Sau khi trừ khử cực nhọt Lưu Đông, quyền hành lớn của công ty đều rơi vào tay của Phùng Thiếu Luân.
Anh ta giờ đây tuy là mang danh “tổng giám đốc”, nhưng đã là người nắm quyền đích thực của Cửu Châu rồi. Chẳng trách mà có tâm tình đi đánh golf trong văn phòng, đúng là đáng chúc mừng.
Phùng Thiếu Luân nghe vậy, ung dung thong thả đặt gậy đánh golf xuống: “Tuy là nói đền ơn, nhưng việc nào ra việc nấy, con người tôi trước giờ công ty phân minh.”
Đàm Hi nhướng mày: “Vì vậy, nghĩa là không đồng ý rồi?”
Trong mắt người đàn ông lộ rõ vẻ nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn. Anh ta nói, “Đàm Hi, cân nhắc xem sao? Hai ta mà ở bên nhau, tuyệt đối trở thành liên minh hùng mạnh, đảm bảo kiếm được cả bộn tiền, thấy sao?”
“Anh đang tỏ tình với tôi hả?” Cô cười, trong mắt không chút gợn cảm xúc.
Vô vị! Phùng Thiếu Luân không nhịn được liền càm ràm.
Ngoài miệng thì nói: “Cô cứ xem như là một lời đề nghị, còn tôi thì toàn quyền phối hợp thôi.” Vừa nói, còn mở bàn tay ra, ý chỉ tùy ý hải ngắt.
Đàm Hi nhếch miệng, cười như không cười, hồi lâu nói ra một câu: “Xin hỏi Phòng tổng, anh là thằng hề do khỉ kêu tới* hả?”
* Thằng hề do khỉ kêu tới: Đoạn này khởi nguồn từ một tình tiết trong tiểu thuyết Tây Du Ký khi Hồng Hài Nhi nói với Bồ Tát: “Bà là cứu binh do con khỉ gọi đến hả?” Do Hồng Hài Nhi tuổi còn nhỏ thiếu hiểu biết, cứ tưởng đuổi được Ngộ Không thì cứu binh cũng chỉ là hạng bất tài vô dụng.
Đáy mắt người đàn ông thoáng chút u tối, liền đổi giọng, “Cô tưởng tôi đang đùa giỡn sao?”
Giọng điệu của Đàm Hi cương quyết: “Bất kể anh đùa cũng được, nghiêm túc cũng được, chị đây đã có tình nhân rồi, còn anh, nép qua một bên.”
Phùng Thiếu Luân không tin. Anh ta đã tìm người điều tra Đàm Hi rồi, xuất thân thủ đô tập đoàn Đàm Thị, khó trách có năng lực kinh doanh cả một công ty đầu tư như vậy.
Hơn nữa, một cô gái hai mươi mấy tuổi đầu thì có kinh nghiệm yêu đương gì chứ?
Nhưng lại không ngờ đến, những gì anh ta điều tra qua đều chỉ là vài cọng lông, cũng chưa từng thử đoán xem, sau lưng Đàm Hi ngoài “tập đoàn Đàm Thị” mà anh ta biết, có thể còn có ngọn núi hùng mạnh hơn.
“Đàm Hi” Phùng Thiếu Luân gọi thẳng tiến cô, “Cô đừng mượn cớ cho qua, hôm nay đã đến đây rồi, tôi cũng đem lời nói thẳng, muốn nhóm cố vấn không nhúng tay vào chiến lực đầu tư, rất đơn giản, đồng ý làm bạn gái của tôi.”
“Hả?” Đàm Hi thực sự bị những lời như đúng rồi của anh ta làm chọc cười, soi anh ta từ đầu đến chân, “Người anh em, sự tự tin của anh ở đâu ra vậy?”
Phùng Thiếu Luân sắc mặt chìm hẳn xuống: “Nhắc lại lần nữa, tôi không đùa giỡn.”
Thật ra suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu anh ta từ rất lâu rồi. Lúc còn ở nước ngoài, Phùng Thiếu Luân cũng khá là phóng đãng, qua lại với khá nhiều bạn gái. Nhưng lâu dần, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, quanh đi quẩn lại vẫn thấy thiếu thứ gì
đó.
Sau khi về nước, anh ta cứ thế sống một cuộc sống thanh đạm không yêu đương. Sắc đẹp trước mặt nhưng lại không khiến anh hưng phấn, thậm chí anh còn nghi ngờ phương diện đó của mình.
Còn khờ khạo chạy đi chuyên khoa nam để kiểm tra, kết quả cho thấy mọi thứ bình thường.
Anh cảm thấy, có thể mình già rồi, không, là chín chắn rồi, dần chững chạc theo từng năm trôi qua.
Cho đến khi gặp Đàm Hi...
Gặp cổ ở trên thuyền son, giây phút cô gái cúi người bước vào, trong mắt Phùng Thiếu Luần thoáng qua sự thán phục, và sự khen ngợi không che giấu.
Lần đầu anh phát hiện, thì ra con gái mặc âu phục cũng có thể chính trực như vậy, thậm chí còn trầm tĩnh và nho nhã hơn so với người đàn ông như anh ta.
Chỉ ngại tình cảnh lúc đó, Phùng Thiếu Luân không tiện thể hiện cảm xúc, vì vậy trước khi Đàm Hi quay qua nhìn, anh đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
Lần thứ hai gặp mặt, cô đem theo phương án đầu tư quy hoạch được làm mới, chưa đầy mười ngày, so với bản thứ nhất còn chi tiết và xuất sắc hơn. Sau đó, là đàm phán giữa hai bên, sau cùng cô đưa cây bút thu âm ra, anh cũng đồng ý giao toàn quyền đầu tư năm năm tiếp theo cho Thịnh Mậu quản lý.
Phùng Thiếu Luân một lần nữa được biết đến sự khó dây dưa của cô gái này.
Không thể phủ nhận, Đàm Hi rất có năng lực.
Nếu chỉ là cô gái có dáng vẻ hợp khẩu vị của đàn ông thì Phùng Thiếu Luấn sẽ không vương vấn như vậy. Trên đời này người đẹp vô số kể, bông nào mà chẳng phải ngắm nhìn
Nhưng Đàm Hi không như vậy. Cô gái này không chỉ xinh đẹp, lại còn làm việc được!
Với lại gia thế cũng xứng đối với anh ta, nếu có thể lấy về nhà, vợ chồng kết hợp tuyệt đối có thể dẹp sạch mọi đối thủ!
Đàm Hi có thể đoán được suy nghĩ của Phòng Thiếu Luân, nếu nói thích cô thì chính xác hơn là thích năng lực và cách làm việc của cô.
Người buôn bán coi trọng lợi ích, quả nhiên không sai.
Cũng may, Phùng Thiếu Luân cũng không che giấu ý đồ đích thực của mình, anh nói rất rõ - nếu hai ta ở bên nhau, đảm bảo kiếm được cả bộn tiền.
Vẻ ngoài không đẹp, nhưng được cái không giấu giếm. Ở mức độ nào đó, Đàm Hi khá phục sự thẳng thắn của anh. Dẫu sao, không phải con quạ đen nào cũng thừa nhận mình đen!
Phùng Thiếu Luân thừa nhận rồi đấy chứ.
Đàm Hi không muốn nói nhảm với anh: “Trước tiên, đề nghị của anh, tôi từ chối. Tiếp theo, cho anh hai tiếng suy nghĩ, nếu nhóm cố vấn vẫn không chịu đưa mật mã tài khoản ra, gây phiền cho Thịnh Mậu, tôi sẽ lập tức hủy hợp đồng, đồng thời bắt đền bù. Cho dù kiện lên, cũng không hề tiếc.”
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, “Cô phải biết rằng, hiện lên tòa án chỉ làm cho hai bên thương tích đầy mình.”
“Tôi chịu được.”
Đàm Hi: “Anh suy nghĩ kỹ đi, 4 giờ chiều hôm nay cho tôi câu trả lời, nếu không có, tôi chỉ có thể kêu luật sư đến đây nói chuyện với anh thôi.”
“Đàn bà không nên mạnh mẽ như vậy, không dễ thương chút nào.”