Nửa năm gần đây, Hàn Sóc trở nên nổi tiếng với tốc độ chóng mặt. Sau khi quay MV “Ánh trăng”, cô lại ra album cá nhân, bài hát chính “Hãy yêu nhau đi” lập tức lọt vào các bảng xếp hạng âm nhạc lớn chỉ trong vòng 24 giờ, lượt nghe trên internet đột phá con số trăm triệu, có thể nói là nổi sau một đêm.
Hơn nữa, nhờ có sự truyền thông mạnh mẽ từ công ty quản lý và sự cố gắng của bản thân nên giờ Hàn Sóc trở thành một ngôi sao ca nhạc mới, đang từ từ bay lên, tiền đồ không thể xác định được.
Theo sự tăng trưởng của danh tiếng thì phiền não cũng nối gót mà tới.
Ví dụ như lúc này...
“Anh Sóc, em rất hâm mộ anh, ngày nào cũng phải nghe “Hãy yêu nhau đi của anh mới có thể đi vào giấc ngủ! Có thể... có thể... ký tên cho em được không?” Em gái khỏa dưới nhìn cô với vẻ mặt thấp thỏm, hai mắt bắn ra đầy trái tim hồng.
Rõ ràng một phút trước cô nàng còn ngồi ở ngay bàn bên cạnh vừa xem điện thoại vừa ăn cơm, yên tĩnh như một cô gái đáng mến, lúc này đã lập tức trở thành fan hâm mộ não tàn rồi.
Hàn Sóc mỉm cười, lặng lẽ nuốt miếng thịt sườn chua ngọt vào bụng rồi mới đáp: “Được thôi, kỷ vào đầu nhỉ?”
“Em... không mang theo giấy với bút...” Fan não tàn cuống cuồng tới mức hốc mắt cũng đỏ lên.
Nhiễm Dao đang chuẩn bị nói rằng mình có thì em gái khỏa dưới đã lại “A” lên một tiếng, sau đó lấy từ trong ví ra một cây son đưa cho Hàn Sóc rồi xoay người, chìa ra cái lưng của mình, “Anh Sóc, anh cứ dùng son môi ký lên lưng em đi.”
Khóe miệng Hàn Sóc khẽ giật, “Nên dùng giấy thì hơn...”
“Nhưng mà em muốn có áo phông bản ký tên cơ, cảm ơn anh Sóc!”
Cuối cùng, Hàn Sóc đành phải căng da đầu ký tên, lực tay của cô nàng vốn lớn, son môi lại mềm oặt khiến cho cô nàng không khỏi nổi đầy da gà khi đưa tay.
Trên đường từ nhà ăn trở về ký túc xá, Hàn Sóc vẫn cúi gằm mặt, sợ lại bị nhận ra nữa.
Đàm Hi đang định trêu ghẹo cô nàng hai câu thì ánh mắt chợt dừng lại, “Chu Dịch?”
Hàn Sóc đột nhiên siết chặt nắm tay, tiếc là không có ai phát hiện ra.
“Cảnh ở Đại học T không tồi, tôi tới đi dạo.” Nói dối không cần kịch bản.
Đàm Hi bĩu môi, có ngu mới tin hắn.
Thoáng nhìn qua bóng hình quen thuộc bên cạnh, ánh mắt Chu Dịch hơi trầm xuống, rồi chợt cười lên: “Đùa một chút thôi mà...” Đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc, “Tôi ấy mà, thực ra là tới tìm người.”
Đàm Hi ậm ừ một tiếng, cũng không định tiếp tục hỏi.
Cô và Chu Dịch trời sinh đã không hợp nhau, cãi nhau không biết bao nhiêu lần, trở mặt cũng không biết bao nhiêu lần, giờ có thể bình thản hàn huyên đôi ba câu đã là không dễ dàng rồi, cũng chẳng đến mức phải tiết lộ đời tư cho nhau nghe.
Nhưng hắn chẳng quan tâm tới thái độ của đối phương, hơi cong môi lên nói: “Gần đây đang nuôi một cô bồ ở bên này, lâu không hỏi đến nên móng vuốt cũng sắc bén ra. Vừa lúc rảnh rỗi nên tôi chạy tới đây bắt người.”
Hắn nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng Nhiễm Dao không nhịn được kêu lên, mà ánh mắt An An cũng thay đổi.
Đàm Hi còn đỡ, có lẽ vì Chu Dịch bây giờ rất giống có trước đây nên cô đã sớm quen rồi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Thời bây giờ, có tên công tử ăn chơi nào mà không thích chơi trò chăn thả chứ. Hắn thì tốt rồi, còn hạ miệng với cả nữ sinh viên.
“Đi đi.” Đàm Hi vẫy tay chào.
“Thảo nào mắt lại thâm sì như thế.”
“He he, gần đây có quá nhiều chương trình phải chạy í mà.”
“Nói chuyện tử tế.”
“Thì chẳng phải là do mới đi quay MV ở bên Đài Loan về, không cẩn thận nền nhiễm khẩu âm bên đó sao. Kỳ quái lắm à?”
Đàm Hi gật đầu.
An An gật đầu.
Tiểu Công Trúa đáp: “Có một chút...”
Mặt Hàn Sóc nhăn như quả mướp đắng.
Giải quyết cơm tối ở căng tin xong, bốn người đẹp sóng vai trở về, suýt chút nữa làm mù mắt người qua đường.
Trong đó, còn có rất nhiều tân sinh viên.
Bọn họ đã báo danh được một tuần rồi.
“Mau nhìn đi, hoa hậu giảng đường và hoa khôi khoa đẩy, mù mắt chó luôn chưa?”
“Nghe nói trường học có hồ nhân tạo, tôi đi qua đó dạo một vòng.” Chu Dịch các từ, nhanh nhẹn tránh đi.
Đàm Hi nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Làm quái gì thế chứ? Không thể hiểu nổi...“.
Bốn người đi vào trong ký túc xá. Hàn Sóc đột nhiên dừng bước: “Ôi thôi chết... các cậu về trước đi, đột nhiên tớ nhớ ra hôm nay phải tới công ty luyện nhạc.”
“Bây giờ á?”
“Ừ.” Cô lấy điện thoại ra xem giờ, “Fuck! Còn có bốn mươi phút thôi, muộn mất rồi, đi trước đây, bye-”
Nói xong lập tức chạy biến.
Nhiễm Dao: “Thì ra làm minh tinh lại vất vả như thế.”
An An mím môi không nói.
Đàm Hi nhìn theo phương hướng Hàn Sóc rời đi, trong đáy mắt hiện lên vẻ trầm tư.
Chạy một mạch tới bên hồ, Hàn Sóc nhìn xung quanh một chút, sau đó đi về phía một gốc cây hòe già.
Chu Dịch đang đứng dựa vào thân cây hút thuốc.
Hàn Sóc giật điếu thuốc ra khỏi miệng hắn, ném xuống đất, lại dùng chân nghiền mạnh hai cái, tàn lửa hoàn toàn tắt ngúm.
Nụ cười trên mặt người đàn ông lập tức biến mất: “Con mẹ cô lại phát điện cái gì thế hả?”
Hàn Sóc đeo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng, “Lời nói tương tự, tôi cũng muốn hỏi anh đấy.”
Chu Dịch đứng thẳng lên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, “Ý cố là sao?”
“Ý trên mặt chữ, hỏi anh phát điện cái gì hả?”
Người đàn ông duỗi tay định kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, Hàn Sóc lập tức nghiêng đầu tránh đi.
“Ha, mới có mấy ngày không gặp mà đã như người lạ rồi cơ à?”
Hàn Sóc cười lạnh, tuy không nhìn thấy miệng nhưng hai vành mắt cong lên đã chứng minh cảm xúc của cô lúc này.
Chu Dịch đưa tay túm lấy cằm cô, một tay khác cưỡng chế giật cái khẩu trang xuống, trong mắt toát ra vẻ đắc ý.
“Tránh đi, sao không tránh đi hả?”
“Đồ thần kinh!”
“Lại chửi một câu nữa xem?” Lực trên tay người đàn ông tăng lên.