Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 832: Thay đổi tuyến đường



“Khoảng cách giữa bờ đối diện và chân núi.” Quá hẹp, không thể đồng thời chứa được quá hai mươi người.

Hứa Trạch khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nặng nề, “Chỉ cần có một đội hành động trước thì những tổ còn lại chắc chắn sẽ không ngồi yên được nữa. Khi đó cạnh tranh nhau qua sông, rất có khả năng sẽ dẫn đến chen nhau đông đúc

mà gây ra thương vong. Nếu như có một số người đi vòng vèo giữa đường, vậy rất có khả năng sẽ gây ra sự cố dẫm lên nhau chìm xuống sông. Trừ khi chúng ta có thể liên tục cổ vũ tinh thần nhau, sau khi bơi qua sông liền lập tức leo núi, nếu không dù có qua được bờ sông bên kia cũng đành phải mệt chết ở trên bờ.”

“Không thể bàn bạc thống nhất với nhau được à?”

“Nói thì dễ, vậy ai trước ai sau? Đừng quên giữa bảy đội là mối quan hệ cạnh tranh.”

Cô trầm mặc.

Chẳng lẽ đây chính là “ngắm sống than thở” ngồi nhìn chờ chết hay sao?

Chắc chắn là còn có cách khác!

Tại căn cứ địa Bộ Tư Lệnh, Lục Chinh đang ngồi trước màn hình giám sát. Cảnh tượng hiển thị trên màn hình là đám đông đang tập trung bên bờ sông, vẻ mặt mơ màng, bó tay hết cách.

“Hừ! Gà mờ đúng là gà mờ”

Thời Cảnh ngồi bên cạnh anh, “Đừng có yêu cầu quá cao với đám sinh viên này làm gì, hơn nữa... he he.”

“Hơn nữa cái gì? Cậu gỡ thẳng đầu lưỡi ra cho tôi! Đừng có ấp a ấp úng, đến nói cũng không rõ ràng nữa à?”

Thời Cảnh mặt đen sì, vậy thì tôi nói rõ ràng, cậu đừng có hối hận đấy.

“Hơn nữa, người phụ nữ của cậu cũng ở trong đó còn gì đúng không? Một gậy đập xuống, lật cả thuyển!”

Lần này đến lượt Lục Chinh không nói gì.

Một lúc sau anh mới lên tiếng, “Công là công, tư là tư”

Thời Cảnh bĩu môi, giỏi, cậu giả bộ đi, cứ giả bộ tiếp đi!

Nếu không có gì bất ngờ thì Đàm Hi sẽ được nhận một bộ trang bị lính tốt, là bộ trang bị có số lượng ít nhất, trọng lượng tương đối nhẹ trong số lô trang bị đó đúng không?

“Có bản lĩnh, lần sau cậu đừng có tranh phát trang bị với tôi nữa.”

“...” Lục Chinh nhìn chằm chằm vào màn hình, coi như không nghe thấy.

Thời Cảnh tức đến giậm chân, đồ giả bộ nghiêm túc.

Rõ ràng Lục Chinh mới là người phụ trách chính của lần chiêu mộ lính đặc công sinh viên lần này. Anh ta chỉ là trợ thủ, đến xem náo nhiệt, không ngờ lại bị Lục Chinh, kẻ chuyển hố người này ép làm chuyện ngoài khả năng.

Diễn vai ác thì thôi đi, lại còn bị chửi nữa?!

Thời Cảnh cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập ác ý.

“Lão Lục này, tôi hỏi cậu một câu nhé!”

“Nói”

“Lương tâm của cậu có thấy đau không?”

“Không”

Lúc này, Phó Kiêu đẩy cửa bước vào, “Báo cáo!”

Lục Chinh nhìn anh ta, đôi mắt lộ vẻ thăm hỏi.

“Không ngoài dự liệu của anh, mọi người đều không dám qua sông”

“Nguyên nhân là gì?”

“Có một phần nhỏ không biết bơi. Đa số còn lại do suy nghĩ cẩn trọng, không dám liều lĩnh xuống nước. Chỉ có số ít phát hiện thấy khoảng cách giữa bờ đối diện với chân núi quá hẹp, nên không thể huy động tập thể cùng qua sống được.”

“Anh thấy sao?”

Phó Kiểu hơi ngẩn người, đắn đo nói: “Những sinh viên này chưa trải qua huấn luyện qua sông vũ trang chính quy, không biết bơi ếch và bơi nghiêng, cũng không có những vật hỗ trợ để nổi trên mặt nước như túi khí, ống trúc, bè gỗ, nên chuyện qua sông là hoàn toàn không có khả năng

Lục Chinh im lặng lắng nghe, cũng không thể hiện thái độ.

Phó Kiều nhất thời không đoán được suy nghĩ của anh, mi tâm dần nhíu chặt lại.

Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.

May mà Thời Cảnh đột nhiên lên tiếng xen vào, “Tôi đồng ý với trung úy Phó, một đám gà mờ vác nặng 25kilogam chạy việt dã đã là cực hạn rồi, còn vũ trang qua sông làm sao được chứ?”

Trong hạng mục huấn luyện bộ đội, trừ huấn luyện sinh tồn ngoài hoang dã ra, yêu cầu đối với vũ trang qua sông là cao nhất, cũng là hạng mục khó nhất.

“Tuy quá trình đám gà mờ biến thành chim ưng non phải không ngừng rèn luyện mài giũa, nhưng cũng không thể quá nôn nóng được. Có một thành ngữ nói thế nào nhỉ... dục tốc bất đạt?”

Lục Chinh có vẻ xiêu lòng, rõ ràng đã nghe vào những lời vừa rồi.

Trầm ngâm một lát: “Đổi đường đi”

“Được, vậy thì tôi qua đó trước..”

“Đợi đã.” Lục Chinh gọi anh ta lại.

“Lục Tướng.”

“Ngồi đi”

Phó Kiểu không hiểu ra sao.

Lục Chinh chỉ vào chiếc máy tính ở trước mặt, “Chu Dân nói cậu chơi CS* à?”

* CS: Counter-Strike (viết tắt CS) là tên của một trò chơi điện tử, người chơi sẽ vào vai đội đặc nhiệm chiến đấu ngăn chặn các phần tử khủng bố.

Anh ta nhất thời chần chừ, nhưng vẫn gật đầu.

“Ngồi xuống, chơi với tôi một ván”

Phó Kiểu ngạc nhiên, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

“Ngồi đi, tôi đã bị cậu ta KO liên tiếp ba lần rồi. Cậu phải cố gắng lên” Thời Cảnh vỗ vai anh ta, vừa khéo giảm bớt sự ngượng ngùng của Phó Kiều.

“Nhưng bên kia.”

“Bắt đầu chúng ta không cưỡng chế yêu cầu qua sông. Nếu họ ngay cả sự biến báo* đơn giản này mà cũng không biết thì còn có tư cách gì trở thành lính đặc công chứ?”

*Biển báo: Dựa theo tình hình khác nhau mà biến đổi không theo nguyên tắc một cách thông minh.

“Thay đổi tuyến đường ư?!” Hứa Trạch trợn trừng mắt, “Cậu đùa đấy à?”

“Với tình hình hiện nay, ngoài việc đổi sang đường khác thì còn có cách nào khác nữa không?”

Hứa Trạch mím môi, không nói gì, đầu chân mày nhíu chặt lại.

Một lúc sau, “Đã đi đến đây rồi, nếu như từ bỏ..” thì thực sự rất đáng tiếc.

Chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mặt là sẽ đến được điểm cuối rồi.

“Cậu tưởng là tớ không thấy đáng tiếc à?” Gương mặt Đàm Hi thấp thoáng sự phiền não, rõ ràng đã hoàn thành được ba phần tư rồi. Nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mặt, nhưng lại phải bắt đầu lại? Có ai cam tâm? Có ai bằng lòng chứ?

Trừ khi kẻ đó ngu ngốc!

“Với tình hình hiện tại, chúng ta không thể nào qua sông được. Nếu không nhanh chóng thay đổi tuyến đường thì sẽ chết gì ở đây thôi! Hiểu chưa hả?!” Đàm Hi không khỏi nâng cao âm lượng, sự nhẫn nại trong nháy mắt gần như đã không còn sót lại.

Hứa Trạch một lúc sau vẫn không nói gì.

Đàm Hi bĩu môi, hít sâu, bình tĩnh lại: “Cậu là đội trưởng, chúng ta là một tập thể, OK? Tớ biết cậu rất tự tin về thể lực của mình, cho dù có mạo hiểm qua sông cậu cũng vẫn còn có đủ thể lực để leo núi tiếp. Nhưng những người khác thì không làm được thế. Cậu muốn chỉ lo cho bản thân mình thôi sao?”

Hứa Trạch giật mình một cái, “Tớ không có!”

“Vậy thì được, thay đổi tuyến đường đi.

“... Đổi đi” Hứa Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Đàm Hi cong môi, đang định bỏ đi, đột nhiên cô quay đầu lại: “À ừm... đội trưởng này, vừa rồi là tớ đùa đấy, cậu không để ý chứ?”

Hứa Trạch: “...”

Mọi người nhận được tin tức, phản ứng còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng.

“Đáng ra phải như vậy từ lâu rồi”

“So với việc tốn thời gian ở đây, thà đi tìm đường đi khác còn hơn”

“Đội trưởng, tặng cho cậu một like!”

Hứa Trạch thở phào, bắt đầu tổ chức mọi người bí mật lui lại.