“Đánh rắm! Cô ấy còn chưa bước vào ngưỡng bộ đội đặc công, nhưng cậu lại bắt cô ấy phải chịu huấn luyện diễn tập lính đặc công cấp một! Lão Lục, con mẹ nó cậu là đồ độc ác, lòng dạ thối tha!”
“Mặc kệ cậu nói thế nào thì nói.” Anh không giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng di chuyển ánh mắt.
“Lục Chinh!”
“Đủ rồi! Tôi mới là tổng phụ trách đợt huấn luyện này, chú ý thái độ của cậu đấy”
Gương mặt Thời Cảnh càng đen hơn: “Cậu đừng quên tôi cũng có quyền phát ngôn”
“Cậu muốn làm gì?”
“Dừng diễn tập”
“Không thể được”
Thời Cảnh nghiến răng, “Tạm thời chưa nói đến việc những sinh viên đó có thể chịu được những áp lực và những nguy hiểm có thể phải đối mặt trong quá trình diễn tập hay không, chỉ nói đến Đàm Hi thôi, tôi con mẹ nó không tin là cậu lại nỡ lòng làm thế!”
Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại.
Có nỡ không?
Không nỡ được!
Nhưng anh có thể làm được gì chứ?
Kế hoạch diễn tập đã được định sẵn từ trước. Quân lệnh, không thể thay đổi!
“Nếu họ đã có thể chọn ra được tuyến đường ít chướng ngại vật nhất trong ba tuyến đường đó, thì tôi tin rằng trong đợt diễn tập tiếp theo họ cũng sẽ không khiến mọi người phải thất vọng.” Anh hiểu Đàm Hi, cũng hiểu rõ giới hạn và tiềm năng của cô đến đâu, nếu không cũng không dám mạo hiểm khởi động phương án diễn tập.
Đó là người anh yêu thương hết mực, sao có thể thờ ơ được chứ?!
“Cậu nắm chắc được bao nhiêu?” Thời Cảnh nhíu mày.
“Tôi còn lo lắng cho cô ấy hơn cậu!”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lục Chinh đột nhiên cười, nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi nhớ cậu không thích lo nhiều chuyện linh tinh như vậy mà.
Ánh mắt thâm sâu, dường như có ý ám chỉ điều gì đó.
Tuy Thời Cảnh ngay lập tức ổn định lại tâm lý, nhưng trong mắt vẫn có một khoảnh khắc lóe sáng lên rồi chợt tắt, đúng lúc bị Lục Chinh nắm bắt được.
“Cậu muốn nói gì?” Hai mắt hơi híp lại, khí thế riêng biệt chỉ thuộc về “Đội trưởng Thời” đột nhiên bùng phát.
Lục Chinh mặt không biểu cảm, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu đừng có vượt qua giới hạn thôi”
Vượt quá giới hạn?
Thời Cảnh nhăn nhó, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha... thực sự không thể nhịn được nữa rồi. Tôi nói này nhé Lão Lục, không phải là cậu nghi ngờ tôi có ý đồ gì với Đàm Hi đấy chứ?”
“Được! Nhìn cái bản mặt đó của cậu thì đúng là hiểu lầm thật rồi! Có ngốc hay không cơ chứ?”
“Tục ngữ nói hay lắm: Vợ bạn không thể bắt nạt được. Tôi là loại người đào chân tường của anh em hay sao hả?”
Đôi mắt Lục Chinh hiện rõ sự không tin tưởng.
Khóe miệng Thời Cảnh co giật, “Này! Không phải vậy chứ?” Quá không nể mặt nhau rồi đấy.
Thời Cảnh nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, nhưng Lục Chinh không thể hiện thái độ gì khác.
“Tôi xin thế, tôi không có ý khác gì với Đàm Hi cả, đã được chưa? Có thể dọn cái hũ dấm chua của cậu đi không hả? Chua loét ra rồi đấy...”
“Tốt nhất những gì cậu nói là thật” Hàm chứa ý tứ cảnh cáo.
“Trời xanh chứng giám” Thời Cảnh lập tức thể hiện rõ lập trường.
Có trời mới biết mỗi câu anh ta nói đều là thật lòng biết chừng nào.
Thực ra tình cảm của Thời Cảnh đối với Đàm Hi rất phức tạp.
Một mặt, cô nhóc đó là bạn gái của anh em tốt của anh ta, tương đương với “vợ của anh em”. Một mặt khác, do tuổi cô còn nhỏ, tính tình hoạt bát, Thời Cảnh không khỏi hay trêu đùa cổ, tình cảm đó giống như là... anh trai và em gái?
Trêu chọc nhau, chơi xỏ nhau, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm, cãi nhau ầm ĩ, hị hị ha ha.
Luôn có một cảm giác gần gũi khó diễn tả được bằng lời ở trong đó.
Ngay cả bản thân Thời Cảnh cũng không hiểu rõ được, điều đó rốt cuộc là tại sao.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đàm Hi phải chịu khổ, tuy ngoài miệng anh ta vẫn độc mồm độc miệng, nhưng trên thực tế lại vô cùng đau lòng.
Bởi vậy cho nên mới có cảnh tượng tranh cãi đối đầu với Lục Chinh khi nãy.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân Thời Cảnh cũng cảm thấy không thể tin được, cảm giác kích động và lo lắng ở khoảnh khắc đó dường như trào ra từ trong xương cốt, như con thú hoang xổ lồng, bất chấp hết mọi thứ.
“Vốn dĩ họ đã chọn con đường dễ đi nhất, nhưng lại là cửa ải do cậu thiết kế nên. Một khi đã khởi động phương án dự phòng thì những nguy hiểm họ phải đối mặt sẽ còn nhiều hơn gấp ngàn vạn lần đầm lầy ở con đường kia. Cậu thực sự... suy nghĩ kỹ càng, chắc chắn muốn làm như vậy hay sao?”
Lục Chinh gật đầu, khẽ họ một tiếng, ánh mắt nhìn vào màn hình, cảnh tượng đang hiển thị trên đó là đội bảy đang yên lặng tập hợp bên bờ sông, rồi rẽ sang bên phải, giống như kẻ trộm, suốt quá trình khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn được nữa.
“Tôi tin cô ấy.”
Thời Cảnh hơi ngẩn người, dường như anh ta đã có chút hiểu được nguyên nhân tại sao Lục Chinh làm vậy rồi.
Yêu một người không phải là chỉ xoay quanh tư tưởng của cô ấy, cũng không phải là quản lý giám sát mọi hành vi của cô ấy, mà là đáp ứng những suy nghĩ của cô ấy, cho cô ấy có đủ không gian, để cô ấy được bay lượn, và tin tưởng có một ngày cô ấy sẽ bay đến kề vai sát cánh bên mình, cùng nhau quan sát mặt đất rộng lớn với mình!
Có lẽ là Đàm Hi không bài xích việc phải trải qua một đợt diễn tập quân sự như vậy chăng?
Thời Cảnh bừng tỉnh.
Suy cho cùng, vẫn là anh ta quá nhỏ mọn.
“Khụ!”
Một tiếng ho nặng nề vang lên, lúc này Lục Chinh và Thời Cảnh mới ý thức được ở hiện trường không chỉ có mình hai người họ, còn có cả... Phó Kiểu.
“Lục Tướng và bạn học Đàm là người yêu ư?” Phó Kiểu hỏi thẳng vào vấn đề, ngay cả những lời xã giao bình thường cũng bỏ qua luôn.
“Đúng vậy.”
“Sau khi vào bộ đội mới bắt đầu?”
Lục Chinh lắc đầu, vẻ mặt bình ổn...
“Chúng tôi ở bên nhau đã hơn một năm rồi”
Phó Kiểu á khẩu, cổ họng như có lửa đốt, hoàn toàn không thể nói được thành một câu hoàn chỉnh.
Thì ra họ vốn là một đối.
Tốt lắm.
Không thể tốt hơn được nữa.
Những ý nghĩ không nên có đó cũng đã đến lúc phải chấm dứt hoàn toàn, anh ta thầm hạ quyết tâm trong lòng.
“Trung úy Phó, cậu phải giữ bí mật mới được.” Thời Cảnh cười nói, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Phó Kiều bình tĩnh nhìn quét qua anh ta, như mặt hồ bình lặng không một gợn sóng, tràn ngập sự u tịch và tĩnh lặng.
Anh ta nói, “Được, tôi sẽ giữ kín chuyện này.”
Nhưng nụ cười vẫn lộ rõ vài phần khổ sở.
Từ xưa đến nay, chữ tình đã làm tổn thương biết bao nhiêu chàng trai cô gái vô tội rồi?
Dù lòng chàng sắt đá thì cũng vẫn có thể hóa thành mưa xuân ngọt ngào.
Chỉ tiếc trên đời này có quá ít “hai bên tình nguyện”, đa số đều là “tình cảm một phía”. Số người có thể nắm tay nhau đi được đến cuối đời lại còn càng ít hơn nữa.
Phó Kiêu thầm thở dài trong lòng, phải hiểu ra từ sớm mới đúng!