“Xin dừng bước” Cố Hoài Sâm đặt cục bột xuống: “Hàng Hàng, con vào trong tìm bà nội trước đi”
“Chú Ba, chú muốn đuổi con đi chứ gì?” Cục bột tủi thân.
Sặc...
“Được rồi, con đi đây.” Bước một bước xoay đầu ba lần, đột nhiên dừng lại, xoay người, nghiêm túc lên tiếng: “Chú Ba, thật ra con còn muốn hỏi chủ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chú có thấy cắn rứt lương tâm không?”
“...” Thằng nhóc thối.
Nhìn Cố Tử Hàng đã vào trong, Cố Hoài Sâm mới thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Đàm Hi.
“Có việc gì sao?” Cô hỏi, ánh mắt trong veo, không có bất kỳ rối rắm và phức tạp, ngay cả lúng túng cũng không.
Cứ như anh ta chỉ là một người xa lạ.
Cố Hoài Sâm cảm thấy khổ sở, từ trước đến giờ, người không buông được chỉ có anh ta mà thôi.
“Em rất tò mò về anh Hai của tôi?” Đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sáng tỏ thẳng thắng.
Đàm Hi nhướng mày: “Anh nghe thấy hết rồi à?” Những lời hỏi cục bột lúc nãy.
“Ừ” Cố Hoài Sấm không chỉ nghe thấy, mà còn chính mắt nhìn thấy.
Bởi vì, lúc đó anh ta cũng ở lầu hai.
Đàm Hi gật đầu, “Tôi khá tò mò.”
Nếu đã bị nghe thấy, cô cũng chẳng có gì để giấu cả. Có khi bắt tay từ chỗ Cổ Hoài Sâm, có thể tìm được thông tin mà cô đang cần thì sao?
Ánh mắt anh ta u tối: “Tôi có thể biết lý do không?”
“Một người quanh năm ở nước ngoài đột nhiên trở về, Cổ gia từ hai người con trai biến thành ba người con trai, không chỉ tôi thấy tò mò, mọi người cũng thấy thế.”
Cố Hoài Sâm đánh giá cổ, ánh mắt sáng như đuốc: “Chỉ vì như thế?”
“Nếu không còn thế nào nữa?”
“Em muốn biết gì? Tôi biết rõ hơn Cổ Tử Hàng.”
Đàm Hi nhướng mày: “Anh sẽ nói cho tôi biết?”
“Thế thì phải xem em hỏi gì rồi.” Cố Hoài Sâm ngồi xuống cái đôn gỗ cổ ngồi lúc nãy, hai chân duỗi thẳng, hai tay ôm lấy gáy, lưng dựa vào mép bàn, khá là nhàn nhã.
Đàm Hi không hề nghi ngờ mục đích anh ta làm như thế, chỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội, “Vì sao Cố Hoài Cẩn lại về nước?”
“Tiếp quản công ty.”
“Anh Cả anh đâu?”
“Chị dâu có thai rồi, anh ấy phải nghỉ phép dưỡng thai.”
Cổ Hoài Sầm nhìn dáng vẻ im lặng trầm mặc của cô, khẽ cười: “Em không tin?”
Đàm Hi không trả lời.
“Anh Cả và chị dâu rất ân ái. Anh em nhà họ Cố không hề có xích mích với nhau, cũng sẽ không tranh đoạt quyền lợi.”
“Ngoài Cổ Hoài Cẩn ra, thì vẫn còn có anh. Đó không phải là lý do khiến anh ta phải về nước.” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng.
“Năng lực của một người có hạn, thêm một người vẫn sẽ luôn tốt hơn.”
“Just so?” (Chỉ thế thôi)
Cố Hoài Sầm nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cô, bông cảm thấy buồn cười: “Nếu không còn thế nào nữa?”
Dù sao, Đàm Hi không tin đầu.
Cổ Hoài Sâm cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Em không cần phải chuyện gì cũng suy nghĩ tính toán quả nhiều, mệt lắm.”
“Tôi không tin anh không hề thấy nghi ngờ.” Đàm Hi híp mắt, nhìn thấu rõ mọi thứ.
“Nghi ngờ cái gì?” Anh ta ngừng cười, ánh mắt nghiêm túc.
Đàm Hi cười một tiếng, “Chuyện khác thường tất có trá, một người nhiều năm không về nước bỗng dưng trở lại. Đặt tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ anh không hề nghi ngờ về động cơ của anh ta sao?”
“Đó là anh Hai của tôi.” Ánh mắt Cố Hoài Sâm trở nên nghiêm túc, nói từng chữ từng chữ một.
“Tôi biết, không cần cố ý nhấn mạnh.”
“Đàm Hi, rốt cuộc em muốn nói điều gì?”
“Như lúc nãy đã nói, anh em nhà họ Cố hòa thuận, chắc anh sẽ không để cho một kẻ đột nhiên xông vào phá hoại mọi thứ tốt đẹp trước mắt đấy chứ?”
Cố Hoài Sâm cười lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám nặng nề: “Em muốn giở trò ly gián?”
“Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.” Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng.
“Ok, vấn đề thứ hai, năm xưa vì sao Cổ Hoài Cẩn lại ra nước ngoài?”
“Dưỡng bệnh.”
“Anh ta bị bệnh?” Đàm Hi cau mày, trong không giống lắm.
“Sức khỏe yếu bẩm sinh.”
“Bây giờ khỏe rồi?”
“Cơ bản đã khỏi hẳn.”
Đàm Hi trầm ngâm, một lúc sao, “Vì sao lại đồng ý nói những điều này cho tôi nghe?” “Em không hiểu sao?” Ánh mắt anh ta gợn sóng, che giấu đi sự nồng nhiệt trong mắt.
Đàm Hi dời tầm mắt, khẽ cười, không đáp.
Cố Hoài Sâm: “Nếu như em đã chọn Lục Chinh, thì đừng đến trêu ghẹo đàn ông của Cố gia nữa. Không phải ai cũng ngu ngốc như tôi, sẽ lao đầu vào.”
“Được, tôi nghe thấy rồi, cảm ơn sự nhắc nhở và giải đáp của anh.” Dứt lời, xoay người rời đi.
“Đàm Hi...”
Đã đi được một khoảng, anh ta đột nhiên lên tiếng.
Bóng người màu trắng dừng lại, nhưng không xoay đầu.
Ánh mắt anh ta hiện lên sự đau khổ, nhưng biến mất trong chớp mắt. Anh ta siết chặt nắm tay, khó khăn lên tiếng...
“Lúc đầu, cô nói tôi rất giống với một người mà cô quen, có phải là... anh Hai?”
“Không phải.”
Cố Hoài Sâm ngơ ngác, không phải?
Anh ta còn muốn nói gì đó, những bóng người màu trắng đã đi xa, chỉ để lại tư tưởng xa xăm.
“Không phải sao?” Lẩm bẩm.
Đột nhiên, anh ta nở một nụ cười ngông nghênh, hòn đá đè nặng trong lòng bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất.
Nhẹ nhõm cả người.
“Hình như A Sâm rất vui?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nụ cười của Cổ Hoài Sâm cứng đờ, xoay người, nhìn rõ người đến: “Anh Hai...”
Anh ta mặc một bộ đồ tây màu trắng, dưới ánh trăng càng tôn lên nét dịu dàng. Hai anh em đứng cạnh nhau, bóng lưng giống nhau, nếu nhìn từ xa, khó mà phân biệt được.
Cổ Hoài Sâm: “Hôm nay anh là nhân vật chính, không ở trong tiếp khách, chạy ra vườn hoa làm gì?”