa... sữa đậu hết nóng rồi, em nếm thử đi.”

“Oh.” Trong đáy mắt thiếu nữ xẹt qua vẻ ảm đạm, dùng động tác cúi đầu rũ mắt để che giấu đi.

Tống Tử Văn thấy rất đau lòng, chỉ tại anh ta không quản được miệng mình.

Gieo gió gặt bão rồi!

Sự đời khó lường, ai mà ngờ được có ngày anh ta lại rơi vào cái hoàn cảnh này chứ?

Ăn xong, Tống Tử Văn đi tính tiền. Nhiễm Dao uống hết nửa cốc sữa lạc còn lại, ừm, cần cù tiết kiệm là đức tính tốt đẹp của người Hoa Hạ mà.

Trên đường đi ra bãi đỗ xe, Nhiễm Dao dừng trước một cửa hàng bán bánh kem, chân không nhấc lên nổi.

Tống Tử Văn nhướng mày: “Đừng nói với tôi là em còn ăn được đấy nhé?” Phải biết rằng, cô bé này vừa rồi đã ăn không ít đâu.

“Không ăn, không ăn, em chỉ... nhìn một tí thôi.” Lời này nghe có vẻ không thật cho lắm.

Người đàn ông không tỏ thái độ gì.

Nhiễm Dao kéo ống tay áo anh ta: “Đi nào, đi nào, chúng ta vào xem.”

“Chỉ xem thôi hả?”

“Chỉ xem thôi!”

“Ừ.”

“Oh yeah~”

Tống Tử Văn đẩy cửa kính ra để cô vào trước. Nhiễm Dao nhảy nhót tiến vào làm người đàn ông không khỏi lắc đầu, rõ ràng đây vẫn còn là một cô bé ấu trĩ mà!

“A Văn, anh thấy cái bánh kem nhỏ kia có đáng yêu không kìa?”

Anh ta thuận thế nhìn theo, một cái bánh kem bơ có tạo hình hello kitty màu hồng nhạt cạnh cửa sổ đập thẳng vào mắt: “Nhìn có vẻ hơi ngọt.”

“Em chỉ nói là tạo hình chứ có phải vị đâu!”

“Cũng được.”

“Nói có lệ quá.”

Người đàn ông mỉm cười, chỉ vào cái bánh kem chocolate hơi lớn hơn một chút ở bên cạnh, bên trên chỉ có mấy đóa hoa bằng bơ rất bình thường: “Loại này đẹp hơn, đơn giản mà hào phóng, dứt khoát và lưu loát.”

“Thì ra anh thích phong cách giản lược này à, em cũng biết làm đấy!”

“Em á?”

“Ừm, loại này làm nhanh lắm, hơn nữa cũng không mất công.”

“Thật hay đùa thế? Nhóc con nhà em đừng có học khoác lác như người khác nhé!”

Nhiễm Dao vô cùng buồn bực, “Em không thèm khoác lác nhé, không tin thì có thể lập tức làm cho anh xem!” Mắt chứng kiến rồi thì sẽ không còn gì để nói nữa.