Lý Khuê: “Lão Phó, có chuyện gì thế?” Mà lửa đã bốc lên tận đỉnh đầu thế kia rồi.
Thời Cảnh dùng ánh mắt nói với Lục Chinh: Xem chuyện tốt mà vợ cậu làm đi kìa!
Lục Chinh không hề dao động.
Hừ, cứ chiều chuộng cho lắm vào, rồi có lúc cậu ăn thiệt!
Hứa Trạch cũng thực sự bất đắc dĩ, một bên là đồng đội, một bên là huấn luyện viên, tình thế thật khó xử.
Có điều, cậu ta cũng không rối rắm quá lâu, cắn môi quyết đoán đứng về phía Đàm Hi: “Báo cáo! Tuy em là đội trưởng nhưng cô ấy không nghe em.”
Lửa giận vừa mới bị Phó Kiều áp xuống lại lập tức nhảy lên: “Em nói cái gì?”
“Báo cáo! Em không có cách nào ra lệnh cho Đàm Hi cả, tốt nhất là thầy nên tới thôi ạ!” Nói xong liền chuồn mất, chân như bôi dầu, thành thật leo lên lều phía sau xe.
Khóe miệng Lý Khuê giật giật, thú vị rồi đây.
Phó Kiểu ném bóng thất bại, đành phải tự mình ra trận, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào bên trong xe như muốn chọc thủng kính ra, đốt cháy người bên trong thành tro tàn.
“Tôi nhắc lại lần nữa, xuống - xe!”
Da đầu Thẩm Hàn run lên, tuy rằng cô nàng không sợ trời không sợ đất, tính cách hoang dã thành quen rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế lạnh thấu xương của người đàn ông từ bên ngoài cửa kính, “Đàm Hi, cô nói xem huấn luyện viên có thể đá văng cửa xe ra luôn không?”
Vậy thì thật... đáng sợ.
“Nếu thấy ấy có thể thành công thì chứng tỏ xe của bộ đội nên thay rồi.”
“...” Vẫn còn tấm tình để nói giỡn, có một câu rất bậy không biết có nên nói ra không nữa. Tức điên lên mất...
Tóm lại, cho dù Phó Kiều ở bên ngoài gào thét thế nào thì Đàm Hi vẫn cứ bình chân như vại.
Một giả điếc, hai giả cầm, ba ngó lơ.
Quá mức bình tĩnh.
Mười phút sau, Phó Kiểu không chửi mắng nữa, một bụng dầu lửa không thể phát tiết ra như bị tự động hấp thu, trong nháy mắt liền biến mất.
Tay chống lên đỉnh xe, gõ cửa kính xe không nhẹ cũng không nặng, “Được rồi, xuống xe đi.”
Giọng điệu bình thản, tuy rằng vẫn cứ xụ mặt nhưng thái độ rõ ràng đã tốt hơn.
Lúc này Đàm Hi mới đẩy cửa đi xuống.
Hai chân vừa chạm xuống đất liền đứng yên, chào theo nghi thức quân đội đầy quy củ, “Huấn luyện viên, có việc gì thế ạ?”
Thẩm Hàn vừa xuống theo nghe thấy vậy liền lảo đảo tí ngã.
Không thể không nói, cảnh giới da mặt dày đã đạt tới mức vô địch rồi!
Phó Kiểu tức đến mức không khỏi bật cười, sự tàn khốc trong mắt vẫn chưa tan: “Vừa rồi tôi bảo em xuống xe, không nghe thấy à?”
Đàm Hi nhíu mày, lắc đầu: “Không nghe thấy ạ!”
Phó Kiểu: “...”
Mọi người: “...”
Đàm Hi lại đột nhiên nói thêm một cầu: “Xe này rất được, kính còn có khả năng cách âm nữa.”
Yên tĩnh, trầm mặc.
“Em cố ý dừng xe phải không?” Sắc mặt Phó Kiều cực kỳ khó nhìn.
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Tốt nhất em phải cho tôi một lý do giải thích hợp lý.” Nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Hi suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Thầy không dừng lại nên em đành phải ép thầy dừng lại.”
Chỉ đơn giản như thế.
Phó Kiều suýt chút nữa nổ tung: “Em còn có lý như thế được à?”
“Đúng thế, em là người rất biết lý lẽ mà.”
“...” Không biết xấu hổ.
Đàm Hi mở rộng cửa xe ra, chỉ vào đồng hồ báo xăng: “Xe sắp hết xăng rồi.”
“Thì sao?”
“Không thể tiếp tục chạy nữa.”
“Xe em có vấn đề nên em ép tôi dừng lại à?”
Đây là cái kiểu logic quái quỷ gì chứ?
“Huấn luyện viên không dừng lại thì sao em dám dừng ạ?” Hiện tại giờ em cần thiết phải dừng lại, nên thấy cũng không thể không dùng được.
Đúng lý hợp tình như thế đấy.
Không nói tới Phó Kiêu, ngay cả Lý Khuê cũng bị hành vi dã man này của đối phương làm cho tức giận không nhę.
Không nhịn được liền đứng ra tranh luận đòi lẽ phải: “Bạn học Đàm, sống không thể quá bá đạo như thế được. Xe của em hết xăng thì cứ dừng lại là xong, không cần thiết phải bắt cả chúng tôi cũng dừng lại nữa.”
“Ở thế ạ...” Đàm Hi chống cằm như suy tư gì, “Nhưng lúc lên xe, huấn luyện viên Phó bảo mọi người phải đuổi kịp, quân lệnh như núi, em không thể tụt lại đằng sau như thế được phải không ạ?”
Những chiếc xe phía sau đều không thể theo kịp, chỉ có xe của bọn họ may mắn vẫn còn bám được đuôi.
Ai nghĩ mấy ông thầy này lại nghĩ ra chiêu này để đối phó với mọi người chứ? Có lẽ cũng đang ngóng trông cắt đuổi được cả bọn họ, tốt nhất là lạc đường...
Không thể không nói, Đàm Hi đã suy nghĩ đúng.
Vốn dĩ bọn họ định bỏ rơi đám sinh viên lại ở đây để bọn họ tự tìm đường trở về.
Còn đám huấn luyện viên làm xong là có thể rút về, đến trung tâm chỉ huy nhìn camera theo dõi là được.
Vì thế, còn cố ý động tay chân ở xăng xe nữa.
Không ngờ Đàm Hi lại bám sát như thế, cuối cùng còn chắn luôn cả đường của bọn họ.
Ha!
Trong lòng Phó Kiểu cười lạnh, người cũng thông minh lắm, chỉ tiếc...
“Cho dù em có ngăn tối lại thì cũng vô dụng thôi.” Nên bỏ lại sẽ bỏ lại.
“Thế ạ?” Đàm Hi nhướng mày, mỉm cười với anh ta, ánh mắt trở nên hơi mơ hồ.
Phó Kiêu nhíu mày, trong lòng tự nhiên nảy sinh dự cảm không ổn.
Cho đến khi...
“Đàm Hi! Xong rồi, mau lên xe đi!” m thanh truyền đến từ phía sau, Hứa Trạch thò đầu ra từ chiếc xe việt dã bị buộc phải dừng lại kia.
Đàm Hi cất bước chạy xẹt qua Phó Kiểu như một cơn gió, ngồi vào trong xe.
Hứa Trạch nổ máy, nhanh chóng quay đầu, xe việt dã đi mất.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lại có âm mưu từ trước nên cho dù Phó Kiều có phản ứng lại, đuổi theo vài bước thì cũng chỉ phí công, đành trơ mắt nhìn đám nhãi ranh kia vui vẻ rời đi.
Đàm Hi ló đầu ra khỏi ghế phụ lái, vẫy tay: “Huấn luyện viên, cảm ơn xe của các thầy! Bái bai-”
m thanh trong trẻo, vô cùng đắc ý.
Phó Kiểu siết chặt nắm đấm.
Lý Khuê chết sững tại chỗ, “Ờ...” Gan cũng quá lớn rồi!
Thời Cảnh trợn mắt há hốc mồm. Lục Chinh thì mỉm cười rạng rỡ.