“... Xin lỗi, Lục Chinh vốn không muốn gặp tôi, không còn cách nào khác nên mới đưa ra hạ sách này.”
Ánh mắt Đàm Hi tối xuống: “Nói đi, tìm tôi làm gì?”
“Cô có thể khuyên Lục... Tổng đầu tư vào Sẩm Thị? Điều kiện có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc!”
“Chuyện này có nên trực tiếp đi tìm anh ấy, tôi không có nhiều quyền nhúng tay vào việc làm ăn.”
Đầu tư?
Tự hiến thân với Cố Hoài Cẩn thất bại, chớp mắt lại nhắm vào Lục Chinh, còn thật sự cho rằng tứ đại tài phiệt là kẻ tiêu tiền như rác, muốn lừa bao nhiêu thì lừa sao?
Tuy thái độ của Đàm Hi với Sầm Đóa Nhi có thay đổi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý với hành vi của cô ta.
Vả lại, có thể khiến một thiên kim tiểu thư hạ mình cầu xin người khác, có thể cho thấy vấn đề Sầm Thị gặp phải không hề nhỏ, rất có thể là một cái động không đáy.
Lúc này đi khuyến Lục Chinh đầu tư, cô ta xem có là thánh mẫu à? Đàm Hi trợn mắt.
“Vì chuỗi vốn có chút vấn đề nên một hạng mục lớn Sầm Thị đang tiến hành bị gián đoạn tạm thời...” Sầm Đóa Nhi kể hết tình hình thực tế cho Đảm Hi nghe, cũng không quan tâm cô có hiểu hay không.
Cứ như cô chính là một cọng cỏ cứu mạng duy nhất, nếu không nắm chặt thì sẽ bị tan xương nát thịt.
Đàm Hi nghe xong, mỉm cười: “Tình hình này thuộc về vấn đề nội bộ của công ty, cô hoàn toàn có thể triệu tập các cổ đông quan trọng, kêu họ bỏ vốn giúp giải quyết vấn đề này.”
Đối với một người mà nói thì có thể là vấn đề khó, nhưng hội đồng quản trị ra mặt thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Sầm Đóa Nhi cười lạnh, siết chặt nắm tay, ánh mắt toát lên vẻ hận thù: “Những lão già kia ai nấy đều hận không thể hạ bệ tối, sao có thể ra mặt giúp đỡ được?”
“Hờ, cô tiếp quản Sầm Thị cũng đã nửa năm rồi, ngay cả hội đồng quản trị cũng không giải quyết được?” Đàm Hi khoanh tay, nhìn cô ta như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, “Tôi rất tò mò, với áp lực từ phía hội đồng quản trị, sao cô có thể chống chọi được đến hôm nay:
Thường có câu, muốn trừ giặc ngoài trước tiên phải ổn định nội bộ.
Hội đồng quản trị là những người quyết định cao nhất của công ty, địa vị quan trọng, sức ảnh hưởng không thể xem thường.
Sầm Đóa Nhi mới lên chức, lại là một người phụ nữ trẻ tuổi, không đầu được đám hồ ly giá thành tinh kia là chuyện rất bình thường. Nhưng cô ta lại có thể kiên trì được đến tận hôm nay, Đàm Hi không nhịn được bèn nhìn cô ta bằng một cặp mắt khác.
“Chống chọi thế nào? Hờ...” Cứ như nhớ lại thứ gì đó, trên mặt Sầm Đóa Nhi xuất hiện những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau như chua xót, tủi thân, hốt hoảng...
“Cố gắng chống đỡ thôi! Cứ chống đỡ rồi sẽ qua thôi. Nhưng thật sự rất mệt!”
Đàm Hi cũng không nói rõ được trong lòng cô có cảm giác gì, trên lĩnh vực sự nghiệp, phụ nữ càng gặp nhiều khó khăn hơn đàn ông.
Có điều...
“Tôi vẫn không có cách nào đồng ý với cô được.”
“Nhưng...”
Đàm Hi giơ tay lên, “Nghe tôi nói hết trước đã. Thứ nhất, đúng là tôi và Lục Chinh là người yêu của nhau, nhưng công ra công, tư ra tư, tôi không thể ảnh hưởng đến quyết định trong công việc của anh ấy được. Thứ hai, nếu việc đầu tư vào Sầm Thị có thể nhận được lợi ích gì đó, tôi tin anh ấy sẽ suy nghĩ cẩn trọng. Dù sao, anh ấy là một doanh nhân, sẽ không chế tiền đâu.”