Đôi mắt của Lục Chinh đen tối sâu thẳm, khó phân biệt được cảm xúc bên trong.
| Thời Cảnh quan sát một năm một nữ đang đi sánh đôi nhau trên sân huấn luyện phía xa, từ khoác vai, đến kéo kéo đẩy đẩy, anh ta đều cảm thấy thổn thay cho Lão Lục.
Biết ngay cô nàng kia sẽ không an phận mà!
“Người anh em, có cẩn tôi dạy dỗ tên nhóc ranh kia thay cho cậu không? Sao có thể tán tỉnh bạn học nữ giữa ban ngày ban mặt như thế được...”
“Câm miệng!” Lục Chinh lạnh giọng.
Thời Cảnh cảm thấy nhói lòng gấp bội: “Tôi đây vì ai chứ? Hả?” Lẩm bẩm như oán phụ: “Không hiểu cho thì thôi đi, lại hung dữ với tôi? Cậu không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Không.
“...”
Lục Chinh nheo mắt nhìn xa, con người trở nên tối màu.
Phẫn nộ?
Không thấy.
Tức giận?
Một chút xíu.
Thời Cảnh cứ như “người chị trị tâm”, nóng lòng muốn an ủi người anh em tốt, nói những lời ẩn ý sâu xa: “Tục ngữ nói rất đúng, thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, cớ sao nhớ mãi một nhành hoa? Tuy cậu là ong vò vẽ, nhưng sao chống lại nổi chú ong nhỏ bay xung quanh đóa hoa kia!”
Lục Chinh hừ lạnh: “Đến một con tôi sẽ giết một con, đến một đối tôi sẽ giết một đôi.”
Chậc, hung bạo quá.
Thời Cảnh vuốt cằm: “Nếu như đối phương có tới ngàn ngàn vạn, thế chẳng phải cậu sẽ bị mệt chết hay sao?”
Đánh luân phiên, hai tay khó địch lại bốn tay, nói không chừng ngày nào đó lại bị đào góc tường, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc!
Lục Chinh không nghĩ như thế, cười khẽ: “Có vài loài hoa, chỉ có ong vò vẽ mới có thể hái.”
“Ha, cậu cũng tự tin quá đấy nhỉ.”
“Không phải tự tin.” Lục Chinh bình tĩnh nói.
“Vậy là gì?” Thuận miệng hỏi.
“Tôi tin cô ấy.” Ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện lên một tia dịu dàng.
Tin sự trung thành của cô ấy, cũng tin phẩm chất của cô ấy.
Đã có chầu ngọc (chim lớn), trong mắt Đàm Hi còn chứa được người đàn ông khác sao?
Buồn cười!
Thời Cảnh: Alo! 110, ở đây có người làm thịt chó!
Bên kia, chiêu trò quấy rầy của Hứa Trạch đã mài mòn hết mọi lòng kiên nhẫn của Đàm Hi: “Nói lại lần cuối cùng, bỏ móng chó
ra!”
“Tớ không!”
Ánh mắt Đàm Hi bỗng trở nên lạnh lẽo, nắm ngược lấy tay cậu ta, kéo mạnh, muốn làm một cú ném qua vai.
Hứa Trạch nhất thời sơ ý, suýt chút nữa đã để có thành công.
Hai chân Hứa Trạch trụ vững, ổn định cơ thể, tiện đà còn ghé sát vào bên tại Đảm Hi, khiêu khích: “Muốn quật tớ? Đủ sức không? Cứ việc nhào tới đây!”
Lần này, Đàm Hi đã thật sự tức giận.
Cô dùng hết sức, tung một cú đá sau bao bọc lấy khí thế như sấm chớp. Hứa Trạch dùng tay chắn theo bản năng, nhưng bị Đàm Hi giữ chặt cổ tay phải, không vùng ra được, cuối cùng chỉ có thể chịu một cú đá này.
Chỉ nghe thấy một tiếng rên vang lên, khuôn mặt điển trai của cậu ta bỗng chốc vặn vẹo lại thành bảnh quai chéo, lúc trắng lúc xanh.
“Vãi! Cậu đá thật à?” Hứa Trạch tức giận la lên.
“Nếu không thì sao?”
Hứa Trạch che bụng dưới, đứng thẳng lưng, nói từng câu hít từng ngụm khí: “Sự thật chứng minh, tớ không hề nhìn nhầm. Phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ linh hoạt, đầu óc không ngốc, cậu có tố chất trở thành lính đặc công! Nếu chúng ta hợp sức, chắc chắn có thể đánh khắp thiên hạ không đối thủ!”
Đàm Hi trợn mắt, da mặt người này đúng là không phải dày kiểu thường mà.
Hứa Trạch xoa chỗ bị đau, vẻ mặt tủi thân: “Tớ đã để cho cậu đá rồi, còn không chịu đồng ý ư?”
Tay đã giữ được một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, cậu ta không dám khoác bừa nữa đầu.
Bài học xương máu vẫn còn đó...
Đàm Hi dời đi nửa bước, động tác nhanh gọn, như né thú dữ.
Khóe môi Hứa Trạch có giật: “Có đến mức như thế không?”
Cô gật đầu: “Có.”
Hứa Trạch: “...”
“Tóm lại, tớ sẽ không đồng ý đầu. Thời gian không còn sớm nữa, về ký túc xá trước đây.” Đàm Hi vẫn tay, bước chân nhẹ nhàng.
“Đợi một chút!”
Đàm Hi giả vờ như không nghe thấy gì.
Hứa Trạch xông lên phía trước, giơ tay ra ngăn cố lại: “Lúc nãy cậu nói, cậu càng muốn làm thương nhân hơn?”
“Cho nên?” Đàm Hi ngừng bước, nhìn thẳng vào cậu ta.
“Hay chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
Đàm Hi tỏ vẻ thích thú: “Nói ra nghe thử.”
“Chỉ cần thắng được đợt diễn tập thực chiến, cậu còn sợ không kiếm được thứ tốt?”
“Ví dụ?”
“Trở thành lính đặc công dự bị đó!” Hứa Trạch bày ra vẻ mặt hiển nhiên: “Cậu nghĩ xem, trăm dặm mới chọn ra một, nếu cậu có có thể thoát khỏi vòng vây, hãnh diện biết bao nhiêu?”
“Thứ hư vô như mặt mũi này, chẳng hề có ý nghĩa gì với tớ. Người thô tục, chỉ nói đến thực dụng. Thương nhân, theo đuổi lợi ích rõ ràng.”
“Đàm Hi, cậu cũng quá thực tế rồi!” Hứa Trạch khó nén nổi sự thất vọng trong mắt.
“Bingo!” Một cái búng tay, đôi mắt hiện ý cười: “Cậu nói đúng, tớ chính là như thế!”
Hứa Trạch thấy đau dạ dày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên: “Tổ đạt hạng nhất trong đợt diễn tập thực chiến sẽ giành được giải thưởng ba mươi tệ, nếu vẫn còn đi học, sẽ được cộng thêm điểm vào thành tích cuối kỳ, ngoài ra, còn có cơ hội tham quan tổng quân khu.”
Đàm Hi chép miệng: “Hai cái phía trước nghe ra còn được, chỉ là cái cuối cùng, có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa lớn lắm đấy! Một là, có thể chiêm ngưỡng phong thái cao cấp nhất của Hoa Hạ; Thứ hai, biết thêm kiến thức, viết trên lý lịch cũng đẹp nữa; Thứ ba...”
Hứa Trạch cố gắng nghĩ theo chiều hướng thực tế, lại balo balo giải thích cho Đàm Hi nghe, hy vọng cô có thể đổi ý.
Ban đầu Đàm Hi còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng sau đó lại chìm vào trong suy tư.
Hứa Trạch thấy thế, cố gắng dốc sức, nước bọt văng tứ tung.
“Có thể đi đến phòng hồ sơ chứ?” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cậu ta.