Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 789: Thoát th n, tố cáo và tự thú



“Cô dám!”

Đàm Hi “à” một tiếng, mắt vì vẻ kinh ngạc, “Nghe giọng điệu của ngài, chẳng lẽ việc này là cơ mật của quân đội, không được tiết lộ?”

Giờ Lý Thiệu Giang mới phát giác rằng ông ta đã bị dắt mũi, cái gì nên nói, không nên nói đều nói sạch sẽ ra hết.

“Được! Được lắm! Anh hùng xuất thiếu niên, tôi đã xem thường bản lĩnh của cô!”

Đàm Hi chỉ xem như lời khen ngợi và chấp nhận, lời khiêm tốn treo đầu môi: “Ngài quả khen.”

Rám...

Lý Thiệu Giang tức đến đập bàn, “Đừng tưởng tôi không có cách trị cố!”

Đàm Hi nhướng mày, tỏ vẻ xem thường.

Lý Thiệu Giang bước thẳng để trước mặt cô, ánh mắt đầy hận thù, nắm tay ghì chặt, “Trước lúc cô bước vào đây, chắc đã biết rất rõ, chỗ này là địa bàn của ai, do ai định đoạt!”

Đàm Hi nhạy bén phát giác sự nguy hiểm, khi đối phương đưa tay đến trước mặt, cổ nhanh chóng nẻ đi.

“Ngài lãnh đạo à, ngài phải nghĩ cho kỹ! Uy hiếp dụ dỗ, giết người diệt khẩu là hành động của một quân nhân sao?”

Cô không nhìn lầm, trong mắt đối phương thoáng hiện lên sát khí!

Có lẽ câu chất vấn của Đàm Hi quá sắc bén, thái độ cũng rất cứng rắn, Lý Thiệu Giang chợt tỉnh ra, ánh mắt cứ nhìn cô chằm chặn giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang đắn đo.

Đàm Hi biết lời nói vừa rồi có tác dụng, kiềm chế tâm trạng dư thừa, bình tĩnh nói: “Vì một cấp dưới mà hy sinh bản thân như vậy, có đáng không?”

Đáng không?

Câu hỏi giống như vậy, Lý Thiệu Giang cũng đang tự hỏi bản thân.

Hồi lâu, ánh mắt sắc bén dần dần nguôi đi, trở thành sự chán nản không thể làm gì được.

“Hôm nay là do tôi quá kích động.”

Đàm Hi thở phào một hơi.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với việc này. Tố cáo cũng được, thông báo cho bên trên cũng được, tùy cô. Nhưng có một điều, việc tuyển lính đặc công từ sinh viên, việc này quan hệ trọng đại, hy vọng cô có thể... giữ kín.”

Đàm Hi im lặng, không trả lời.

Trong mắt Lý Thiệu Giang lộ vẻ khẩn cầu.

Cô nhìn đi chỗ khác, “Không ai ngu đến ôm họa vào thân cả.”

Chuyện liên quan đến chính sách quân đội, cô đâu có ngu, sao lại đem đi tuyên truyền chứ? Tính ra, trút được nỗi hận nhưng lại tự đẩy mình vào tròng, không lợi gì!

Lúc này Lý Thiệu Giang mới yên tâm.

Không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt thật sự có bản lĩnh, nhất là về mặt nhận định và đo lòng người, rất xuất chúng.

“Kết quả xử lý là gì?” Đàm Hi hỏi ông ta.

“Để Phó Kiêu đưa cô đi tìm Trung tướng Tần, anh ta sẽ trả lời cho cô hay.”

Đàm Hi rời khỏi, bước đi ung dung.

Có trời mới biết, lúc Lý Thiệu Giang chuẩn bị ra tay, lòng bàn tay của Đàm Hi liền đầy mồ hôi lạnh.

Tuy cô nói chuyện không nể ai, ngạo mạn điên cuồng, nhưng vẫn biết có chừng mực, nếu cứng đối cứng thì cô tuyệt đối sẽ thua thiệt dưới tay Lý Thiệu Giang.

Thật may...

Cô khuyên được rồi.

Còn việc tố cáo Lý Thiệu Giang, thêm chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, tạm thời cổ còn không muốn tạo thêm việc khó cho Đại Điểm Điểm nhà cô đâu.

Ra đến bên ngoài, không ngoài dự đoán khi thấy bóng dáng Phó Kiều.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, trong tay kẹp thuốc lá, dáng người cao ngất giống cây tùng.

Đàm Hi đi đến, kề vai với anh ta.

Phó Kiểu nhướng mày, vứt tàn thuốc một cách tỉnh bơ, rồi nghiền vụn thuốc bằng đế giày dày một cách nhẹ nhàng.

“Nếu em nhớ không lầm, trong quân đội không được hút thuốc” Mặt Đàm Hi không có chút cảm xúc nào.

“Nhưng tôi đã hút xong rồi.”

“Ô,“ Mặt mày Đàm Hi lãnh đạm, “Vậy để em nghĩ xem có nên đi tố cáo thấy không.”

“Tố cáo?” Phó Kiểu cười nhạt.

Đàm Hi tưởng anh ta chết cũng không nhận, không ngờ...

“Được.” Sắc mặt của người đàn ông nghiêm nghị, không giống như nói đùa, “Nhắc nhở em trước, lúc tố cáo thì đừng quên tự thú.”

Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng: “Ý thấy là sao?”

“Làm cướp còn đi bắt cướp, cả hai đều là cướp, không có gì khác nhau. Em cũng hút, không phải sao?”

“...”

“Đi thôi, đưa em đi gặp Trung tướng Tần.” Phó Kiêu dùng mũi giày đào đất chôn đầu thuốc xuống, lên xe.

Đàm Hi mở cánh cửa tay lái phụ ra ngồi vào.

Chiếc xe Jeep với vẻ ngoài hầm hố chầm chậm chuyển bánh, thỉnh thoảng lắc lư, lảo đảo nghiêng ngả.

“Tại sao?”

Phó Kiểu nhìn thẳng về phía trước, không đáp lại.

“Tại sao lại đưa em đi gặp Lý Thiệu Giang?”

“Em phải gọi ông ta là Thủ trưởng, hoặc là lãnh đạo.” Anh ta trầm giọng xuống nhắc nhở.

Đàm Hi nhếch môi, ánh mắt không hề có chút muốn cười, “Thầy không trả lời thẳng câu hỏi của em.”

“Thủ trưởng muốn gặp cô.”

“Vì vậy thấy liền đưa em đến sao?”

“U.”

“Em đã đồng ý chưa? Tại sao thấy lại dám quyết định thay em chứ?”

“Trong quân đội, quân lệnh như núi!”

“Đáng tiếc, em không phải lính của Lý Thiệu Giang, cũng không phải lính của thầy, ở đâu ra quân lệnh như núi? Nực cười!”

Phó Kiêu nghiêng đầu qua nhìn cô một cái, rồi tiếp tục lái xe.

“Xen vào chuyện của người khác.” Đàm Hi không nhịn được trừng mắt lên.

“Không phải hôm nay, cũng sẽ là ngày mai. Em không tránh được.”

Đàm Hi mím môi, đột nhiên im lặng.

Trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm. Việc gặp Lý Thiệu Giang chẳng qua là sớm muộn, cho dù không phải hôm nay, cũng sẽ là một ngày nào đó trong tương lai, không phải Phó Kiêu đưa cô đi thì cũng sẽ là một người khác.

“Nói rõ ràng mới có thể biết được kết quả để xử lý sớm.” Phó Kiều rầu rĩ nói.

Đàm Hi dường như cũng nghĩ thông điểm này, nhưng miệng cô vẫn không buông tha: “Nói thế, vậy em phải cảm ơn thầy sao?”

“Không cần, là huấn luyện viên, tôi không muốn chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng huấn luyện của em.”

Đàm Hi liếc anh ta một cái, bĩu môi.

Rất nhanh, xe Jeep dừng lại trước một tòa nhà thấp ba tầng.